Chương 371 Chuẩn Bị
Trong lòng trung niên nóng nảy, mặt ngoài lại cố làm ra vẻ do dự, nói:
- Đỗ Thần sứ, đây là vi phạm kỷ luật, nếu bị truyền ra ngoài...
Hắn cũng không nói hết câu, ngôn ngữ có chút mập mờ.
Đỗ Địch An nghe được hắn, hơi nheo mắt nói:
- Ta chính là Thần sứ Nguyên Tố thần điện, lần này cũng không rời khỏi Cự Bích, chỉ là nhận ủy thác của người khác hộ tống vị Thú Liệp Giả tiên sinh này ra bên ngoài. Sau khi kiểm tra sức khoẻ đã chứng minh được thân thể của ta không có dị dạng gì, lẽ ra nên phóng thích ta, hay là ngươi muốn đối đã với ta giống như Thú Liệp Giả?
Nghe vậy sắc mặt trung niên nhân chợt biến đổi, hắn vốn cho rằng Đỗ Địch An sẽ giữ bí mật. Hiện giờ hai người đang đứng trên cùng một con thuyền, không nghĩ tới thái độ đối phương bỗng nhiên cứng rắn như thế, trong lòng của hắn cảm thấy khó giải quyết, hắn cười nói:
- Lời này của Đỗ Thần sứ nghiêm trọng rồi, những Thú Liệp Giả này tự nhiên không thể đánh đồng cùng ngài, ta lập tức sai người đổi một chỗ thủ tịnh phòng cho ngài, về phần sự tình thả ra sớm... Ngài là Thần sứ thần điện, để ngài lưu lại chỗ này là một tổn thất, cũng là bất trung đối với giáo đình. Chờ kiểm tra sức khoẻ kết thúc ta liền sai người đưa ngài về.
Hắn dừng một chút nhìn chăm chú vào Đỗ Địch An nói:
- Chỉ là nếu cột thu lôi Thần thuật của ngài có thể bán cho Scott tập đoàn, vậy thì không thể tốt hơn.
Trong lòng Đỗ Địch An khẽ nhúc nhích, không nghĩ tới phía sau vị sở trưởng này đúng là Scott tập đoàn, mặc dù hắn đã ngờ tới thế lực của sáu đại tài đoàn đã thẩm thấu vào trong Quang Minh giáo đình, nhưng không nghĩ tới Scott vậy mà có thể mua được một vị sở trưởng Thủ Tịnh Sở. Đây chính là một công việc béo bở, chưởng quản sinh tử Thú Liệp Giả quyền lợi cực cao, tác dụng lớn và chính là một quân cờ tuyệt hảo.
- Nội tình Scott tập đoàn sâu như vậy nhưng cũng chỉ ngang bằng với Melon tập đoàn, những tập đoàn này kinh doanh mấy chục năm, thế lực trải rộng các nơi, muốn chặt đứt từng cái quả thực quá mức chậm chạp, chỉ có thể dùng lực phá đi!
Ánh mắt Đỗ Địch An chớp lên một cái, trong lòng lướt qua ý nghĩ này, thần sắc của hắn bình tĩnh nhìn thẳng vào vị sở trưởng này, nói:
- Ta cùng Scott tập đoàn hợp tác rất nhiều lần, tin tưởng lần này hợp tác về cột thu lôi Thần thuật cũng sẽ rất vui sướng, còn chưa được thỉnh giáo đại danh của các hạ?
- Đỗ Thần sứ khách khí rồi, tại hạ là Lemvig.
Vẻ mặt Trung niên nhân tươi cười, trong lòng mừng rỡ cùng kích động. Đối với hắn mà nói, sớm phóng thích Đỗ Địch An chỉ là việc rất nhỏ, nói một câu là được. Cho dù Đỗ Địch An không dùng cột thu lôi Thần thuật làm điều kiện đàm phán, chỉ riêng về phần mặt mũi của Đỗ Địch An hắn cũng nguyện ý kết giao với vị Thần sứ có tiềm lực phi phàm này. Nếu như có thể mượn cơ hội lần này đàm phán thành công hợp tác cột thu lôi Thần thuật, tài phú Scott tập đoàn chia cho hắn sẽ cực kỳ kinh người, đồng thời cũng có thể đề cao địa vị bản thân. Đây chính là đại tiện nghi!
