← Quay lại trang sách

Chương 381 Thay Ma Ngân

Đỗ Địch An thu hồi cung tiễn đưa mắt tập trung quan sát, sau khi xác nhận nó thật sự đã mất mạng, lúc này hắn mới nhanh chóng tới gần rút chủy thủ ra rạch vào vị trí mà mũi tên xỏ xuyên qua, tiên huyết lập tức tràn ra, chảy thành từng sũng màu đỏ thẫm xuống nền cát đất.

Hắn đưa bàn tay sâu vào bên trong vết thương, ngâm trong thân thể con Cát Liệt Giả, chờ đợi kí sinh hồn trùng trong thân thể nó cảm ứng được nhiệt độ cơ thể hắn, nó sẽ tự động bò qua, nếu thật sự thể tích không lớn thì hắn sẽ kiếm mọi chỗ mà giải phẩu ra, còn chưa biết được năm nào tháng nào mới tìm được.

Nhưng hắn có thể dùng phương pháp dụ kí sinh hồn trùng một cách đơn giản như vậy, chủ yếu là nhờ vào ma ngân bên trong bản thân Cụ Nhiễm Giả, năng lực ẩn tính của Cụ Nhiễm Giả Ma Ngân này sớm đã lộ ra ngay từ khi hắn còn là sơ cấp Thú Liệp giả, đó chính là miễn dịch vượt xa sức chống cự của người thường!

Ngay cả khi bị Hành Thi cắn hay là ngâm trong tiên huyết của ma vật khác cũng sẽ không bị cảm nhiễm, điểm này là mặt mà Thú Liệp giả khác khó có thể làm được, ngay cả Cao cấp Thú Liệp giả cũng không ngoại lệ!

Tiên huyết nóng bỏng của ma vật chảy ra, đặc dính trắng nõn, Đỗ Địch An khẽ cau mày yên tĩnh chờ đợi, nhưng trong lòng có vài phần khẩn trương.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Sau năm sáu phút, Đỗ Địch An chỉ cảm giác trên mu bàn tay mình hơi tê rần như bị đồ vật gì đó đâm vào, đồng thời có chất sừng mềm xẹt qua tay của hắn, chui vào bên trong mu bàn tay, truyền đến từng cơn xé đau nhức.

Đỗ Địch An nhanh chóng rút tay về, lập tức nhìn thấy một cảnh tượng kinh hãi, trên mu bàn tay hắn có một con trùng nhỏ màu đó sậm đang nằm nằm sấp trên đó, thân thể con vật này rất nhỏ nhưng lại tương đối cứng rắn, đang uốn lượn trên tầng da thịt trên mu bàn tay, nó không ngừng chui vào bên trong, nhìn qua thân thể có vẻ rất tròn, lại có rất nhiều chân ngắn nhỏ nhọn, trợ giúp nó leo vào bên trong tay.

Hình ảnh buồn nôn như th khiến hắn thấy da đầu run lên, thân thể phản ứng theo bản năng vội vàng vung vẩy cánh tay muốn vứt bỏ con vật kia xuống nhưng hắn nhịn được, đồng thời đáy lòng lại nhẹ nhàng thở ra, đây chỉ là một côn trùng nhỏ, tuy thể tích bé hơn, nhưng bộ dáng lại rất giống với kí sinh hồn trùng mà lần trước hắn nhìn thấy trong thân thể con Cát Liệt Giả khổng lồ, chỉ là lúc trước khoảng cách khá xa, hắn không thể nhìn thấy rõ, giờ phút này lại rõ ràng trước mắt, có thể tinh tường nhìn thấy cấu tạo thân thể của nó, có phần hơi giống một con rết ục ịch, nhưng chân của nó ngắn và nhỏ hơn so với con rết.

- Cát Liệt Giả ký sinh hồn trùng...

Đỗ Địch An hít một hơi thật sâu giơ cánh tay phải lên nhìn chằm chằm vào con vật nhỏ bé đang ngọ nguậy không ngừng chui vào bên trong bàn tay này, hình ảnh quỷ dị đáng sợ như thế khiến mí mắt hắn khẽ run rẩy, nhưng nghĩ đến việc sau này có thể mang đến sức mạnh khổng lồ thì hắn liền nhịn được loại cảm giác buồn nôn này, hắn mím môi không nói một lời, chỉ đưa mắt nhìn toàn bộ thân thể nó chui lọt vào trong mu bàn tay của mình.

Sau khi nó chui vào vào trong, miệng vết thương trên mu bàn tay lại không có chảy ra tiên huyết, mà miệng vết thương hình như đang lành lại một cách nhanh chóng.

Nhưng trên mu bàn tay lại nhô lên hình dạng một côn trùng cong cong uốn éo, nhanh chóng bò đến cánh tay của mình.

Sắc mặt Đỗ Địch An khó coi, hắn giơ cánh tay lên, nhìn qua côn trùng đang nhô lên bên trong làn da mình mà bò đi rất nhanh, giống như là đang muốn chui đến tận bả vai rồi đi vào trong đầu của mình, ảo giác như vậy khiến hắn có phần hơi lo sợ cùng nghiêm nghị, hắn vội vàng nắm chặt lấy yết hầu của mình, đồng thời chú ý đến hướng đi của côn trùng bé nhỏ này, chỉ thấy nó bò tới bả vai của cánh tay phải, từ chỗ bả vai thẳng tắp mà leo lên xương quai xanh, ở góc độ này tuy không cách nào có thể nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được chỗ xương quai xanh có vô số chân nhỏ nhọn đang bò qua tựa như một đoàn kiến.

Loại cảm giác này khiến hắn sởn hết cả gai ốc, trên người nổi lên một cảm giác phiền phức khó chịu.

