← Quay lại trang sách

Chương 333 Thành Công

Trong lâu đài cổ.

Đèn dầu trên vách tường yên tĩnh thiêu đốt, hơn thơm của ngọn đèn ôn hòa toàn bộ đại sảnh, cửa sổ xung quanh đều đóng kín, mưa nhẹ nhàng trượt ra khỏi cửa sổ, hai nữ hầu im lặng đứng ở một chỗ, nhìn ra được dáng đi đứng của hai người có hơi mệt mỏi những vẫn âm thầm kiên trì.

Kacheek, Jinny cùng Lão Kim ngồi trên salon ăn hoa quả mới mua, Đỗ Địch An đứng trước cửa sổ, khẽ đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ mà nhìn nước mưa óng ánh bên ngoài, tuy nhìn phía trên sạch sẽ sáng ngời, nhưng khi rơi xuống đất lại có thể nhìn thấy giọt nước biến thành màu đen nhạt.

Điều này tự nhiên không hoàn toàn là do mặt đất.

- Lão gia, ngài lạnh sao?

Nicotine tiến lên, cung kính nói.

Đỗ Địch An không quay đầu lại, lẳng lặng nói

- Ngươi qua đây.

Nicotine liền giật mình, nhưng vẫn tiến lên một bước nhỏ.

Đỗ Địch An nói:

- Ngươi nhìn thấy gì?

Nicotine sững sờ, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa sổ, quét thêm vài lần mới nghi ngờ nói:

- Mưa?

- Mưa từ đâu mà đến?

- Cái này, đương nhiên là từ trong mây đen mà đến.

- Mây đen từ đâu mà đến?

- Ách…. Cái này gia nô cũng không biết.

Đỗ Địch An hơi im lặng, hình như có hơi thất lạc, lẩm bẩm nói:

- Ngươi có nghĩ qua ý nghĩa việc sống sót của nhân loại chúng ta là gì không?

Nicotine liền giật mình, ánh mắt chớp động nói:

- Vấn đề triết học như vậy, gia nô nghĩ mãi mà không rõ, gia nô chỉ biết là ý nghĩa của ta chính là hầu hạ ngài, tuy trước kia có nhiều mạo phạm, lòng có phản nghịch nhưng hôm nay lớn tuổi rồi, ta đã không muốn liều mạng, hi vọng ngài có thể lại tín nhiệm ta.

Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cả hai người đối mặt, ánh mắt Nicotine thản nhiên tràn ngập chân thành. Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, đưa tay vỗ vai hắn nói:

- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi gia tộc Ryan.

- Vâng.

Nicotine cung kính nói.

Kacheek bọn họ nghe được Đỗ Địch An muốn đi ra ngoài, Lão Kim liền nói:

- Ta cũng đi theo ngươi.

- Không cần.

Kacheek đang gọt hoa quả, tùy ý nói:

- Mấy ngày nay mỗi lúc trời tối đều đi gia tộc Ryan, đến hừng đông mới về, chẳng lẽ ngươi vừa ý vị tiểu thư nào của gia tộc Ryan?

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, đợi Nicotine chuẩn bị xong xe ngựa, lúc này mới mặc thêm áo mưa và lên xe.

Thừa lúc ngồi xe ngựa đi vào trước một cửa hàng thịt ở một thị trấn vắng vẻ, Đỗ Địch An dùng hai Ngân tệ mua một con lợn lưng sắt nặng 200 cân, đây là loại heo có giá tương đối cao, thịt có phân cao thấp, nó gần với thịt bò.

Giống như lần trước, Đỗ Địch An sau khi yêu cầu người bán thịt giết mổ con lợn lưng sắt rồi đưa chúng vào xe ngựa, sau đó lái xe vào vùng ngoại ô, bảo xe ngựa lưu lại trong một khách sạn ở một thị trấn nhỏ, bảo bà chủ xử lý sạch thùng xe. Hắn tự mình kéo theo con lợn lưng sắt ném xuống bãi cỏ bên cạnh thị trấn và nhanh chóng rời đi trong đêm.

Một lát sau, hắn đến một vị trí vắng vẻ, đúng như hắn dự đoán, vào một ngày mưa thì tuần tra tương đối lỏng lẽo, hơn nữa cứ điểm chỗ này lại vắng vẻ, dã nhân chưa bao giờ công kích nơi này khiến cho quân số phòng giữ tại đây không tệ.

Đỗ Địch An nâng con lợn lưng sắt nhanh chóng bay qua cứ điểm, lặng yên không tiếng động, sức nặng 200 cân đối với hắn chỉ tựa như một kiện binh khí vừa tay, đợi sau khi vượt qua cứ điểm, lập tức phóng đi trong sắc đêm.

Một lát sau, Đỗ Địch An đi tới vị trí mà hắn nuôi dưỡng những Cát Liệt giả nhỏ, hắn chui vào trong tòa kiến trúc hoang vu, xốc nhánh cây lên che đậy lỗ, nâng lợn lưng sắt nhảy xuống tầng hầm, lập tức nhìn thấy Cát Liệt giả đang ngủ say trong lồng giam.

