Chương 365 Tấn Công
Trải qua một thời gian dài quan sát Cát Liệt Giả trong vách tường, hắn đã tương đối hiểu rõ cấu tạo thân thể Cát Liệt Giả, giờ phút này mũi tên trực chỉ nhược điểm của nó.
Sưu!
Mũi tên bay nhanh qua.
Tiểu Cát Liệt Giả này ghé vào đống đá phía trên, tựa hồ đang quan sát chung quanh, đối với tất cả sự việc bên ngoài đều cực kì mới mẻ cùng hiếu kì. Ngay cả ánh nắng ấm áp phủ lên người cũng làm cho nó cảm thấy mới lạ vô cùng.
Ngay lúc nó đang dò xét, thình lình một tiếng rít bén nhọn vang lên!
Phốc!!
Chờ nó vừa lấy lại tinh thần, mũi tên đã găm lên thân thể nó!
Tầm bắn năm mươi mét, mũi tên quá đột ngột, tiễn lại quá nhanh, cộng thêm đây là lần đầu tiểu Cát Liệt Giả ra khỏi động nhìn thấy ánh nắng, còn chưa hoàn toàn thích ứng thế giới bên ngoài, mũi tên không chút khó khăn găm vào điểm yếu trên cơ thể nó!
C-K-Í-T..T...T!!
Tiểu Cát Liệt Giả đau đớn hét lên một tiếng, thân thể lắc lư trái phải. Nếu xạ tiễn ngay thời điểm nó ló mặt ra khỏi lỗ hổng, giờ phút này bị đau tất nhiên sẽ rơi vào trong huyệt động. Nhưng giờ phút này nó đã ghé người vào lỗ hổng, tiến thối không được, lại không cách nào tránh né bốn phía, đau đến mức không ngừng gào thét lên.
Đỗ Địch An thấy một mũi tên trúng đích thì nhẹ nhàng thở ra, lần nữa dựng cung, nhìn qua thân thể nó lắc lư trái phải, đôi mắt chăm chú nheo lại.
Tiểu Cát Liệt Giả này lắc lư trái phải không có quy luật khiến hắn rất khó dự đoán động tĩnh, chỉ bắn mù một con mắt còn chưa thể hoàn toàn tiêu trừ lực chiến đấu của nó, dù sao đây cũng là Truyền Kỳ ma vật, trên phương diện giống loài mà nói đã là tận cùng tiến hóa. Chỉ mất đi đôi mắt vẫn có những biện pháp khác để cảm nhận nguy hiểm chunh quanh, chỉ là không thuận tiện cùng mau lẹ như thị giác mà thôi.
Sưu!
Đột nhiên mũi tên thứ hai bắn ra.
Lần này nhắm chuẩn miệng của nó.
Sưu!
Tiểu Cát Liệt Giả vung vẩy liêm đao lung tung, chém bậy chém bạ đánh rơi mũi tên.
Đỗ Địch An nhướng mày không hề nhụt chí, tiếp tục cài mũi tên thứ ba lên dây cung tựa như đã sớm chuẩn bị như thế, động tác ăn khớp, lần nữa khóa chặt miệng của nó phóng tên.
Lưỡi đao của tiểu Cát Liệt Giả này đụng phải mũi tên, tựa hồ cảm nhận được phương hướng phát ra nguy hiểm, nó thét lên chói tai vung vẩy lưỡi dao tạo thành một tấm chắn bằng lưỡi đao, một mực bảo vệ đằng trước, đồng thời lui về phía sau.
Bành!
Mũi tên đụng vào tấm chắn, lập tức gãy rơi xuống.
Sắc mặt Đỗ Địch An trầm xuống, mặc dù chỉ là ấu thể nhưng đẳng cấp của tiểu Cát Liệt Giả cũng vào khoảng 24 25, muốn săn giết quả nhiên không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Hắn lấy ra một mũi tên nữa, lẳng lặng chờ cơ hội.
Nhưng mà cơ hội này lại cũng không xuất hiện. Ý thức tự bảo vệ của tiểu Cát Liệt Giả rất mạnh, dùng lưỡi dao giao thoa hình thành tấm chắn che chở nơi yếu hại của thân thể, một đường rút lui vào trong huyệt động.
Đỗ Địch An thấy vậy liền nhặt một hòn đá trên mặt đất ném qua.
Hòn đá tiến nhập vào trong huyệt động, một lát sau trong động lại vang lên thanh âm rào rào.
Rất nhanh, lỗ hổng cửa hang động lại có một đầu tiểu Cát Liệt Giả, toàn thân không có vết thương gì, hẳn là một con khác.
