Chương 342 Lại Lẻn Ra
Đã tới giờ giới nghiêm, Đỗ Địch An đi dọc theo khu phố, dựa vào thính giác nhạy cảm để né tránh binh lính đi tuần. Sau khi tới khu hoang dã thì nhanh chóng tăng tốc độ nhanh nhất, cũng không lâu lắm hắn đã đi vào một trấn nhỏ ngoại thành. Đây là một tòa thị trấn nhỏ đã lụi bại, binh sĩ trông coi trấn hưởng lương bổng ít ỏi đang nói chuyện phiếm trước cửa tiểu trấn, ngủ gà ngủ gật. Sau khi đêm đên, tối đa họ chỉ đi dạo một lần sau đó không quản nữa.
Đỗ Địch An đi vào nơi giết mổ lần trước đeo mặt nạ lên, vẫn là mua một con thiết trư. Người nhà đồ tể là một vị trung niên nhân, sớm đã nhận ra Đỗ Địch An, thấy hắn ăn mặc kiểu này cũng không kinh ngạc mà hoài nghi là kẻ trộm. Hắn giao thiết trư đã được chuẩn bị sẵn cho Đỗ Địch An, tiểu nhi tử của hắn chưa ngủ, đi ra nhìn thấy Đỗ Địch An sợ tới mức kêu một tiếng bị hắn quát trở về, vợ của hắn lập vào gian phòng của nhi tử, đóng cửa lại. Chỉ thấp giọng nói mấy câu, người bình thường tất nhiên là không nghe được, nhưng cũng không thoát khỏi lỗ tai của Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An vừa giao dịch vừa nghe vợ hắn nói, thấy không nghị luận sau lưng mình, lúc này mới yên tâm, lưng đeo thiết trư quay người rời khỏi.
Động tác này thể hiện ra lực lượng khiến vị trung niên nhân đồ tể này có cảm giác kính sợ thật sâu, lại nhớ tới lời nói của Đỗ Địch An, không dám bạo lộ sự tình giao dịch giữa hai người. Dù sao nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, chính hắn phải đền tội.
Đỗ Địch An dọc theo đường bờ sông rời khỏi thị trấn nhỏ, ven đường cũng không nhìn thấy binh sĩ tuần tra. Sau khi đi vào khu hoang dã, hắn nhanh chóng tiến về tòa cứ điểm mình nhập cư trái phép lần trước. Hôm nay bất đồng với mọi ngày, từ xa nhìn lại thì binh sĩ trong cứ điểm rõ ràng nhiều hơn một đội, mùi những nhóm người khác cũng đậm hơn rất nhiều. Đỗ Địch An quan sát một lát là tìm được khe hở, quen việc dễ làm leo tường ra ngoài.
Chờ nhập cư trái phép đến cứ điểm bên ngoài, đỗ địch lập tức dọc theo khu hoang dã, tiến vào trong tòa kiến trúc cũ nát.
Chờ lúc đi vào trong tầng hầm ngầm của tòa kiến trúc này, Đỗ Địch An lập tức nhìn thấy tiểu Cát Liệt Giả được nhốt trong lồng giam ô cương, tiểu Cát Liệt Giả cũng nhìn thấy hắn, từ trong tư thế ngủ sấp lập tức đứng thẳng lên, liêm đao toàn thân đụng lên lồng giam ô cương vang lên tiếng leng keng như là vô số đao kiếm giao kích.
Đỗ Địch An lấy chủy thủ ra, làm động tác giống như thường ngày, cắt thiết trư thành từng phần rồi ném vào trong lồng giam.
Tiểu Cát Liệt Giả nhìn thiết trư trước mặt, lập tức vui vẻ hưởng dụng. Cũng không lâu sau thì toàn bộ thiết trư đã nằm gọn trung bụng nó. Sau khi ăn xong nó lại ngồi xuống nghỉ ngơi, hình như đã biết rõ sẽ không còn đồ ăn nữa.
Đỗ Địch An thấy nó không xông tới mình gầm nhẹ, trong lòng cũng có chút vui vẻ. Hôm nay hắn cũng không mang theo máu của Cát Liệt Giả, không có bất kỳ mùi Cát Liệt Giả nhưng hình như tiểu Cát Liệt Giả này có thể nhận thức hắn, coi như hắn tới gần nhà giam cũng không kích phát hung tính của nó.
