Chương 328 Tranh Cãi
Hừ! Cưỡng từ đoạt lý!
Lão giả bảy mươi tuổi hừ lạnh một tiếng,
- Tuổi còn nhỏ như vậy, ngươi cho rằng ngươi lấy được 'Thời đại' huy chương là có thể coi rẻ tất cả sao? Khi mặt trời hoành hành mọc lên thì bóng tối sớm đã sợ hãi mà lùi lại, còn cần phải có một trận chiến sao? Ngươi chế tạo ra một tác phẩm Thần Thuật truyền bá tin vui thay cho Quang Minh thần, có thể tạo phúc cho biết bao nhiêu người? Còn việc ngươi săn giết ma vật lại có thể tạo phúc được cho mấy người? Việc gì nhẹ việc gì nặng đến bây giờ ngươi vẫn chưa phân rõ sao?
Đỗ Địch An bình tĩnh nói:
- Ta nói rồi, ta có thể rời khỏi Thú Liệp giả, chuyên tâm nghiên cứu Thần Thuật nhưng hi vọng ngươi đừng khinh thị chức nghiệp săn bắn, nếu không có Thú Liệp giả săn giết ma vật ở bên ngoài vách tường, vậy xin hỏi ngươi có thể nghiên cứu được cái gì? Ngươi biết được chuyện gì ở bên ngoài vách tường kia?
- Làm càn!
Lão giả bảy mươi tuổi đập bàn đứng dậy, trợn mắt nhìn hắn mà nói:
- Ngươi lại có thể nói chuyện như vậy, thật không thể thống gì nữa? Khó trách lớp người dân đen quê mùa, vào Thần Điện vẫn không sửa được thói quen!
Sắc mặt Đỗ Địch An cực kỳ lạnh lẽo, nói:
- Muốn ta tôn kính tuổi của ngươi, hi vọng ngươi sớm lui về tu dưỡng đúng với độ tuổi của ngươi trước.
- Ngươi!
Lão giả bảy mươi tuổi tức giận đến mức trợn mắt trừng trừng, bàn tay nắm chặt khẽ run lên.
- Được rồi, Đỗ tiên sinh, không được vô lễ!
Ngươi cũng chớ so đo tính toán với tiểu bối này đi, Đỗ tiên sinh đến từ gia đình bình dân, trước kia lại là Thú Liệp giả, tính khí ngang tàng là điều khó tránh khỏi, mong ngươi thứ lỗi.
Lão giả khuôn mặt to bự lúc trước bước lên khuyên nhủ.
Lão giả bảy mươi tuổi liếc nhìn hắn một cái, khắc chế nộ khí đang hừng hực lại, lạnh lùng mà nhìn Đỗ Địch An nói:
- Chỉ dựa vào phát ngôn của ngươi ngày hôm nay, ta sẽ nói thẳng ngay tại đây, ta có thể kết luận tương lai ngươi cả đời cũng khó mà có thể chạm vào được mũi giày của chủ thượng!
Trong nguyên tố thần điện, "Chủ thượng" ý nói đến Quang Minh thần, mà "mũi giày" thì tức là chỉ đại sư, hai chữ này tồn tại rất sớm, từ thời sơ kỳ Thần Điện trước kia đã từng có một vị tự cười giễu trong lúc nhận thưởng nói chính mình chỉ là chạm vào mũi giày của chủ thượng, chỉ nhìn thấy bề nổi của băng sơn. Về sau những lời này đã trở thành thành ngữ mà rất nhiều đại sư khiêm tốn lưu hành.
- Cả đời rất dài, bất cứ chuyện gì cũng đừng khẳng định quá chắc chắn.
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói.
Lão giả bảy mươi tuổi hừ lạnh một tiếng ngồi trở lại vào bàn, không nói thêm một lời nào nữa.
Lão giả khuôn mặt to bự lúc trước nhìn nhìn hai người họ cười khổ một tiếng, nghĩ đến tính khí của Đỗ Địch An, hắn vốn định khích lệ thuyết phục mấy câu, nhưng rồi cũng thu lại trong miệng mà không nói ra để tránh mọi chuyện lại càng xé to khiến bản thân phải mất mặt, hắn từng nhìn thấy qua rất nhiều thiên tài, biết rõ tính khí của những thiên tài này kiêu ngạo đến mức nào, mà trong số những thiên tài này thì chắc chắn Đỗ Địch An là nhân vật sáng chói nhất, riêng việc hắn là sử thượng trẻ tuổi nhất vinh quanh đạt được 'Thời đại' huy chương, cũng đã đủ để khẳng định tất cả, bởi vậy, hắn cười khổ thở dài, nói:
- Hai người các ngươi tính khí cũng thế... Được rồi, không nói chuyện này nữa, Đỗ tiên sinh đã đồng ý rời khỏi chức nghiệp Thú Liệp giả, không hề ra bên ngoài vách tường nữa, điều này chứng tỏ hắn cũng đã biết coi trọng đại sự, Ginseng ngươi cũng chớ so đo với hậu bối làm gì.
Ginseng cười lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Đỗ Địch An khẽ nhìn lướt qua trang phục của hắn một lượt, vẻ mặt vẫn như không có việc gì mà tiếp tục nghe lão giả mặt to bự kia nói, thái độ khiêm tốn.