Đỗ Địch An khẽ gật đầu nhớ kỹ cái tên này nói:
- Vậy làm phiền ngài rồi.
Nói xong hắn quay trở lại ngồi lên giường.
Lemvig thấy Đỗ Địch An có ý trục khách liền cười nói:
- Ta sẽ sắp xếp người tới kiểm tra sức khoẻ cho ngài. Bây giờ ta sẽ đổi một gian phòng khác cho ngài, nơi này quá cũ kĩ rồi.
- Không cần, chỗ ở chỉ là vật ngoài thân, không nên để ý.
Đỗ Địch An bình tĩnh nói.
Lemvig rất hứng thú nhìn thoáng qua thiếu niên này, nói:
- Đã như vậy thì ta xin cáo từ.
Nói xong hắn quay người rời khỏi nhà tù.
Nicotine ở bên cạnh yên lặng quan sát tất cả, chờ Lemvig rời đi mới nói với Đỗ Địch An:
- Thiếu gia, ngài không mang theo ta trở về sao?
- Ngươi ở chỗ này chờ bảy ngày sau hãy trở về.
Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Chuyện ta trở về sớm tất nhiên sẽ khiến một số thế lực chú ý. Nếu như chúng ta cùng nhau trở về thì mục tiêu càng lớn, mặt khác sau khi ta trở về sẽ lập tức quay lại, ngươi ở chỗ này phải cẩn thận ngôn từ, đừng nói lung tung.
Nicotine nghe cảnh cáo của hắn liền đáp:
- Ta biết, thiếu gia, trước kia ta phạm sai lầm nhưng hiện tại tuyệt đối trung tâm đối với ngài, hi vọng ngài có thể tin ta một lần!
- Ta sẽ xem biểu hiện của ngươi.
Đỗ Địch An hờ hững nói.
Nicotine khẽ cười khổ, không nói thêm gì.
Một lát sau, hai người ăn mặc giống y sư tiến đến tiến hành kiểm tra sức khoẻ cho Đỗ Địch An, chờ kiểm tra xong liền lập tức rời đi, cũng không để ý tới Nicotine ở một bên.
Ngày kế tiếp.
Đỗ Địch An ngồi trên xe ngựa tiến về một tòa cứ điểm lân cận dưới sự hộ tống của một đội Quang Minh kỵ sĩ do Lemvig phái tới. Nguyên nhân điều động đội Quang Minh kỵ sĩ này là vì gần đây khu phóng xạ có dã nhân hoạt động tấp nập, lo lắng làm bị thương Đỗ Địch An, đến lúc đó Đỗ Địch An vẫn lạc, tội lỗi tự nhiên sẽ đổ trên đầu của hắn. Bởi vậy hắn không thể không cẩn thận chiếu cố tốt Đỗ Địch An, đồng thời cũng hi vọng nhờ vậy mà gia tăng chút hảo cảm trong mắt Đỗ Địch An hơn.
Có tình báo Quang Minh giáo đình trải rộng, bọn họ lựa chọn là một cứ điểm có rất ít dã nhân qua lại, ngoại trừ ven đường bị mấy đợt dã thú biến dị tập kích cũng không đụng phải dã nhân, bình an vô sự về tới bên trong cứ điểm.
Đỗ Địch An trực tiếp dùng chiếc xe ngựa của Quang Minh giáo đình này tiến về cổ bảo của mình. Trên đường đi, một chút xe ngựa phú thương nhìn thấy cờ xí Quang Minh giáo đình trên xe ngựa Đỗ Địch An đã vội tránh né, không dám chặn đường.
Vài giờ sau, Đỗ Địch An trở lại trong pháo đài cổ, trông thấy Lão Kim ngồi vô sự trong đại sảnh liền hỏi:
- Hai người bọn họ đâu?
Lão Kim đang ngồi vắt chéo chân gọt hoa quả, đột nhiên trông thấy Đỗ Địch An trở về liền bị dọa dọa nhảy lên suýt nữa cắt vào ngón tay, vội vàng đứng lên nói:
- Thiếu, thiếu gia, bọn họ ở trong nhà, Jinny trên lầu, Kacheeck trong sân huấn luyện phía sau.
Đỗ Địch An lập tức nói:
- Gọi bọn họ đến đây.
- Vâng.
Lão Kim lập tức chạy đi.