Đỗ Địch An mỉm cười ngồi bên cạnh nhà giam hàn huyên cùng nó vài câu. Mặc dù biết nó nghe không hiểu, nhưng nguyên nhân chính là như thế mới có thể để cho hắn mở rộng lòng, không có cố kỵ mà nói ra những điều trong nội tâm mình.
Trong bóng tối thê lương, trong một căn phòng bị tàn phá, một người một thú thổ lộ hết lòng mình.
Nói được nửa giờ Đỗ Địch An liền cáo biệt tiểu Cát Liệt Giả quay người rời khỏi. Sau khi che lại cửa vào tầng hầm bên trên lập tức rời đi. Hắn theo một phương hướng khác, tiến về Tử Vong thông đạo trước kia.
Ở giữa thông đạo tới cự Bích, còn có một cứ điểm do kỵ sĩ dưới trướng Quang Minh giáo đình trông coi để ngừa Thú Liệp giả nhập cư trái phép vào thành. Dù sao chỉ dựa vào cứ điểm quân bộ, rất khó để phòng bị Thú Liệp giả nhập cư trái phép, nhất là một số Thú Liệp Giả có sẵn năng lực ẩn núp đặc thù.
Đỗ Địch An đi tới trước Quang Minh cứ điểm liền dừng chân dừng lại. Hắn lấy ra một chiếc kính viễn vọng để quan sát, tât cả mọi thứ trong cứ điểm vẫn bình thường giống như lần trước tiểu Cát Liệt Giả phá hư chỉ là ảo giác.
Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn buông tha ý nghĩ mạo hiểm, quay người rời khỏi chỗ này. Tới lúc này hắn mới cảm nhận được gian nan, nếu hắn có người quen bên trong Quang Minh giáo đình, chỉ cần mời một tiếng đã có thể để hắn nhập cư trái phép đi qua. Mà điểm này những tập đoàn khác đều có sẵn, đây chính là nội tình.
Sau khi trở về bằng đường cũ, Đỗ Địch An tiến về một cứ điểm khác, chính là kỵ vương cứ điểm bị dã nhân công phá.
Sau hơn một giờ chạy với tốc độ cao hắn mới tới được kỵ vương cứ điểm. Ven đường lờ mờ có thể gặp được một đội ngũ dã nhân hành quân về trung tâm cứ điểm.
Đỗ Địch An không ra tay tập kích, tuy không tìm thấy tư liệu của dã nhân ở Đồ Thư Quán, nhưng hắn vẫn có một ít hiểu biết đối với dã nhân. Không cần nghĩ cũng biết, khẩu ngữ của dã nhân không giống với ngôn ngữ trong cứ điểm, khó có thể tra khảo ra tin tức hữu ích. Nếu gặp được cao tầng dã nhân, có lẽ đối phương có thể hiểu được một chút ngôn ngữ của khu sinh hoạt, hơn nữa cũng hiểu rất rõ sự tình trong nội bộ dã nhân, đây chính là đối tượng bắt cóc tốt nhất.
Lúc đi vào khoảng phạm vi mười lăm dặm ngoài cứ điểm Đỗ Địch An đã ngửi được mùi máu tanh cực kì đậm đặc truyền đến, cực kì buồn nôn. Không khó để tưởng tượng trận chiến này có bao nhiêu binh sĩ ngã xuống, bao nhiêu máu tươi đã đổ. Hắn lén lút lẻn vào khoảng 8 dặm. Từ nơi này xa xa đã có thể nhìn thấy hình dáng cứ điểm, chỉ thấy trong đó một mặt tường thành cao lớn bị công phá, sụp đổ xuống. Có không ít bóng người màu đen mông lung lắc lư từ lỗ hổng đi vào trong cứ điểm.
Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, không nghĩ tới đã tới đêm khuya như vậy, quân bộ còn không định đoạt lại, hơn nữa cũng không nghe thấy thanh âm trống trận cùng chiến đấu, hẳn là quân bộ đã bỏ tòa cứ điểm này đi?
