Chương 380 Truyền Kỳ
Kuren cười nói:
- Tiểu thư Willie, thiếu gia của chúng ta đã sớm liệu đến, hắn bảo ta chuyển lời với ngươi, nếu tập đoàn Scott các ngươi muốn đạt mua kiện Thần Thuật sau thì phải dùng giá cả của “Truyền kỳ Thần Thuật” để mua, đây là giá bằng hữu rồi, ngươi có thể trở về thương lượng, thời gian có hạn, mong nắm chặt cơ hội.
Willie khẽ giật mình.
Forint ngồi ở ghế bên cjanh cũng ngẩn người.
- Giá cả của “Truyền Kỳ Thần Thuật”?
Willie hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề hay là miệng của thiếu niên này có vấn đề, đương nhiên càng có thể là đầu óc của vị thiên tài thần sứ kia xảy ra vấn đề.
Tuy nhiên giá mà Đỗ Địch An đưa ra không còn gì để nói, nhưng nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý nên giả dụ rằng lần này Đỗ Địch An định giá Thần Thuật sẽ là Ngũ Tinh đỉnh cấp thì nàng cũng không quá bất ngờ, dù sao đây là một thiên tài có hơi kiêu ngạo, nhưng vẫn không ngờ giá vị lại tăng lên cấp độ “Truyền Kỳ vật phẩm”!
Cái gì là Truyền Kỳ Thần Thuật?
Đây chính là đại thần tác (vị thần) mà đã phân chia một thời đại!
Đại sư có thể chế tạo ra “Truyền Kỳ Thần Thuật” trong lịch sử chỉ có rải rác, chớ nói chi là cùng một vị đại sư đã chế tạo ra hai kiện Truyền Kỳ Thần Thuật rồi, nhân vật như vậy càng được xưng là “Truyền kỳ”, đã ít càng thêm ít.
Willie khẽ nhếch miệng, giật mình phát hiện bản thân vừa thất thố, vốn định dùng sắc mặt nghiêm nghị phê bình thiếu niên quản gia này, nhưng nghĩ đến người này được Đỗ Địch An tin cậy như vậy, nếu đắc tội thì sau này sẽ nói bậy sau lưng mình nên mới nở nụ cười nói:
- Xem ra Đỗ thần sứ rất có lòng tin với Thần Thuật mới của hắn, chỉ là giá vị này quá cao, tập đoàn của chúng ta cũng muốn thu mua nhưng tài lực không đủ, cũng không phải không có lòng tin với Thần Thuật mới của Đỗ thần sứ, xin hãy tha lỗi….
- Được.
Kuren mỉm cười nói:
- Ta sẽ chuyển lời của tiểu thư cho thiếu gia.
Willie nở nụ cười khách khí, mặc dù nói đợi sau khi Đỗ Địch An về rồi thương nghị lần nữa mới cho ra kết luận, nhưng không cần nghĩ cũng biết rằng tập đoàn tuyệt đối sẽ không đồng ý, giá cả của Truyền Kỳ Thần Thuật, dù sao so với Ngũ Tinh Thần Thuật là hoàn toàn là một trời một vực, ngay cả là tập đoàn lớn như Scott bọn hắn muốn ăn Truyền Kỳ Thần Thuật đều phải thương gân động cốt, huống chi hôm nay không gặp liền trực tiếp trả thù lao, một khi thua lỗ sẽ bị những tập đoàn khác vượt mặt.
- Lần này hợp tác vui vẻ, ta cáo từ trước.
Willie đứng lên nói.
Kuren cũng đứng dậy, trng tay chẳng biết đưa ra một phong thư từ lúc nào, nói:
- Tiểu thư Willie, đây là của thiếu gia nhà chúng ta bảo chuyển cho người.
Willie khẽ giật mình đưa tay tiếp nhận. Vừa định mở ra xem lại nghe thấy Kuren nói:
- Tiểu thư Willie đi thong thả, ta không tiễn.
Nghe nói như vậy, Willie ngẩng đầu nhìn một cái, thu hồi tâm tư gật đầu, sau đó ra khỏi phòng khách.
Kurencùng Noyes tiễn đến ngoài cửa, đợi sau khi Willie rời đi, hai người mới trở về phòng khách.
Forint nói với Kuren:
- Không phải Địch An ở ngoài Cự bích sao, chẳng lẽ đã chế tạo ra Thần Thuật mới rồi? Hay là lợi dụng miệng lưỡi của vị tiểu thư này để truyền đi, đề cao danh khí?
Kuren cúi đầu nói:
- Ta cũng không biết, thiếu gia chỉ phân phó ta làm vậy mà không nói rõ nguyên nhân.
Forint liền giật mình, không nói thêm gì.
…
…
Trên xe ngựa.
Willie ngồi trên xe ngựa, đợi sau khi rời khỏi lâu đài cổ khoảng vài trăm mét mới rút phong thư từ tay áo ra, ánh mắt chớp động mở ra, bên trong là loại giấy tuyết quý báu nhất tản ra mùi thơm nhàn nhạt, bên trên còn chằng chịt những kiểu chữ xinh đẹp có chứa một vệt nhuệ khí, nàng nhìn từ trên xuống dưới một lượt, lông mày cô cùng nhăn chặt, sau khi đọc xong liền khép thư lại.
Nàng nhìn không khí phía trước, lâm vào suy tư.
…
…
Gia tộc Mel.
Văn phòng trong Thiên bảo.
