Chương 364 Hai Con?
Đỗ Địch An mượn cơ hội này kéo dài khoảng cách, quay người lần nữa vọt tới.
Phốc!
Lại là một tên trúng đích, giờ phút này cả hai cách xa nhau mười mấy mét, mũi tên bay cực nhanh lần nữa cắm vào trong miệng của nó.
Trúng hai mũi tên chí mạng, Đỗ Địch An xem chừng coi như nó không chết cũng phải trọng thương. Lần cải tiến sa mâu này khiến cho hắn linh quang chợt lóe. Hắn ngoại trừ bôi thủy ngân bên ngoài mũi tên còn bôi một chút kịch độc ở bên trong. Cái này còn hiệu quả hơn mấy trăm lần so với bôi kịch độc lên đầu mũi tên.
Đỗ Địch An không tiếp tục để ý tới Biến Sắc Cự Tích này nữa, để nó trọng thương tự sinh tự diệt. Hắn quay người tiếp tục chạy nhanh về phía trước. Bất quá lần này bị phục kích khiến hắn tỉnh táo lại từ trong hung phấn không ít, không còn dám mù quáng xông thẳng. Dù sao nơi này cũng là khu hoang dã nguy cơ tứ phía, không nên trước khi tới được hang động Cát Liệt Giả đã rơi vào trong bụng ma vật khác, vậy đúng là vui quá hóa buồn.
Sưu!
Đỗ Địch An bỏ qua Cự Tích, rất nhanh đã tới đầm lầy Ma Trảo Ngạc lần trước. Đầm lầy này vẫn không có gì thay đổi, chỉ bùn đất phía trên khô cứng hơn nhiều, bên trong cũng không có Ma Trảo Ngạc hoạt động, cộng thêm gần đây thời tiết lại lạnh khiến cho nước trong đầm lầy khô cạn không ít.
Đỗ Địch An ngừng lại, ngửi ngửi mùi không khí chung quanh.
Lúc đang chạy khứu giác của hắn sẽ giảm đi rất nhiều, không khác gì với người thường. Đây cũng là nguyên vì sao khi chó đi săn đều sẽ dừng lại để ngửi.
Rất nhanh từ mùi chung quanh, Đỗ Địch An đã nắm giữ một chút tin tức đại khái. Hắn cẩn thận từng ly từng tý chậm dãi tiến về phía trước.
Một tiếng sau.
Rốt cục Đỗ Địch An đã đi tới phụ cận hang động Cát Liệt Giả. Lúc đầu chạy dọc theo một đường thẳng, hắn chỉ mất mười phút đồng hồ đã có thể đến nơi này. Nhưng lần này vừa đi vừa nghỉ tại ven đường, thời khác đều phải cảnh giác ma vật ẩn mình trong phế tích và trong rừng, có khi ngửi được mùi lạ lẫm đằng trước còn phải đi đường vòng cho nên hao phí thời gian hơn rất nhiều.
Ngắm nhìn hang động từ xa, Đỗ Địch An nhìn thấy cửa hang độ bị cự thạch chồng chất chặn lại, đáy lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lặng lẽ đi qua,m tìm tòi trên dưới một phen, hang động được phủ rất kín, khó mà chui vào. Hắn ghé vào đống cự thạch nghiêng tai lắng nghe, dùng cái mũi nhẹ nhàng ngửi. Qua khe hở nhỏ ở giữa có thể ngửi được mùi vị máu tanh nồng đậm từ bên trong truyền ra ngoài. Mùi máu tanh này hòa lẫn rất nhiều mùi khác, chính là mùi thi thể chồng chất mà Cát Liệt Giả đi săn mang trở về.
Bên trong mùi này còn có mùi Cát Liệt Giả cực đậm.
Đỗ Địch An ngửi ngửi, rất nhanh đã ngửi được mùi tiểu Cát Liệt Giả. Mặc dù chỗ này chính là hang động Cát Liệt Giả, Cát Liệt Giả lớn cùng nhỏ cũng có mùi không giống nhau, tựa như hai người khác nhau thì mùi cơ thể cũng có điểm khác biệt.
