← Quay lại trang sách

Chương 384 Như Thần

Biến hóa này vô cùng kì dị, mà với tâm tính của hắn cũng cảm thấy hơi kinh hãi, thậm chí còn khiến hắn quên cả đau đớn, rất nhanh hắn đã nhìn thấy lớp da chết phía sau lưng không ngừng tróc ra, ở phần lưng đột nhiên có một vệt hào quang trong suốt vụt sáng lên.

Gió nhẹ phật đến.

Thời gian như là ngưng lại.

Một đôi cánh mỏng trong suốt chợt giãn lên khỏi làn da ngay phía sau lưng hắn, cuốn lên một làn gió nhẹ đánh vào mặt hắn, khiến hắn hoàn toàn ngơ ngẩn.

Cánh... Vai?

Mình... sao lại mọc ra cánh?

Hắn sợ run một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, hắn hoài nghi là bản thân đã hoa mắt, liền mở trừng hai mắt ra xem, đôi cánh mỏng trong suốt vừa giãn ra này vẫn lắc lư ở phía sau lưng, vô cùng chân thật!

Hắn mở to hai mắt nhìn, trong lòng có phần hơi ngạc nhiên.

Cái này là thần hóa Ma Ngân Truyền Kỳ sao?

Hắn nghĩ lại, lúc trước khi con Cát Liệt Giả nhỏ kia đuổi theo mình cũng đã từng giãn đôi cánh ra! Đúng vậy, Cát Liệt Giả này có cánh, tựa như cánh của côn trùng giấu ở trên lưng, ngay phía dưới lớp giáp xác lưỡi dao sắc bén! Chỉ là hình thể của Cát Liệt Giả quá lớn, cánh của chúng nó không thể nào chống đỡ cho chúng bay lượn lên cao được, chỉ có thể lướt ở độ cao tương đối thấp, hoặc là lúc chạy lấy đà mượn lực của đôi cánh để tăng tốc độ, hoặc là lúc cận chiến thì mượn lực xoay người trên không trung.

Nhưng mà Ma Ngân của Cát Liệt Giả này sau khi thần hóa thì lập tức thúc đẩy cánh của hắn mọc dài ra!

Tựa như cánh của Cát Liệt Giả!

Đỗ Địch An không nhịn được mà trở tay chộp tới đôi cánh trong suốt ngay phía sau lưng mình, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, có phần hơi khác so với cách của những loại côn trùng, cánh này rất cứng, hơi mỏng như lưỡi dao kim loại, hắn dùng ngón tay không ngừng dồn lực mà ép vào đôi cách, trong lúc ép vào cánh thì có hơi biến dạng một chút, nhưng khi buông ngón tay ra thì nó lại khôi phục lại hình dáng ban đầu, tính bền dẻo đúng là kinh người!

Đỗ Địch An thử khống chế đôi cánh trong suốt này liền phát hiện ra trên lưng tựa như có cánh tay đang kéo dài ra, cảm giác này thật kỳ diệu, hắn vỗ nhè nhẹ đôi cánh, cảm giác như là bàn tay đang phật lên một luồng gió nhè nhẹ, thoải mái nhẹ nhàng. Hắn vỗ với tần suất cao dần dần lên thì lập tức sinh ra một luồng gió mạnh mẽ, thân thể lại nhẹ nhàng mà nâng lên.

Đỗ Địch An cúi đầu nhìn lại, có thể nhìn thấy mũi chân mình đã cách mặt đất mấy chục cm, trong lòng hắn không ngừng kích động cùng phấn khởi, mình có thể bay sao! Đều là sự thật sao!

Hắn hạ xuống tới mặt đất khống chế được cánh trái động một cái, cánh phải động một cái, vô cùng nghe lời cùng tự nhiên.

Hắn mải ngắm nhìn một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, trong lòng có một ít cảm giác quái dị, không biết là nên hưng phấn hay là nên uể oải, không còn nghi ngờ gì nữa, đôi cánh này sẽ trợ giúp mình rất thật trong chiến đấu, có thể trợ giúp hắn chiếm cứ được ưu thế trên không trung, nhất là trong lúc săn bắn, nếu gặp phải một vài ma vật lục địa, hắn sẽ càng dễ dàng trong việc tiến công và tiêu diệt chúng! Nhưng mà, là một con người lại mọc ra một đôi cánh chẳng khác gì côn trùng, như vậy có thể coi là côn trùng sao?

Hắn đột nhiên cảm giác được, cùng với sức mạnh mà ký sinh hồn trùng này cung cấp cho chính mình thì nó cũng đã phần nào lặng lẽ cải biến đi bản chất của hắn, ít nhất theo bất luận là theo định nghĩa về " nhân loại" của thời đại trước hay là thời đại sau này, thì hắn cũng không thuộc về phạm trù nhân loại!

Có lẽ, giống như lời mà những quý tộc kia nói, Thú Liệp giả đều là quái vật.

Xác thực.

Hấp thu ký sinh hồn trùng, tứ chi xuất hiện biến hóa, có bàn tay biến thành móng vuốt sắc bén của Thú Liệp Giả, có đồng tử trở nên đỏ thẫm, có hàm răng trở nên bén nhọn, những điều này đều là không phải là đặc thù của nhân loại! Hơn nữa săn bắn suốt một thời gian dài, chiến đấu bên bờ sinh tử, tâm tình hung bạo, nhân tính bên trong càng ngày càng có khuynh hướng bạo lực, lại kết hợp với vẻ bề ngoài kỳ lạ sau khi biến hóa kia, kì thực cũng chẳng khác gì một con vật quái dị.