Sắc thái âm trầm lan rộng trong văn phòng xa hoa rộng lớn, Mel Shaya chậm rãi buông bút lông ngỗng, tựa trên mặt ghế với tư thế thõa mái nhất để giảm bớt đau nhức xương cổ, nàng nhìn lại thị nữ tóc ngắn trước bàn làm việc, nói:
- Ngươi chắc chắn?
- Chắc chắn.
Lysa cũng không dám nghênh mắt nhìn, cúi đầu không kiêu không sợ nói:
- Theo thông tin của người Sài gia báo lại, tiểu thư Willie hôm nay xuất hành chính là đến đàm phán về Cột thu lôi Thần Thuật của Đỗ Địch An thần sứ.
Ngón tay Mel Shaya nhẹ chuyển động bút, suy tư nói:
- Nghe nói hắn đã một lần phái người trở về từ ngoài Cự bích mang về tài liệu của một đám ma vật tương đối cao cấp, bức thư của lão Forint có lẽ đã đưa đến tay hắn, trong khoảng thời gian này, thông đạo có động tĩnh gì không?
- Không có.
Lysa cúi đầu nói:
- Đội trưởng kỵ sĩ thủ hộ cửa vào thông đạo đã ái mộ vị thiếu gia thần sứ này, không thể thu mua, nhưng theo một người đưa thư mà chúng ta sắp xếp vào trong đội ngũ, trong khoảng thời gian này thì vị thiếu gia thần sứ kia cũng không trở về trong Cự bích, đồng thời hai tên tội phạm được hắn bảo lãnh kia cũng không trở về, đoán chừng tin vẫn chưa đến trong tay hắn.
Meire Shaya híp mắt nói:
- Cho người để mắt đến, có động tĩnh gì liền lập tức thông báo!
- Vâng.
- Thần Thuật lúc này sẽ bán ra cho tập đoàn Scott, hừ, muốn trong lúc tài chính của chúng ta khan hiếm, lợi dụng tập đoàn Scott để chèn ép chúng ta sao. Quả nhiên không hổ là người có thể bò ra khỏi ngục giam Kinh Cức hoa, mưu đồ đủ sâu, trước khi ra vách tường liền đã chuẩn bị hậu sự. Nhưng mặc cho hắn nghìn tính vạn tính, chúng ta nhất thời chưa tiêu diệt được tập đoàn Scott nhưng muốn tiêu diệt một tập đoàn Tân Thế nho nhỏ thì vẫn dễ dàng, hắn lại chạy ra ngoài Cự bích trong thời kỳ mẫn cảm này chẳng khác gì quay lưng về phía chúng ta để chúng ta tùy ý đâm dao, nếu không cho hắn hai đao thì thật có lỗi với hắn rồi!
- Tiểu thư, tòa soạn báo đã chuẩn bị văn chương xong, đợi lúc dã nhân tiến công sẽ tuyên bố.
- Được, lo gì một tên thiên tài mới như hắn, nếu trở thành công địch của toàn dân, ai muốn bảo vệ cũng không được!
…
…
Bên ngoài Cự bích.
Trong huyệt động Cát Liệt giả.
Khẽ đảo mắt đã hai ngày nữa trôi qua, đã là ngày thứ tám hắn đi ngoài Cự bích.
Trong động nhiệt độ âm lãnh, bảy con Cát Liệt giả nhỏ lắc lư trên mặt đất, thỉnh thoảng lăn mình một cái. Chỉ là, hôm nay chúng không được gọi là nhỏ nữa rồi, trong tám ngày thõa mái dưới huyết nhục của Cát Liệt giả lớn thì thân thể đã bạo trướng.
Bởi vì thân thể không trọn vẹn nên nhu cầu kiếm mồi của chúng càng lớn, nhưng vị trí không trọn vẹn trên thân thể bị Đỗ Địch An bôi phấn vôi nên rất khó để tái sinh dài ra, điều này khiến thể tích tăng lên nhanh, chiều dài 11 đến 12 mét, may mắn động này khá lớn, nếu không căn bản không thể dung nạp bảy con vật lớn này.
Đỗ Địch An tựa lưng trên nham bích, trong lòng đã tính toán sẵn thời gian, đã tám ngày rồi, chắc chắc cũng tới lúc hắn nên trở về.
Hắn quay đầu nhìn bảy con Cát Liệt giả nhỏ nơi này, qua ngày hôm sau là chúng đã đạt tới thể tích trưởng thành kỳ của Cát Liệt giả nhưng hắn không lập tức giết mà tiếp tục nuôi. Dù sao những huyết nhục dư thừa của những Cát Liệt giả này sẽ hôi thối chỗ này, hơn nữa hắn cũng còn thời gian, cho nên hắn đang đợi đến lúc cần.
Hiện tại đã đến lúc hắn cần.
Hắn nắm cung tiễn đi vào trước một Cát Liệt giả ở nơi sâu nhất động, ở vị trí cách nó khoảng hơn 10m, cài tên kéo cung nhắm mục tiêu, mũi tên này là tiễn không độc nhưng cũng là trí mạng.
Phốc!
Mũi tên bắn từ xa, xuyên qua hạch tâm chí mạng của Cát Liệt giả không có tứ chi sắc bén bảo hộ, một tiếng hét thảm vang lên, nó kịch liệt lăn mình trên mặt đất, miệng vết thương chảy ra huyết thanh lục sắc. Một lát sau dần dần ngừng nhúc nhích.