- Ngoại trừ chuyện này, chuyện thứ hai là về việc nghiên cứu ngoại cảnh chiến sự, trận chiến đâu lâu dài đã tạo ra áp lực căng thẳng nơi biên phòng, quân bộ hi vọng chúng ta có thể tái tạo ra một vài Thần Thuật quân sự mới để có thể triệt để đánh bại dã nhân, các vị đây đều là bậc thầy có được thành tựu to lớn trong lĩnh vực Thần Thuật quân sự, hi vọng sắp tơi sẽ có thể chuyển Thần Thuật trọng tâm đến quân dụng Thần Thuật, tranh thủ tạo ra vài tác phẩm Thần Thuật.
Lão giả khuôn mặt to bự nhìn chung quanh chậm rãi nói.
Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ nhúc nhích, hắn trầm mặc mà không nói gì.
Mọi người ngồi dọc hai bên bàn dài mặt đối mặt nhìn nhau, ai nấy đều rơi vào trạng thái trầm tư. Trong đó lão giả lúc ục ịch lúc trước sờ sờ bộ ria mép trên cằm, chậm rãi nói:
- Từ lần cuối cùng tạo ra 'Tuyết Ảnh cung', đã rất lâu rồi ta không có đụng vào quân dụng Thần Thuật, nhưng đối với Tuyết Ảnh cung, đúng là ta đã từng thấy qua một vài bản cải tiến của Trung cấp thần sứ trong thời gian họ thực hiện nhiệm vụ, đúng là có thể cải tạo Tuyết Ảnh cung tăng lên một bậc nữa nữa, có thể đạt tới cấp bậc Tứ Tinh Trung phẩm.
Lão giả mặt to bự cười cười nói:
- Tứ Tinh Trung phẩm là đủ rồi, không ngờ rằng Tuyết Ảnh cung lại là binh khí đáng sợ như vậy, còn có thể có biên độ cãi tiến lớn như vậy, xem ra tạo nghệ của ngươi trên phương diện này, sớm đã ăn sâu tận vào xương tủy rồi.
- Quá khen quá khen.
Lão giả Ục ịch ha ha cười cười, vội vàng khua tay, trên mặt lại có vài phần đắc ý.
Lão giả khuôn mặt to bự mỉm cười, nói với Đỗ Địch An đang đứng bên cạnh:
- Đỗ tiên sinh, quân dụng Thập tự nỏ nếu như có thể cải tiến thêm một chút cũng tốt, dù là chỉ tăng lên một chút nhưng đối thế cục trận chiến cũng trợ giúp một phần rất lớn, hi vọng ngươi trở về nghiên cứu kỹ lưỡng một chút.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nói:
- Ta biết rồi.
- Ừ, hội nghị đến đây là kết thúc.
Lão giả mặt to bự dõng dạc tuyên bố.
Mọi người đứng dậy, lần lượt lướt qua Đỗ Địch An đang đứng bên cạnh. Lúc bước qua trước mặt hắn, có người khẽ gật đầu với hắn tỏ ý đã gặp qua, có người thì trực tiếp đi qua mà không thèm liếc mắt nhìn lại, với tư cách Thần Thuật đại sư, bọn hắn đều có sự kiêu ngạo riêng của mình, mặc dù Đỗ Địch An là một thần sứ có tiềm lực phi phàm, tương lai cũng có thể sẽ trở thành một vị đại sư kiệt xuất, đây là nói theo hướng tốt, còn nếu nói theo khả năng xấu nhất thì rất có thể hắn sẽ trực tiếp bị kẹt lại ở mức Trung cấp thần sứ, vì vậy đương nhiên cũng không đáng để kết giao quá sớm.
Chờ đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi, tên lão giả mặt to bự mới bước đến vỗ vỗ bả vai Đỗ Địch An,
- Đi thôi, tính khí của Ginseng là như vậy, ngươi đừng để trong lòng, hơn nữa hắn nói như vậy cũng đúng, ta tín nhiệm năng lực của ngươi nhưng vẫn nên chú trọng lễ nghi, dù sao những người ngồi ở đây cũng đều là đại sư có được chút ít thành tựu.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, biết rõ những lời hắn nói đều là có ý tốt, mỗi người trong số bọn họ đều có địa vị riêng của mình, bọn họ cho phép chính mình đấu tranh nội bộ nhưng không cho phép người ngoài đến khinh thị, đây cũng là lí do vì sao hắn nhìn thấy sau khi kết thúc lại có hai vị đại sư thái độ không được hiền hòa dễ dàng với hắn như lúc trước, hiển nhiên là bọ họ cho rằng hắn đang khinh thị tất cả đại sư, bởi vậy họ không vui.
- Ừ.
Đỗ Địch An gật đầu không nói thêm điều gì.
Sau khi rời khỏi hội nghị, các vị đại sư từ trong thần điện lục tục bước ra, ở lầu một có học trò của bọn hắn đang chờ sẵn, hộ tống đến chỗ xe ngựa đang đỗ bên ngoài Thần Điện rồi lên xe rời khỏi.
Người đang chờ đợi ở trước hội nghị tự giác mà tránh ra một con đường rộng rãi, kính sợ mà vay quanh nhìn xem những vị đại sư vinh quang này, hơn một trăm người đến xem nhưng lại không có bất kỳ tiếng động lớn xôn xao ồn ào nào cả.
Chờ sau khi tất cả đại sư đều đã rời đi, Đỗ Địch An cùng lão giả mặt to bự bước ra sau cùng, một trước một sau sóng vai mà đi.