← Quay lại trang sách

Chương 357 Truy Sát Truyền Kỳ

Thấy cảnh này khiến Đỗ Địch An rất vui mừng, hận không thể lập tức nạp một cây sa mâu thừa thắng xông lên nhưng vẫn tỉnh táo khắc chế xuống, nếu như tiếp tục phát xạ thì miệng pháo này rất có thể sẽ nổ tung.

Nicotine bên cạnh pháo đài ngắm nhìn Cát Liệt Giả bên ngoài hơn ngàn mét phía trước Cự Bích, trong mắt đầy chấn động, không nghĩ tới ma vật to lớn khủng bố như vậy vậy mà chật vật không chịu nổi trước mặt thiếu niên này, mặc dù hắn không hiểu ma vật rõ lắm, nhưng cũng biết dạng ma vật to lớn này có đẳng cấp tuyệt đối không phải bình thường, nếu không thì với thể chất tiếp cận Thú Liệp Giả Cao cấp như Đỗ Địch An tuyệt sẽ không rườm rà mà chuẩn bị lượng lớn vật phẩm như thế, đồng thời cẩn thận từng li từng tí dựa vào ưu thế địa hình tự nhiên tiến hành công kích.

Mà làm cho hắn chấn động hơn chính là Đỗ Địch An lắp ráp ra vũ khí kinh khủng này phối hợp với cự mâu thép vôn-fram(ô cương), lực phá hoại quả thật dọa người, hắn không khỏi nghĩ đến, nếu như cứ điểm trong vách tường cũng lắp một đài vũ khí dạng này, thử hỏi dã nhân làm sao dám xâm lấn?

Nhưng ngoại trừ vũ khí bên ngoài này, làm cho hắn cảm giác mãnh liệt nhất lại là bản thân Đỗ Địch An này, hắn chưa bao giờ thấy qua người đáng sợ như vậy, huống chi người này là một thiếu niên bộ dáng non nớt.

Lúc trước hắn nhìn thấy rõ ràng lúc Đỗ Địch An vận chuyển sa mâu, cố ý điểu chỉnh góc độ ống tròn kim loại trên sa mâu, lúc ấy hắn còn hơi nghi hoặc một chút, đợi sau khi thấy được hiện tượng đường cong rẽ ngoặt mà sa mâu bắn ra mới ý thức được đây là kiệt tác của Đỗ Địch An, phán đoán và tính toán âm hiểm như nào!

Trong mấy chục giây ngắn ngũi này, hắn nhận ra sự hiểu biết của mình đối với Đỗ Địch An lần nữa xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất, trước đó hắn còn tưởng rằng Đỗ Địch An chính là một Thần sứ tâm trí tương đối thành thục, thiên phú cực cao, đối với độ tuổi này mà nói là thuộc về nhân vật hiếm thấy.

Nhưng lúc này hắn nhìn Đỗ Địch An bất cứ lúc nào cũng cảm thấy người này hiển nhiên giống như một ma quỷ với áo ngoài Nhân Loại, về phần tính toán và lãnh khốc đáng sợ này, cùng với trí tuệ phi phàm rèn đúc ra được hung khí đáng sợ, nhân loại chưa chắc có được, trong cặp đôi mắt bình tĩnh như đầm sâu kia tựa hồ cất giấu tà khí thâm thúy nhìn xuống hết thảy.

Trong lòng của hắn không khỏi âm thầm sinh ra ý nghĩ hối hận, lúc trước không nên bại lộ dã tâm của mình quá sớm làm đắc tội quái vật này, giờ phút này nhìn qua Cự Thú dữ tợn bên ngoài hơn ngàn mét kia, bộ dáng giãy dụa toàn thân xiềng xích quấn quanh, trái tim hắn có hàn khí ứa ra, tứ chi lạnh buốt, kinh ngạc mà nhìn nói không ra lời.

- Đưa cung cho ta.

Thanh âm Đỗ Địch An kéo tinh thần của Nicotine lại.

Nicotine nghe được lời nói của Đỗ Địch An, lông tơ có chút dựng lên, phản ứng bản năng cấp tốc, ánh mắt quét qua bốn phía rất mau tìm được cung và tiễn của Đỗ Địch An mang đến, hắn tiến tới nhặt lên, trong lòng nhảy một cái, Đỗ Địch An muốn cung chẳng lẽ dự định...

Hắn quay người nhanh chóng chạy tới đưa cung và tiễn cho Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nắm cung tiễn không nhìn hắn, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn khóa chặt trên thân Cát Liệt Giả, chỉ thấy nó liều mạng giãy dụa, rốt cục cũng chặt đứt một xiềng xích trong đó, thân thể khôi phục một chút lực hoạt động, tiếp tục cấp tốc chạy về phía xa, chỉ là tốc độ kém xa lúc đến.

Đôi mắt Đỗ Địch An hơi nheo lại nắm cung bước ra một bước, đứng vùng ven phía trên Cự Bích, đối diện với cuồng phong lạnh thấu xương, thổi bay phất phới áo quần của hắn.

Nicotine trông thấy Đỗ Địch An lớn mật hành động như vậy bị dọa đến sắc mặt trắng nhợt, độ cao ngàn mét này cuồng phong cực mãnh liệt, không cẩn thận một chút liền sẽ bị gió xoáy rớt xuống, dù cho là người thể chất tương đối cao cũng khó ngăn cản.