-Tại đây đằng sau là bình nguyên nối thẳng khu buôn bán sinh hoạt, bên trong còn có quý tộc cùng phú thương ở lại. Quân bộ hẳn nên bố trí một tầng phòng thử cuối cùng trên tường thành, một khi tường thành bị công phá, dã nhân sẽ như sói lạc bầy dê, đến lúc đó thương vong tạo thành số người thương vong khó có thể tính toán.
Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, tuy với nội tình của quân bộ có thể thủ vững nhưng dã nhân cũng không thể khinh thường. Bất kể như thế nào, bộ phận hi sinh trước tiên trong trận chiến này chính là bình dân du mục ở tại bình nguyên bên trong tường thành. Tuy trên phiến bình nguyên này chỉ có một số thôn trang cùng thị trấn nhỏ với nền kinh tế bị rớt lại phía sau, nhưng chí ít cũng có tới hơn vạn người. Nếu quân bộ không phản công liền mang ý nghĩa tất cả cư dân trên phiến bình nguyên này đều bị quân bộ buông bỏ.
Đỗ Địch An như có điều suy nghĩ, đột nhiên trong lòng nghĩ tới một điểm quan trọng, đôi mắt nhắm lại, lặng yên quay người rời khỏi.
Sau khi nhập cư trái phép trở về, lúc Đỗ Địch An về tới khách sạn đã là sáng sớm. Hắn gọi xa phu, trực tiếp tiến vềThần Điện.
Đỗ Địch An tiến đến Thần Thuật Thần Điện, tiếp tục mua sắm 100 cân ba loại tài liệu hôm qua, đồng thời cũng tìm được một vật khác liền nói:
- Cái này cần bao nhiêu kim tệ để đối hoái?
Sau đài giao dịch vẫn là thanh niên lúc trước, tuy Đỗ Địch An đeo mặt nạ nhưng hắn vẫn nhận ra được, khách khí nói:
- Với chiết khấu của ngài, hối đoái một giọt chỉ cần 10 Kim tệ.
Đỗ Địch An nói ngay:
- Cho ta hai bình.
Thanh niên hơi kinh ngạc, cười khổ nói:
- Với quyền hạn của ngài thì một lần chỉ có thể mua 1000 giọt, tức là một lọ.
Đỗ Địch An mày nhíu lại một chút, nói:
- Được, vậy trước tiên mua một lọ.
Khóe miệng Thanh niên hơi co, giọng điệu này thế nào cũng giống như đang mua rượu vậy. Bất quá hắn cũng biết rõ Đỗ Địch An gần đây mới nghiên cứu ra thần thuật mới, không thiếu chút tiền ấy, hắn nói:
- Được, trước tiên ngài chờ bên ngoài, ta xin cho ngài.
Đỗ Địch An điền vào bản khai, giao tiền, sau đó quay người rời khỏi.
Ngồi xe ngựa đi vào Thần Bảo 13, Đỗ Địch An xuống xe trước cửa ra vào. Hắn kêu xa phu ở đây chờ mình, vừa tới trước lầu đã bị người trông coi Thần Điện ngăn lại:
- Ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài là Đỗ Địch An tiên sinh đúng không?
Đỗ địch An gật đầu.
- Đây là thư tín cho ngài
Viên chức Thần Điện cung kính đưa một phong thư ra.
Đỗ Địch An kinh ngạc, tiếp nhận rồi nhìn qua. Bên trên không có kí tên, hắn cũng không mở ra tại chỗ, sau khi đi vào trong lâu mới mở thư tín ra, hai mắt quét qua một lượt. Đây là tin tức trong 13 Thần Bảo mời hắn tham gia thảo luận hội nghiên cứu thần thuật 3 tháng một lần của 13 bảo.Thời gian là ba ngày sau, đưa tin trước ba ngày, hơn phân nửa là muốn cho các vị thần sứ một thời gian giảm xóc để tránh quá đột ngột làm chậm trễ sáng tác Thần Thuật.
Đỗ Địch An thu hồi thư tín, cầm một bao lớn thư tín dưới đất lên quay người rời khỏi, chuẩn bị sau khi trở về lâu đài cổ mới chậm rãi đọc.