- Trứng lại nở rồi?
Trong lòng Đỗ Địch An vừa mừng vừa sợ, mỗi một đầu tiểu Cát Liệt Giả đều là Truyền Kỳ ma vật tương lai, giá trị vô tận!
Hắn lui ra phía sau hai bước nhìn hoàn cảnh chung quanh, thấy không có thứ gì có thể lợi dụng được, trong lòng có chút thất vọng. Với thực lực của bản thân nếu chui vào trong huyệt động, hơn phân nửa sẽ trở thành thức ăn sống cho tiểu Cát Liệt Giả này. Dù sao con tiểu Cát Liệt Giả này cũng khác biệt với con Cát Liệt Giả mà hắn mang vào Nội Bích, không phải là vừa ra đời đã gặp được hắn, ngộ nhận hắn là đồng loại mà không công kích.
- Không biết bên trong có mấy quả trứng, nhất định phải nghĩ biện pháp chui vào xem. Nếu như là năm con thì chỉ có thể từ bỏ thần hóa, đổi thành vật gì đó khác. Giá trị một Truyền Kỳ Ma Ngân hẳn là có thể kinh động Nội Bích. Dùng thứ này đẩy ngã một tập đoàn Ngoại Bích đoán chừng cũng không phải là nan đề.
Trong lòng Đỗ Địch An âm thầm tính toán. Dù sao nếu như số lượng trứng Cát Liệt Giả không đủ, đợi đến khi mình gặp được Cát Liệt Giả mới thì không biết đã qua bao nhiêu năm rồi, tỷ lệ thực sự quá thấp. Mà trong lúc đó thực lực của mình thủy chung vẫn dừng lại ở Trung cấp Thú Liệp Giả, cho dù là Trung cấp Thú Liệp Giả với năng lực Truyền Kỳ Ma Ngân thì cũng quá mức yếu ớt.
Nhất là lần này nhìn thấy đường trang thiếu nữ, thấy được hình thái tiến hóa của nhân loại trên cả Cao cấp Thú Liệp Giả. Trước mặt tồn tại này, cho dù là Cao cấp Thú Liệp Giả cũng không hề có lực hoàn thủ, lực chiến đấu như vậy thậm chí có thể không nhìn quy tắc Ngoại Bích khu, độc thân quét ngang sáu đại tập đoàn!
Đương nhiên đây cũng chỉ là có thể thực hiện trên lý thuyết, dù sao cấu tạo xã hội chính là thiên ti vạn lũ, không phải dựa vào sức chiến đấu cá nhân là có thể muốn làm gì thì làm, phía sau có lẽ sẽ có quy tắc ngầm. Nếu là sáu đại tập đoàn bị dùng bạo lực phá hủy khiến cho nền kinh tế Ngoại Bích khu bị sụp đổ lâm vào chiến tranh hỗn loạn, tất nhiên sẽ khiến cho Nội Bích chú ý, đến lúc đó chắc chắn họ sẽ đi ra để trấn áp.
Đỗ Địch An không phải mãng phu, đương nhiên sẽ làm việc thiếu suy nghĩ như vậy. Dùng một phần lực mà hiệu quả mười phần mới là phong cách của hắn.
- Những con Cát Liệt Giả này nhất định phải nuôi dưỡng tới khi trưởng thành mới có thể dựng dục ra Ma Ngân. Cũng may tốc độ trưởng thành của Cát Liệt Giả rất nhanh, từ lúc mới sinh đến ấu niên chỉ mất 5 đến 7 ngày, từ thời kì ấu niên đến khi trưởng thành chỉ cần một hai tháng. Nói cách khác từ khi mới sinh đến khi trưởng thành chỉ mất hai tháng, sau đó đã có thể săn giết lấy ký sinh hồn trùng. Trứng trong này đã nở ra tiểu Cát Liệt Giả, nhất định phải nghĩ biện pháp phế thân thể của nó đi, bằng không đợi đến khi nó trưởng thành, thực lực sẽ bạo tăng, đạt tới ma vật đẳng cấp 30 đến 40, chiến đấu chính diện hẳn là không có chút phần thắng nào!
