← Quay lại trang sách

Chương 350 Cứu Vớt

Đỗ Địch An khẽ nhíu mày nhìn hắn một cái, nói:

- Về sau, lời này nói trước mặt ta thì không sao, nhưng nói bên ngoài thì đừng để người khác nghe được, nếu không sẽ nghĩ là ta nói cho ngươi, bị truyền đi sẽ không tốt cho ta.

Kacheek bỉu môi nói:

- Sợ cái gì, dù sao đối với chúng ta mà nói, bọn họ đều là địch nhân của chúng ta, chúng ta cũng là địch nhân của họ, còn sợ họ sẽ không biết hay sao?

Đỗ Địch An nói:

- Mọi người đều là địch, nhưng giết địch phải có trước có sau, nếu ngươi quá rêu rao chắc chắn sẽ có người không vừa mắt ngươi mà xếp ngươi lên trước vài người.

Kacheek liền giật mình, lập tức không nói gì nữa.

Jinny nói với Đỗ Địch An:

- Thiếu gia, những dã nhân này chiếm cứ Hồng Phong sơn mạch, đánh cướp và giết hết tất cả cư dân trong thị trấn nhỏ gần Hồng Phong sơn mạch, chúng dường như không gấp gáp tiến công khu sinh hoạt, cứ tiếp tục như vậy, người dân vô tội hi sinh sẽ tăng thêm, chúng ta có cần làm chút gì đó không?

Đỗ Địch An nhìn nàng, nói:

- Ý của ngươi là?

- Mặc dù ta không hiểu ngươi lắm, nhưng có thể nhìn ra được năng lực của thiếu gia rất lớn, nếu ngươi xuất lực có lẽ sẽ cải thiện thế cục trận chiến, hoặc là thôi động quân bộ, khiến bọn hắn tiến hành tiến công trước thời gian.

Jinny chậm rãi nói.

Kacheek bên cạnh nghe vậy, ơ một tiếng cười quái dị nói:

- Nhìn không ra nha, bị nhốt tại ngục giam và nhận hết tra tấn, vậy mà ngươi vẫn lưu lại lòng từ bi này, chậc chậc, khó trách trước khi vào ngục giam là một vị Trừng Giới giả, quả nhiên phẩm đức cao thượng, tâm địa thiện lương.

Jinny liếc nhìn hắn.

Kacheek nheo mắt, lập tức thu hồi trào phúng, nhún vai cười, không nói gì thêm.

Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn thiếu nữ bằng tuổi mình, chậm rãi nói:

- Ngươi đánh giá cao ta rồi, mặc dù ta có chút phân lực, nhưng muốn dùng sức của chính mình để ảnh hưởng toàn bộ chiến tranh biên cảnh thì vẫn khó có thể làm được, hơn nữa làm như vậy gì có lợi gì cho ta?

Kinny không vì lời của Đỗ Địch An mà ngừng lại, nàng nói tiếp:

- Có rất nhiều chỗ tốt, nếu chiến tranh thắng lợi, ngươi sẽ thu được vinh dự và được dân chúng kính yêu, ta tin rằng một khi phát động chiến tranh, dùng lực lượng quân bộ tuyệt đối có thể diệt trừ những dã nhân này, cho dù quân bộ không được, bọn hắn cũng sẽ xin viện trợ ở trong Cự bích, một khi có nội bích tham gia, dù có lật trời cũn phải diệt được những dã nhân này.

- Vinh dự cùng kính yêu.....

Đỗ Địch An mỉm cười nói:

- Ngươi cũng đã biết, một lời có thể làm người khác sống, một lời có thể khiến chết người, cái gọi là vinh dự cùng kính yêu cũng không cần phải dùng phiêu lưu lớn như vậy để đạt được.

Jinny nói ra từng chữ:

- Chỗ tốt nhất chính là ngươi có thể an lòng chính mình, chẳng lẽ ngươi có thể trơ mắt nhìn những người dân vô tội chết?

