← Quay lại trang sách

Chương 327 Sang Hèn

Xin chào Đỗ tiên sinh.

- Gặp qua Đỗ tiên sinh.

Từ trong thần cụ tháp bước ra, Đỗ Địch An gặp phải những thần sứ khác ở trong tòa Thần Bảo, trẻ có già có, những người này nhìn thấy Đỗ Địch An thì lập tức chủ động đến chào hỏi, bên trong tòa Thần Bảo này, Đỗ Địch An sớm đã là người có danh tiếng lẫy lừng, sau khi quân dụng Thập tự nỏ xuất thế thì hầu như ai cũng biết thiếu niên này sẽ trở thành một thần sứ cao cấp trong tương lai, thậm chí còn có một phần hi vọng sẽ trở thành Thần Thuật đại sư!

Đỗ Địch An đáp lễ từng người rồi ra phía sau Thần Bảo, trực tiếp tiến về trước hội nghị Thần Điện, men theo con đường đá phía sau sườn núi Dega Sơn mà đi, trên đường đi, hắn gặp phải một vài thần sứ, bọn họ nhận ra hắn liền lập tức chủ động tiến đến chào hỏi hắn.

- Đỗ tiên sinh, ngài đi hội nghị Thần Điện sao?

Một trung cấp thần sứ tướng mạo bình thường, mái tóc xù cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm Đỗ Địch An.

- Ừ.

Đỗ Địch An mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng không mấy ngạc nhiên, tuy hắn chưa có xem báo ngày hôm nay, nhưng việc hắn nhận được lời mời của hội nghị Thần Điện chắc hẳn sớm đã truyền khắp cả Thần Điện rồi.

Thanh niên mái tóc xù này thấy Đỗ Địch An thừa nhận, vẻ kính sợ trong mắt hắn càng sâu đậm, liền nói:

- Đỗ tiên sinh không hổ là thiên tài kiệt xuất nhất của Thần Điện chúng ta, chúng ta đều là đến hội nghị để được diện kiến ngươi.

Tuy thân phận hai người họ ngang bằng nhau, nhưng thái độ của hắn đối với cao cấp thần sứ so với Đỗ Địch An còn khách khí hơn mấy phần.

- Quá khen.

Đỗ Địch An khách khí mà cười.

Thanh niên mái tóc xù liền nói:

- Đây là điều mà cả Thần Điện chúng ta ai cũng công nhận, Đỗ tiên sinh đừng khách khí, nghe nói quân dụng Thập tự nỏ mà ngài chế tạo, trong trận chiến có thể phát ra tác dụng trọng yếu, giải quyết các nhu cầu cấp bách của quân bộ, thật sự là quá đáng nể.

Đỗ Địch An cảm nhận được hắn đang có ý lôi kéo làm quen, liền không nhiều lời nữa mà nhẹ mỉm cười nói:

- Quá khen quá khen.

Nếu như nói thêm nữa, khó tránh khỏi sẽ bị rơi vào cái bẫy mà đối phương bày ra, mượn cơ hội này mà đưa ra càng nhiều lời khen lấy lòng hơn nữa, lúc này hắn đột nhiên hiểu ra vì sao những vị vua của thời đại trước đây luôn dẫn theo bên mình một đoàn trợ lý rồi, ít nhất là để khi họ bị những người xung quanh nhận ra, không muốn nhiều lời qua lại nhưng lại muốn bảo trì tư thái thân dân, lúc này có thể giao cho trợ lý trở thành ác nhân ngăn chặn những người hâm mộ hỗn loạn kia lại.

Sau tất cả các chặng đường, Đỗ Địch An rất nhanh đã theo kịp hơn mười vị thần sứ, ngoại trừ Sơ cấp, Trung cấp thần sứ ra còn có hai vị Cao cấp thần sứ nhưng đều là thân phận bình dân, ở trong thần điện, địa vị của thần sứ có thân phận bình dân thân thông thường khá thấp, một vị quý tộc một khi trở thành thần sứ, dù chỉ là một vị Trung cấp thần sứ, gia tộc kia cũng sẽ nhanh chóng phát triển.

Một lát sau, Đỗ Địch An đi tới trước hội nghị Thần Điện, đã có trên một trăm thân ảnh đang đứng ở đó, không còn nghi ngờ gì nữa, họ đang chờ đợi hội nghị chấm dứt, trong quá trình diễn ra hội nghị, người ngoài tuyệt đối không được quan sát, nhưng sau khi chấm dứt hội nghị, họ có thể xem thông cáo tổng kết mà hội nghị đăng xuất đầu tiên, nếu như có bất kỳ đại sự gì cũng có thể biết được trước tiên.