Nhưng Đỗ Địch An không có khẩn trương, ngược lại chậm rãi giang hai cánh tay, một cánh tay nắm cung, dường như muốn nhảy lướt gió —— hắn đúng là nhảy lướt gió.

Thân thể của hắn chậm rãi nghiêng về phía trước, bỗng nhiên thả người nhảy lên!

Sưu!

Thân thể Đỗ Địch An phi tốc rơi xuống phía trước.

Tim của Nicotine kém chút bị dọa đến nhảy ra, định lực của hắn cũng không nhịn được nghẹn ngào kêu sợ hãi, tuyệt đối nghĩ không tới Đỗ Địch An vậy mà lại nghĩ quẩn.

Hắn vội vàng bổ nhào vào vùng ven bên trên, đưa đầu nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy thân thể Đỗ Địch An chuyển dời đến phía trước, trong tay hắn nắm chặt cung tương đối nặng nề, dẫn đến lúc hắn nhảy xuống tư thế rất nhanh chuyển thành đầu hướng xuống, chân hướng lên trên.

Nicotine thấy đầu óc choáng váng trống không, trước một khắc người này còn khiến hắn cảm thấy e ngại tự đáy lòng, giờ phút này vậy mà lấy phương thức như vậy tự sát?! Hắn không nghĩ ra, nhưng một màn này lại là sự thật.

Lúc hắn thấy choáng váng, đột nhiên Đỗ Địch An rơi xuống phía dưới khoảng trăm mét, dưới nách hai tay bỗng nhiên xuất hiện một mảnh vải nửa vòng tròn khiến cho tốc độ thân thể rơi xuống giảm mạnh, đồng thời phi tốc lướt về phía trước, nếu như người thời đại trước thấy cảnh này, tất nhiên sẽ cực kỳ quen thuộc, đây chính là trang bị bay lượn vận động cực hạn, giờ phút này lại được Đỗ Địch An vận dụng đi săn ma vật.

Nicotine nhìn đến nỗi tròng mắt suýt nữa lồi ra, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này, người đang bay?

Sưu!

Hai tay Đỗ Địch An giang ra, trong lòng cũng có chút khẩn trương, đây là lần đầu hắn bay thử, lần thứ nhất đã vận dụng thực chiến, hơn nữa còn phải đối mặt với ma vật truyền kỳ đẳng cấp đạt tới sáu mươi tám, chính hắn cũng có chút bội phục dũng khí của mình.

Giờ phút này bên tai đều là tiếng gió gào thét, hai cánh tay hắn hơi run nhẹ điều chỉnh góc độ lướt đi, sau khi trượt ra hai ba trăm mét hắn liền tìm được một chút cảm giác về hướng gió, đối với góc độ lượt đi của mình cũng hơi có thể khống chế một chút, nhìn qua đại địa hoang dã phía dưới thân thể cấp tốc lướt qua, huyết dịch toàn thân hắn đều đang gia tốc mãnh liệt kích thích hormone, huyết dịch toàn thân sôi trào.

Lúc lướt đến độ cao cách mặt đất năm trăm mét, hắn thử điều chỉnh góc độ, đi theo đằng sau Cát Liệt Giả.

Lướt đi với tốc độ cực nhanh thì tộc độ chạy của Cát Liệt Giả lại càng nhanh, lúc trước trên Cự Bích nhìn từ xa cũng không cảm thấy quá nhanh, giờ phút này khoảng cách càng gần càng cảm nhận được tốc độ kinh người của Cát Liệt Giả, hơn nữa còn là trạng thái sau khi bị thương.

Rầm rầm rầm!

Cát Liệt Giả nhanh chạy về phía trước, cỏ hoang dọc đường bị thân thể của nó đi qua trên mặt đất xuất hiện từng vết lóm như cự kiếm chém qua, khoảng cách của nó và Đỗ Địch nhanh chóng được kéo ra, trong nháy mắt liền chạy tới nơi Đỗ Địch An phải ngửa đầu mới có thể nhìn thấy, chờ lướt đến độ cao hơn hai trăm mét thì Cát Liệt Giả chỉ còn là một cái chấm đen nhỏ, sắp biến mất ở cuối tầm mắt.

Đỗ Địch An không tiếp tục nhìn nó, trở tay sờ ba lô nhỏ sau lưng, ba lô này lúc hắn leo núi đã mang, giờ phút này ba lô được rút mở, hô một tiếng, một tấm vải bố được xoã tung lập tức bay ra, chính là dù nhảy!

Đây cũng là chỗ xoay sở của Đỗ Địch An lúc mình chuẩn bị leo núi, vạn nhất vô ý rơi xuống, cũng có thể bảo toàn mạng sống.

Sau khi dù nhảy mở ra, Đỗ Địch An thuận theo dù chậm rãi hạ xuống mặt đất, lúc hắn hạ xuống lăn mình một cái cấp tốc tháo ba lô ra, một tay nắm cung một tay đè chặt bao đựng tên phía sau, nhanh chóng chạy theo hướng của Cát Liệt Giả truy đuổi.

Đi săn chân chính bây giờ bắt đầu!

Điều này đồng thời cũng mang ý nghĩa hắn hiện đang gặp phải nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.