Đỗ Địch An nhìn thấy tiểu Cát Liệt Giả này đang cố gắng chui ra ngoài, trong lòng vui mừng. Chờ nó leo được nửa đường, một mũi tên nhanh chóng bay tới, mục tiêu là mắt.
Phốc!
Lập tức mũi tên trúng đích, tiểu Cát Liệt Giả này đang hứng thú bừng bừng leo ra ngoài, bỗng nhiên gặp trận tập kích này lập tức thét lên một tiếng đau đớn.
Đỗ Địch An tiếp tục cài tên bắn ra.
Sưu! Sưu!
Tiểu Cát Liệt Giả này bị công kích, không kịp phản ứng, lưỡi dao loạn vũ cũng không dày đặc, trong miệng lập tức bị trúng một mũi tên. Đột nhiên tiếng kêu thảm thiết đề cao trên trăm decibel, sau đó tiếng kêu nhanh chóng dừng lại, thân thể thối lui và trong huyệt động.
Đỗ Địch An thấy nó vung vẩy liêm đao trước người, kín không kẽ hở, lúc này mới đình chỉ xạ kích tiết kiệm mũi tên.
Chờ tiểu Cát Liệt Giả này lui vào hang động, Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra. Vòng mai phục đánh lén lần thứ nhất coi như thành công. Mặc dù lực lượng hai tểu Cát Liệt Giả kinh người, cấu tạo thân thể lại cực mạnh nhưng trên phương diện kinh nghiệp sinh tồn lại khuyết thiếu, đây cũng là điểm trí mạng nhất. Từ điểm này có thể thấy được trí tuệ còn đáng sợ hơn nhiều so với bạo lực.
Đỗ Địch An nằm sấp trên mặt đất cẩn thận lắng nghe, mặc dù tiểu Cát Liệt Giả này chỉ là ấu tử, nhưng thể trạng lại to lớn hơn so với đại đa số ma vật đẳng cấp 20.
Dưới mặt đất có thanh âm chấn động nhỏ, thông qua thanh âm này có thể đại khái đoán được phương vị của chúng, có lẽ vì nguyên nhân thụ thương, hai tiểu Cát Liệt Giả đều lui vào sâu trong huyệt động.
Đỗ Địch An lập tức bò lên, cài mũi tên lên cung, xoay người chạy về hướng hang động, nhanh chóng bò lên lỗ hổng trên đỉnh loạn thạch, nằm sấp phía trên nhìn vào bên trong. Bên trong hang động đen kịt, hai tiểu Cát Liệt Giả đang run rẩy bên trong, thấp giọng rên rỉ, không tiếp tục thét lên chói tai như trước nữa, tựa hồ đã có không ít kinh nghiệm.
Đỗ Địch An nâng tiễn nhắm chuẩn, một đầu tiểu Cát Liệt Giả đang run rẩy thân thể đi vào ngã rẽ, đằng sau ngã rẽ chính là đống xác chết ma vật, cũng là chỗ sâu nhất trong hang động. Một đầu tiểu Cát Liệt Giả khác bị thụ thương nặng hơn, chậm chạm đi phía đằng sau, hành động vô cùng chậm rãi.
Đỗ Địch An lập tức trông thấy chỗ bài tiết sau lưng nó. Nếu như xạ kích chắc chắn có thể trúng đích, bất quá hắn ngừng lại không bắn tên, hai mũi tên găm vào người tiểu Cát Liệt Giả này đều là bộ vị yếu nhược. Với nọc độc cùng thủy ngân bên trong mũi tên có thể tạo thành tổn thương khá lớn đối với nó, nếu như tiếp tục bắn tên, nọc độc bên trong ba mũi tên có thể sẽ trực tiếp giết chết nó.
Đỗ Địch An cầm một hòn đá nhỏ trong tay ném qua hướng nó.
Thời gian tác dụng của nọc độc đối với đầu đại Cát Liệt Giả lúc trước cực nhanh, trước sau không đầy nửa canh giờ. Mặc dù có quan hệ cùng lượng nọc độc, nhưng thời gian của đầu tiểu Cát Liệt Giả này hẳn là cũng chỉ trong vòng một canh giờ, thậm chí từ thời khắc này nọc độc đã chậm dãi ăn mòn các nơi trên thân thể nó.
Bành!
Hòn đá nện trên thân tiểu Cát Liệt Giả khiến nó chấn kinh chuyển động thân thể, xoay người lại, lập tức trông thấy lối vào có kẻ xâm nhập, nó rung lên dây thanh quản chưa phát dục hoàn toàn chi chi kêu lên, tựa hồ muốn vọt qua, nhưng lại có vẻ cố kị, chỉ kêu lên thị uy mà thôi.