Đỗ Địch An vừa đến đã lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, thanh niên mái tóc xù lúc trước đột nhiên hộ tống cho Đỗ Địch An, khiến người phía trước nhượng ra một con đường.

Đỗ Địch An đi ngang qua giữa đám người đông nghịt, hắn bước lên bậc thang, đứng ngay phía trước hội nghị Thần Điện.

Tùy tùng ngay cửa ra vào nhận ra Đỗ Địch An nhưng vẫn bảo hắn đưa huân chương thân phận ra, sau khi nghiệm chứng một hồi, hắn mới cung kính mà mời Đỗ Địch An bước vào.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Địch An đến hội nghị Thần Điện, tòa Thần Điện này cực kỳ rộng rãi trang nghiêm, cho hắn một loại cảm giác thiêng liêng thần thánh không thể khinh nhờn, hắn biết rõ, đây là một trong những nơi có thể quyết định được số phận của nhiều người.

Bước vào trong thần điện, dưới sự dẫn dắt của thị nữ, Đỗ Địch An đi vào phòng hội nghị ở lầu hai.

Phòng hội nghị hình chữ nhật dài hơn mười thước, màu sắc cũng cách bày trí tất cả vật phẩm trong phòng vô cùng hài hòa, tạo ra khí phái vô cùng trang nghiêm.

Giờ phút này trong phòng hội nghị có bốn người, người nào người nấy đều đã qua tuổi 50, tóc đã điểm nhiều sợi trắng, trong đó có một vị xem chừng cũng trên dưới bảy mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, da đã có nhiều nếp nhăn, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.

Lúc Đỗ Địch An đi vào phòng hội nghị, mấy người bọn họ đang tại nói chuyện với nhau thì lập tức quay lại nhìn.

- Đỗ Địch An gặp qua các vị tiền bối.

Đỗ Địch An chủ động chào hỏi, thái độ khiêm hòa.

Một tên dáng người ục ịch trong số bọn họ, vuốt vuốt ria mép cười mỉm mà đứng thẳng người lên, nói:

- Không ngờ rằng thiên tài mà thiên hạ đồn đãi lâu nay còn anh tuấn hơn ta tưởng tượng rất nhiều, không tệ, không tệ.

Một lão giả gương mặt to bự đang đứng bên cạnh cũng cười nói tiếp lời:

- Đừng nói những điều không quan trọng này, Đỗ Địch An, hội nghị nhỏ ngày hôm nay, mọi người vẫn còn chưa tới đủ, ngươi đến bên cạnh chờ trước một lát.

Đỗ Địch An nhìn thấy trong nét tươi cười của hắn cũng không có ác ý gì, lại không gọi mình ngồi xuống, lúc này hắn mỉm cười gật đầu đứng sang một bên.

Nhìn thấy hắn đứng đấy, lão giả ục ịch cũng không gọi hắn ngồi xuống, lễ nghi vốn nên như thế, Đỗ Địch An biết rõ chính mình không có làm gì sai, chỉ là trong mắt bọn hắn thân phận của mình còn chưa đủ để được ngồi xuống, nếu như mạo muội ngồi xuống lại là quá thất lễ.

Có nhiều chỗ, rất chú ý đến những lễ nghi quy củ này, tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi lần đầu không hiểu mà được phép thất lễ, bọn họ tuyệt đối sẽ thông cảm.

Một lát sau, lại lục tục tới thêm ba người nữa, hai nam một nữ, người trong phòng hội nghị đã tăng lên, tổng cộng có bảy người.

- Mọi người đều đến đông đủ rồi.

Cuối cùng một lão giả khí chất nho nhã bước đến, lướt nhìn chung quanh một lượt, rồi đưa mắt nhìn sang Đỗ Địch An đang đứng bên cạnh, cũng không nói gì, lại cười nói:

- Hội nghị nhỏ lần này, chủ yếu nói đến hai sự việc, đầu tiên là về thiên tài trẻ tuổi nhất đạt được huy chương "thời đại" của Thần Điện chúng ta, Đỗ Địch An tiên sinh.

Sắc mặt Đỗ Địch An bất động, yên tĩnh lắng nghe.

- Đỗ Địch An tiên sinh, mời đến chỗ này của ta.

Lão giả nho nhã nhẹ nhàng mà thân thiết nói với Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An gật gật đầu, đi đến bên cạnh hắn rồi đứng lại.