Rất nhanh, côn trùng này đã úp sấp trong bàn tay đang nắm chỗ yết hầu của hắn, có thể cảm nhận được nó đang ngọ nguậy phía dưới làn da đang lồi lên kia, va chạm vào bàn tay hắn.

Đỗ Địch An biến sắc, không ngờ rằng nơi mà ký sinh hồn trùng này muốn ký sinh lại chính là đầu óc của hắn!

Nói đùa gì vậy!

Hắn nhanh bấm tay vào yết hầu, tay kia vuốt dọc xuống phía dưới.

Đỗ Địch An có thể thông qua yết hầu mà cảm nhận được loại côn trùng buồn nôn kia đang bò sống động, dọc theo chiều dài yết hầu mà đi, rất nhanh nó đã đi vào trong ngực của mình, hắn nhanh chóng kéo áo xuống, cúi đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy làn da phía trước ngực mình nhô lên hình dạng một côn trùng, côn trùng này giãy dụa leo lên, lại không có ý bò đến chỗ 'Cụ Nhiễm Giả' Ma Ngân ở giữa ngực mà chậm chậm rẽ sang bên trái.

Dường như vị trí tiếp theo mà nó muốn tiến tới là trái tim?!

Đồng tử Đỗ Địch An hơi co lại, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kinh sợ, chuyện gì đang xảy ra với ký sinh hồn trùng này vậy, không phải đầu thì là trái tim, hai nơi đều là cơ quan mấu chốt của thân thể, một khi tổn hại tới sẽ lập tức mất mạng, đây không phải là ký sinh hồn trùng kia muốn mạng của mình sao!

Hắn đưa tay chống đỡ trước làn da đang nhô lên kia, khiến cho kí sinh hồn trùng này không cách nào tiến lên được, đồng thời tay kia đã nhanh chóng rút chủy thủ ra, trong lòng vừa phẫn nộ, lại có phần hơi khó hiểu, hơn nữa là cảm giác hoảng sợ, nếu như thứ này chìm vào trong thân thể, thì quả là khó có thể bắt được, hắn thậm chí có phần hơi hối hận tại sao phải để thứ này chui vào trong thân thể của mình, hay là tư thế thay Ma Ngân của mình không đúng?

Hắn đã chuẩn bị rất kĩ, một khi thứ này lẻn vào đến làn da mặt, liền lập tức đâm vào trong, dù cho có trọng thương cũng phải giết chết nó!

Dưới sự chống đỡ đường đi của bàn tay hắn, con ký sinh hồn trùng ẩn giấu dưới làm da kia lập tức theo con đường mà bàn tay vạch ra, vòng vo tam quốc leo lên. Đỗ Địch An lập tức hoạt động bàn tay, nó đi tới đâu liền chặn đường đến đó.

Sau nhiều lần như thế, con ký sinh hồn trùng nhô lên dưới làn da này hình như đã hiểu cứ tiếp tục như vậy nữa cũng là phí công vô dụng, nó chậm rãi thay đổi phương hướng, bò đến gần Ma Ngân Cụ Nhiễm Giả ở giữa lồng ngực, chậm rãi trầm xuống.

Đỗ Địch An thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại có chút nghi hoặc, ký sinh hồn trùng của Cát Liệt Giả này vì sao ngay từ đầu không đi vào trong Ma Ngân Cụ Nhiễm Giả mà lại thẳng đến những vị trí trí mạng nhất trên thân thể hắn, thật giống như nó sớm đã biết rõ nơi này hai vị trí này là điểm yếu trên thân thể hắn, là bản thân nó có chứa đặc tính? Hay là thể chất của kí sinh trùng hồn trên thân thể Cát Liệt Giả này còn quá kém?

Hay là ký sinh hồn trùng này vốn có sẵn tính công kích?

Vẻ mặt hắn lo lắng bất định, nhìn vào chỗ Ma Ngân trước ngực, chỉ thấy chỗ Ma Ngân Cụ Nhiễm Giả kia nhô lên hình dạng một mạch máu màu đỏ đậm, sau khí ký sinh hồn trùng leo đến đó thì nó nhanh chóng khô quắt đi, cũng không lâu sau, làn da chỗ mạnh máu hồng đậm đã khô quắt kia lại chậm rãi chuyển màu, không còn là màu hồng đậm nữa mà là đen, đồng thời hình dáng cũng không còn tròn như mạch máu lúc ban đầu nữa mà đã biến thành một tầng chất sừng hình tam giác.

Đỗ Địch An tính thò tay chạm vào, lại đột nhiên có cảm giác hơi mê muội, mí mắt vô cùng nặng nề, hắn thầm thất kinh trong lòng, định bụng sẽ cắn lấy đầu lưỡi nhằm lấy lại tinh thần, nhưng suy nghĩ cũng trở nên vô cùng hỗn loạn cùng trầm trọng, hắn còn chưa kịp cắn đầu lưỡi thì toàn thân đã không còn sức lực, mí mắt không cách nào mở lên được, trước mắt là một màu đen kịt, ngất đi.

Trong bóng tối.

Sau một khoảng thời gian.

Đỗ Địch An vừa mới bừng tỉnh, hắn xoay người ngồi dậy, vội vàng nhìn lại xung quanh, chỉ thấy sáu con Cát Liệt Giả kia vẫn ghé vào một chỗ khác của huyệt động, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra nhưng rất nhanh hắn lại ngẩn người ra, bởi vì hắn phát hiện bản thân có thể nhìn thấy nhiệt lượng tỏa ra từ trên người sáu con Cát Liệt Giả kia, bên trong thân thể như là có nham tương đang chảy xuôi vậy, tản mát ra nhiệt lượng rất lớn.