Nghĩ đến những thứ này, trong lòng hắn đột nhiên có phần nhàn nhạt mà bi thương, cảm giác hưng phấn vui mừng khi lần đầu tiên nhìn thấy đôi cánh cũng dần trầm xuống, hắn cố gắng khống chế thu hồi đôi cánh rồi nhàn nhạt quay đầu lại nhìn bộ dáng của mình sau khi thu hồi đôi cánh, lại chỉ nhìn thấy trên lưng vẫn có vô số tơ máu đỏ thẫm chằn chịt như mạng nhện.

Hắn ngơ ngác một hồi, rồi lại thử nâng cánh lên, nhìn vào chỗ khe hở vẫn có thể nhìn thấy nhữmg tơ máu này, hơn nữa những tơ máu này kéo dài từ phần lưng tới hết cả phần eo, cùng với chỗ gáy của chính mình. Hắn cúi đầu xuống, giơ cánh tay lên, nhìn từ chỗ nách về tới phần eo, lập tức phát hiện ra phần dưới nách cùng phần eo của mình cũng trải đầy tơ máu! Hơn nữa, ở trên cánh tay của, ngực trước và cả trên đùi cũng chằn chịt những đường tơ máu, hắn cảm giác bản thân dường như đã bị vây quanh bởi vô số tơ máu!

Đồng tử hắn co rút lại, trong lòng hoảng sợ, tuy ở nơi tối tăm này không có tấm gương, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra bộ dáng toàn thân mình bị tơ máu quấn quanh trông đáng sợ như thế nào, sắc mặt hắn giờ phút này khó coi ra sao!

Nếu như mình trở về với dáng vẻ như thế này, đoán chừng muốn bước vào nguyên tố Thần Điện nửa bước cũng sẽ gian nan vô cùng!

Mà hình tượng đẹp đẽ cùng danh khí mà trước kia hắn tích lũy được cũng sẽ ầm ầm sụp đổ, cuối cùng cũng chỉ cũng nhận lại hai chữ: Quái vật!

Nhất là dưới sự tác động của những tập đoàn đối địch khác, hai chữ này sẽ càng khắc sâu trong đầu tất cả mọi người!

Đỗ Địch An cắn răng nắm tay thật chặc thành nắm đấm, lập tức nhìn thấy những đường tơ máu trên nắm đấm vì bị nắm chặt mà làm cho một số vị trí bị ngăn lại, huyết dịch bên trong cũng lập tức lưu động chậm lại. Trong lòng của hắn phẫn nộ, quay đầu nhìn con Cát Liệt Giả đang gầm nhẹ bên cạnh, đột nhiên, vẻ phẫn nộ trên mặt hắn biến mất, lại có phần hơi ngơ ngẩn.

Chỉ thấy trên người Cát Liệt Giả lại cũng có vô số mạch máu quấn quanh! Chỉ là những mạch máu này tráng kiện hơn mấy lần so với hắn thậm chí có thể nhìn thấy một ít trong mạch máu to lưu động huyết dịch.

Đỗ Địch An giật mình trong chốc lát, chỉ nghĩ đến một khả năng, hắn quay đầu nhìn về phía con Cát Liệt Giả mới vừa bị mình giết chết đang nằm nhoài trên mặt đất, trên người cũng có đầy những mạch máu đang quấn quanh, chỉ là màu sắc hơi nhạt.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra rồi cười khổ, uổng công mình thích tính toán, kết quả lại là tự hù dọa bản thân, thân thể của mình cũng không có gì thay đổi, mà thứ thay đổi chính là đôi mắt của mình.

Hôm nay sau khi thần hóa Ma Ngân thành công, đôi mắt của mình hình như tiến hóa thêm một lần nữa rồi.

Ngoại trừ năng lực "Mắt nhìn được trong bóng tối" cùng "Nhiệt cảm thị giác" lúc trước, hôm nay về mặt "Nhiệt cảm thị giác" hình như cũng có tiến hóa thêm một bước, lại có thể nhìn thấy mạch máu trong thân thể sinh vật!

Đây thuộc năng lực nhìn thấu cường độ thấp!

- Không ngờ rằng sau khi thần hóa thành công, chẳng những kích phát ra cánh, lại còn tạo ra đôi mắt dị biến.

Đỗ Địch An cúi đầu nhìn lại lần nữa, vẫn có thể nhìn thấy những mạch máu rậm rạp chằng chịt trên thân thể mình, ở chỗ ngực còn có thể nhìn thấy trái tim của mình vô cùng đỏ tươi, nó đang bịch bịch mà nhảy lên, mỗi một lần nhảy lên đều có tiên huyết đổ về trong trái tim.

Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, lúc trước sau lưng vừa mới kích phát ra cánh khiến cho hắn cho là thân thể mìng cũng xuất hiện biến hóa, lại tự hù dọa bản thân, quả nhiên tâm tính vẫn là không đủ tỉnh táo cùng trấn định.

Hắn khẽ khịt mũi, kiểm nghiệm thêm năng lực ở những phương diện khác.

Một lát sau, hắn phát hiện ra khứu giác cùng thính giác của mình cũng không có thay đổi gì, chỉ là phạm vi là rộng ra thêm một ít, dường như là vào khoảng gấp đôi lúc trước, khoảng cách như vậy đối Thú Liệp giả mà nói là cực kỳ khủng bố.