Đỗ Địch An suy tư một lát, lập tức đào một cái hố đất bên ngoài hang động để chế tạo bẫy rập.
- Nhất định phải nhanh kiến tạo một cứ điểm bên ngoài Cự Bích. Khu vực săn thú của những tập đoàn khác đều có cứ điểm Thú Liệp Giả dùng để cung cấp tin tức, bổ sung đồ ăn và chữa thương. Như vậy sẽ giảm mạnh thương vong của Thú Liệp Giả, cũng đề cao hiệu suất đi săn của họ.
Đỗ Địch An vừa đào hố vừa thầm nghĩ, trong tay hắn không có công cụ cho nên đào đất rất chậm chạp. Nửa giờ sau mới đào được một cái hố to, lợi dụng dây thừng cùng mũi tên phòng thân để chế tạo một cái bẫy đơn giản trong hố.
Mặc dù chỉ là một bẫy rập dã thú phổ biến, nhưng hai chữ "Phổ biến" thường mang ý nghĩa xuất sắc, chỉ có hiệu quả nhất định mới có thể phổ biến rộng rãi, nhiều người dùng.
Sau khi chế thành bẫy rập, Đỗ Địch An đi tới trước đống cự thạch chồng chất ở cửa hang động, vận chuyển từng khối cự thạch xuống dưới, xếp theo những phương hướng khác nhau, nhìn giống như những quân cờ được đặt quanh hang động cùng với bẫy rập. Rất nhanh một rừng cự thạch đã được hình thành, mục đích là hạn chế hoạt động của Cát Liệt Giả.
Trong quá trình này nghỉ ngơi mấy lần, sau một tiếng, rốt cục Đỗ Địch An đã chuyển cự thạch ra thành một lỗ hổng nhỏ trên đỉnh chóp.
Lỗ hổng vừa xuất hiện, mùi thịt hư thối nồng đậm từ bên trong phiêu tán ra ngoài khiến dạ dày Đỗ Địch An cồn cào.Thời khắc này khứu giác nhạy bén lại khiến sắc mặt hắn khó coi vô cùng.
Đỗ Địch An chịu đựng mùi khó chịu này, leo lên đỉnh đống cự thạch, cúi xuống nhìn vào bên trong. Lập tức hắn trông thấy bên trong hang động đen kịt có một thân ảnh toàn thân đầy liêm đao đang hoạt động. Cùng lúc đó đống đá bên dưới truyền đến thanh âm cục đá rào rào rơi xuống, hắn cúi đầu nhìn lại, lập tức trông thấy một đầu tiểu Cát Liệt Giả khác đang bám vào đống loạn thạch leo lên phía trên.
Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa, không biết nên cao hứng hay nên cười khổ, một lần đi săn hai đầu Cát Liệt Giả, độ khó đối với hắn đã tăng lên mấy lần.
Hắn nhanh chóng xoay người nhảy khỏi đống cự thạch, chạy đến chỗ đống đá bên ngoài cách đó năm mươi mét. Đây là góc độ săn bắn tốt nhất mà hắn đã sớm chuẩn bị.
Gió nhẹ thổi trong không khí, thanh âm rào rào thỉnh thoảng vang lên. Một lát sau, thân ảnh tiểu Cát Liệt Giả đã xuất hiện bên ngoài cửa hang động, tiểu Cát Liệt Giả này còn nhỏ hơn mấy lần so với đầu tiểu Cát Liệt Giả mà Đỗ Địch An mang vào Nội Bích. Toàn thân nó đen nhánh, quang trạch thâm thúy diễm lệ, xem xét đã biết dinh dưỡng tốt, phát triển khỏe mạnh.
Đỗ Địch An cong người đứng dậy, hơi híp mắt lại, cài tên nhắm chuẩn, cũng không vội vã lập tức xạ kích mà chờ tiểu Cát Liệt Giả này sắp leo ra khỏi lỗ hổng mới nhắm chuẩn vào bộ vị lưỡi đao trên thân thể nó mà xạ tiễn.