Đỗ Địch An nhìn qua đôi mắt thâm thúy của nàng, trong lòng hơi giật mình, không ngờ thiếu nữ leo ra từ địa ngục này lại vẫn có phần thiện tâm như vậy, hắn có thể cảm nhận được nàng thực lòng muốn hắn xuất thủ tương trợ, nhưng ngày thường hắn vẫn có thể cảm nhận được sát ý cùng cừu hận mãnh liệt tới cực điểm, chẳng lẽ chịu đựng mọi cách tra tấn mà hận thù của nàng cũng không có khuếch tán, vẫn tập trung vào kẻ thù của chính mình?

Nghĩ đến đây, hắn hơi im lặng, một lát sau mới bình tĩnh nói:

- Ta không thể.

Nghe được lời hắn nói, Jinny liền giật mình, sắc mặt lập tức hơi tái nhợt, nhẹ cắn môi cúi đầu nắm chặt tay, không nói gì thêm.

Ba người Kacheek, Nicotine cùng Lão Kim bên cạnh nghe được lời của Đỗ Địch An, không khỏi nhìn thoáng qua thiếu niên này, nếu bọn hắn ở vị trí của Đỗ Địch An cũng sẽ bỏ mặc, nhưng lúc nghe chính miệng thiếu niên này nói ra một cách bình tĩnh, trong lòng vẫn cảm thấy vài phần hàn ý.

Đỗ Địch An nhìn thấy nắm đấm run run của thiếu nữ, ánh mắt chớp động, đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười nói:

- Tuy nhiên, không quá khó để kiểm soát trận chiến này.

- Hửm?

Ba người Kacheek, Nicotine cùng Lão Kim kinh ngạc nhìn Đỗ Địch An, đây chính là một đại chiến sinh tử liên quan đến ba khu vực bình dân, mặc dù là sáu tập đoàn lớn trong trận chiến này cũng đều là nhân vật nhỏ, ngươi lại có biện pháp gì chứ?

Thân thể Jinny run lên ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An, trong hốc mắt mang theo thống khổ cùng kỳ vọng.

Đỗ Địch An chậm rãi nói:

- Vào khoảng quân bộ tiến công thì ta làm không được, nhưng ảnh hưởng đến tiến công của dã nhân thì lại có ít biện pháp, chỉ là căn cứ vào tình hình trươc mắt, dã nhân cũng không ngu ngốc, biết rõ dùng binh mã bọn hắn tụ tập trong thời gian ngắn thì việc tiến công khu sinh hoạt chỉ là bia ngắm, cho nên chiếm cứ Hồng Phong sơn mạch đợi hậu viện binh mã tới, trong quá trình này thừa cơ cướp sạch thị trấn nhỏ ngoại thành là điều không thể tránh khỏi.

Trong mắt Jinny lập tức đầy thất vọng, cúi đầu xuống:

- Nói như vậy, bất kể ai thua ai thắng, những người kia đều phải chết sao?

Đỗ Địch An nhún vai nói:

- Trong từ điển của ta không có từ “đều phải chết” mà ngươi vừa nói, dã nhân cướp sạch thị trấn nhỏ là chuyện của bọn hắn, chúng ta chỉ cần nhanh chóng di chuyển cư dân trong tiểu trấn đến khu sinh hoạt, dĩ nhiên có thể che chở bọn hắn, nhưng quá trình này rất phiền toái, chậm trễ thời gian của ta.

- Thời gian của ngươi có thể cứu vớt được tính mạng của vô số người!

Jinny nhịn không được kích động nói.

Đỗ Địch An mỉm cười nói:

- Ngươi sai rồi, thực sự không phải thời gian của ta, mà bất kỳ thời gian của thượng vị giả nào cũng đều có thể cứu vớt tính mạng của vô số người, chỉ là hắn có nguyện ý hay không thôi, rõ ràng trước mắt không ai nguyện ý ra tay làm việc phiền toái như vậy, thời điểm này ở nhà mình uống trà chiều, há lại không thoãi mái?

Jinny nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt khó coi.

Đỗ Địch An nhìn thấy nét mặt nàng, mỉm cười nói:

- Ngươi không cần hận ta, nếu ngươi muốn đi cứu mà ta ngăn trở thì ngươi cũng sẽ vụng trộm đi theo, cho dù nhốt ngươi trong nhà, sau này ngươi cũng chưa chắc sẽ phục và trung thành với ta, vậy lần này tùy ý ngươi, cứ cứu bọn chúng.