Lúc hắn rơi xuống đất, Cát Liệt giả nhỏ nghe được động tĩnh, hơi giương đầu lên nhìn qua, sau khi nhìn thấy Đỗ Địch An liền khẽ gọi vài tiếng, hình như có hơi hưng phấn, dùng cánh tay liêm đao khẽ ma sát vào nhà giam làm vang lên tiếng leng keng.

Đỗ Địch An rút ra dao găm cắt móng heo ném vào trong lồng giam qua khe hở, liêm đao của Cát Liệt giả nhỏ lập tức vung lên cắt một móng heo thành bảy tám đoạn, trực tiếp dùng miệng ngoàm lấy mà ăn.

Chủy trong tay Đỗ Địch An là chủy giết ma vật, nên việc cắt móng heo lại giống như cắt đậu hủ, tùy tiện phanh thây ném vào trong lồng giam, mới qua mấy ngày ngắn ngủi mà giáp xác trên người Cát Liệt giả nhỏ lại trầm hơn nhiều, nhưng trên giáp xác vẫn có một tầng giáp xác mới sinh không phai màu, nhìn phía trên như bôi màu không đều.

Đỗ Địch An đã thấy qua Cát Liệt giả mà chính mình giết chết lúc trước, đối phương chỉ là thời gian năm ngày mà màu sắc toàn thân đã lột xác cực kỳ thâm trầm, giáp xác cùng liêm đao cánh tay vô cùng cứng rắn khỏe mạnhnhưng Cát Liệt giả nhỏ này lại có hơi thê thảm, đã bốn ngày rồi mà màu sắc của giáp xác vẫn không hoàn toàn thay đổi, hay là do đồ ăn quá kém dinh dưỡng.

- Tiểu tử, ngoan ngoãn nghe lời, đợi qua mấy ngày ta giết chết mẹ ngươi thì chúng ta có thể cùng đi ra ngoài Cự bích, ta có thể cho ngươi hưởng thụ chút tự do.

Đỗ Địch An vừa ném thịt lợn cho nó, vừa tự nhủ.

Cát Liệt giả nhỏ nhanh chóng ăn thịt được ném vào lồng, hưng phấn không thôi, dù sao, đây là bữa thức ăn duy nhất mỗi ngày của nó.

Một lát sau, sau khi cho Cát Liệt giả nhỏ ăn xong, Đỗ Địch An mặc thêm áo mưa, gỡ một túi tiểu hương trên cổ xuống, nó không giống với những túi thơm khác, bên trong không phải hương liệu mà là làm từ huyết tương của Cát Liệt giả.

Sau khi rời khỏi tầng hầm, Đỗ Địch An trở về trong Cự bích trong đêm.

Trải qua mấy lần đi tới đi lui, đỗ Địch An đã quen với tuyến cưỡi xe, nửa giờ sau hắn đã vượt qua một mảnh tiểu sơn mạch hoang vu, hắn nhìn thấy một bóng đen trước chân núi như bóng ma.

Đỗ Địch An chắm chú nhìn lại không khỏi khẽ giật mình, chỉ thấy trong mưa phùn tí tách, những bóng đen này liên kết lẫn nhau, nó giống như một đội, trong tay lại nắm binh khí kỳ quái, lặng yên đi về phía trước.

Trong lòng Đỗ Địch An đập mạnh một cú, dã nhân? Hắn lặng lẽ đẩy bụi cỏ nhích tới gần, lập tức thấy rõ bộ dáng của những người này, dáng người cao có thấp có, nhưng màu da ngăm đen thô ráp tựa như bộ lạc người ở Ấn Độ xa xôi, trên cổ đeo vòng răng thú, trong tay nắm cốt dã thú cùng binh khí côn gỗ, bên hông trang bị đoản đao hoàn mỹ.

Đỗ Địch An nhìn thấy những đoản đao này, đột nhiên nghĩ đến đoản đao mà chính mình nhặt được khi đi ngoài Cự bích, sắc mặt lập tức biến hóa, không ngờ tới đoản đao này thật sự là do dã nhân sở dụng.

Chỉ thấy trên người những dã nhân này cũng không áo mưa, tùy ý để mưa rơi trên người.

Lúc này, những dã nhân này đi đến một bụi cỏ dại sát vách, dã nhân đứng đầu đẩy đám cỏ dại chui vào trong, những tên còn lại nối đuôi nhau mà vào, đến tên cuối cùng sẽ thả cổ dại ra chỗ cũ, nếu không phải tận mắt chứng kiến những người này đi vào tại đây, Đỗ Địch An đoán chừng chính mình đi qua cũng sẽ không chú ý đến nơi này có một cứ điểm của dã nhân.

Hắn khẽ hít hà, tuy mưa hòa tan mùi nhưng vẫn có thể nghe thấy một cỗ mùi hỗn hợp có cả mùi nhân loại cùng dã thú, hắn nhớ kỹ mùi này, quay người lặng yên rời khỏi nơi này.

Tuy những người trong pháo đài đều căm hận dã nhân, coi chúng là ngoại cảnh địch, nhưng Đỗ Địch An lại không có cảm thụ quá mạnh mẽ, địch nhân trong mắt hắn chỉ có ma vật, nếu không có lợi ích thì hắn cũng không muốn trêu chọc những dã nhân này, trực giác cho hắn biết, nội tình của dã nhân cũng không hề kém với thế lực quân bộ trong cứ điểm.