Rất nhanh, Jinny, Kacheeck cùng Lão Kim đều xuất hiện trong đại sảnh. Đỗ Địch An đang bưng trà nước uống bổ sung thể lực, thấy mọi người đã đến đông đủ liền lập tức phân phó nói:
- Kacheeck, ngươi lập tức đi mua một nhóm đồ vật dùng để chế tác bẫy rập đi săn, đây là kim phiếu.
Nói xong, hắn ném ra một xấp kim phiếu trên bàn.
Kachecck sững sờ hỏi:
- Lại định đi ra ngoài vách tường? Không phải ngươi vừa trở về sao?
- Bảo ngươi ngươi đi liền đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy?
Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn hắn một chút.
Sắc mặt Kacheeck cứng lại, tiến lên cầm lấy kim phiếu rồi quay người rời khỏi đại sảnh.
Đỗ Địch An nhìn Jinny nói:
- Ngươi đi mua một số binh khí cho các ngươi dùng, còn có tiễn của ta, mặt khác cũng mua một ít dây thừng.
Jinny gật đầu một cái, tiếp nhận kim phiếu của Đỗ Địch An, yên lặng quay người rời khỏi cổ bảo.
Đỗ Địch An nhìn Lão Kim nói:
- Đi thuê... Được rồi, mua một cỗ xe thú tới đây, chuẩn bị vận chuyển đồ vật.
Lão Kim nghe vậy giật mình nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Sau khi ba người đều đã rời đi, Đỗ Địch An quay người nhìn Kuren đang rủ người bên cạnh, nói:
- Chờ một thời gian nữa chúng ta sẽ ra ngoài vách tường một chuyến, việc trong nhà sẽ do ngươi phụ trách, hai ngày này có tin gì mới đều mang tới cho ta.
- Vâng, thiếu gia.
Kuren cung kính gật đầu, sau khi tiến vào cổ bảo hắn cũng học thái độ của đám người Jinny đối Đỗ Địch An, không dám có nửa phần quá phận.
Thời gian gần đây hắn cảm nhận được một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, hình ảnh cậu bé trưởng thành trong cô nhi viện càng ngày càng mờ nhạt, khoảng cách bọn họ tựa hồ theo thân phận tôn quý mà càng lúc càng lớn, để hắn không còn dám tùy ý đối đãi như trước nữa.
Vả lại thời điểm Đỗ Địch An ra ngoài vách tường, hắn trong pháo đài cổ cùng bọn người Kacheeck, Lão Kim nói chuyện trời đất cho tới sự tình Đỗ Địch An đi ra ngoài vấh tường lần này.
Trước kia hắn còn có một chút mơ hồ đối với bên ngoài vách tường nhưng sau khi nghe được Kacheeck cùng Lão Kim nói mới biết đi ra ngoài vách tường là hành vi nguy hiểm như thế nào.
Đồng thời hắn cũng minh bạch, người có tuổi tác đồng lứa với mình, đồng bạn trưởng thành trong cùng một cô nhi viện với mình có thể đạt tới thành tựu ngày hôm nay chính là được xây dựng trên cơ sở vô số lần xông pha vào sinh ra tử.
Chuyện này khiến hắn có một loại tâm tình phức tạp khó tả.
- Lại đến một chén.
Đỗ Địch An đưa cái chén cho hắn.
Kuren tiếp nhận, lập tức đổ đầy.
Ngón tay Đỗ Địch An nhẹ nhàng điểm trên mặt bàn nhìn qua viễn cảnh phía ngoài cổ bảo, lâm vào trong suy tư.
Vài giờ sau.
Lão Kim về trước, hắn đang khống chế một đầu xe thú Voi ma mút trở về, dừng tại bờ sông bên ngoài cổ bảo.
Đỗ Địch An trông thấy từ Lão Kim từ trên xe thú Voi ma mút nhảy xuống liền nói:
- Không có xa phu?
Lão Kim chạy tới, cười hắc hắc nói:
- Lúc đi mua ta đã định thuê cả xa phu nhưng nghĩ tới đồ vật mà thiếu gia ngài phải mua xe thú để vận chuyển, khẳng định chính là một số đồ vật bí ẩn. Nếu không may xa phu biết được và truyền vào tai mắt của tập đoàn khác sẽ không tốt, cho nên ta không thuê xa phu nữa. Ta phải ở nơi đó học nửa ngày mới thuần phục thứ này, bây giờ mới về.