- Lần đầu gặp mặt, ta gọi là Ethics.

Lão giả nho nhã lão giả lại cười nói:

- Sự việc cần thương nghị trong hội nghị nhỏ ngày hôm nay có quan hệ trực tiếp đến ngươi, chúng ta biết rõ trước khi ngươi gia nhập Thần Điện của chúng ta thì đã từng là một gã Thú Liệp giả, tin tức trên báo chí gần đây, ta tin là ngươi cũng đã xem qua, tuy sự việc ngươi là Thú Liệp giả chỉ đăng trên trang báo quý tộc, bình dân hầu như không biết đến nhưng ở trong quý tộc, thân phận của ngươi chịu phải tai tiếng rất lớn!

Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên, biết rõ chính mình không có đoán sai.

- Cho nên chúng ta hi vọng ngươi có thể buông tha chức nghiệp Thú Liệp giả, toàn tâm mà trở thành một gã thần sứ, đương nhiên nếu như ngươi lại muốn học tập những thứ khác, có hứng thú yêu thích những thứ khác, ví dụ như âm nhạc, như thơ ca, chúng ta vẫn luôn hoan nghênh, hơn nữa ta nghe nói ngươi có tài năng làm thơ, còn từng nhận được sự tán thưởng của Teza đại sư, tôn nữ của ta rất thích thú điều này!

Seyd cười nói.

- Không sai.

Lão giả ục ịch lúc trước nói:

- Ngươi còn trẻ, Thú Liệp giả quá nguy hiểm, nếu như gặp bất trắc ở bên ngoài vách tường thì cũng đem lại không ít tổn thất cho đám người chúng ta!

- Ngươi nên toàn tâm toàn ý mà làm thần sứ, tán truyền sức mạnh của thần đi khắp nơi,

Lão giả khoảng bảy mươi tuổi lúc trước lạnh lùng nói.

Đỗ Địch An mỉm cười, nói trắng ra là trên phươnh diện chức nghiêp Thú Liệp giả thì không được đề cao, còn âm nhạc cùng thơ ca đều là nghệ thuật mà giới quý tộc yêu thích, chỉ có thể đem đến những điều tốt đẹp cùng hào quang cho thân phận, đương nhiên bọn họ sẽ ủng hộ chính mình đi làm.

- Được.

Đỗ Địch An rất dứt khoát mà đáp ứng, nói:

- Nhưng mà các vị cũng biết, Ryan gia tộc có ân với ta, hôm nay Tân Thế tập đoàn do Ryan gia tộc khởi đầu đã thuê một con đường bên ngoài vách tường, vẫn chưa hồi lại vốn nhờ vào việc săn bắn, bên giờ bên dưới lại không còn Thú Liệp giả nào khác, cho nên Ryan gia tộc hi vọng lúc bọn hắn chiêu mộ Thú Liệp giả mới vào, ta có thể truyền thụ cho bọn hắn một ít kinh nghiệm săn bắn, cùng với cách xử lí tình huống bên ngoài vách tường, chờ đến lúc bọn hắn có thể săn bắn mà không cần đến ta nữa thì ta sẽ triệt để buông bỏ việc săn bắn, không đụng tới những sự tình này nữa.

- Hừ!

Lão giả bảy mươi tuổi lúc trước hừ lạnh một tiếng, nói:

- Lời vô vị! Ngươi đường đường là thần sứ sao có thể thường xuyên trộn lẫn ở cùng một chỗ với đám người Thú Liệp giả cấp thấp như vậy, bọn họ đều là một lũ điên, đều là Bán Ma, chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói qua một câu: 'Hai mắt nhìn xem bóng tối, chắc chắn quen với bóng tối', ngươi theo chân bọn họ sống lâu, liên hệ với ma vật lâu cũng sẽ thô bạo hung tàn giống ma vật, ngươi nên triệt để rời xa những cái kia, chú tâm ở lại trong thần điện mà nghiên cứu Thần Thuật, tinh lọc tâm linh!

Đỗ Địch An nhướng mày, nhìn thẳng lại hắn nói:

- Đầu tiên, ta không cho rằng tâm linh của ta cần tinh lọc! Tiếp theo, người không có cao thấp sang hèn! Cuối cùng, ta còn nghe qua một câu, gọi 'ánh sáng cuối cùng sẽ chiến thắng bóng tối', nếu như ánh sáng không tiếp xúc với bóng tối, làm sao đàm chiến, làm sao thắng lợi?