← Quay lại trang sách

Chương 383 Bắt Đầu Thần Hoá

Thân ảnh Đỗ Địch An khẽ động, giày chiến của hắn đẫm ướt trong vũng máu, hắn rút mũi tên ra dùng tiễn khẫy thứ đồ vật tỏa ra nhiệt hồng hồng tươi trong vũng máu kia, lực đạo nhu hòa, một con kí sinh hồn trùng bộ dáng giống con lúc trước từ bên trong bay ra.

Hắn run run cởi quần áo ra tiếp được nó, mở chiếc bình đựng đã chuẩn bị sẵn trong túi eo tùy thân ra đổ nó vào trong bình, sau đó đổ nước vào trong bình lọc của mình. Con ký sinh hồn trùng toàn thân nhuộm đầy tiên huyết kia ngâm trong nước, vết máu trên người nó lập tức nhuộm đỏ cả chai.

Đỗ Địch An lắc nhẹ một cái rồi mở bình ra, cắn vào đầu ngón tay để tiên huyết theo bình miệng chảy vào bên trong, Không cần đến một lát, con ký sinh hồn trùng bên trong bình đã theo xuôi theo vết máu trên miệng bình mà chậm rãi bò ra, Đỗ Địch An duỗi tay nắm chặt, con vật kia chấn động mà giãy dụa kịch liệt, hai mũi gai thật nhỏ và nhọn của nó đâm vào bàn tay hắn, cắm sâu vào trong lòng bàn tay, nhưng hắn lại không cảm nhận được cảm giác gì đặc biệt, chỉ có cảm giác tê dại nhưng cũng rất nhẹ.

Đỗ Địch An móc ống chích ma dịch sớm đã chuẩn bị ra, mở chiếc ống tiêm đang bị gấp lại ra, hung hăng nhét thứ đồ nhỏ bé kia vào bên trong rồi cài lại.

Ký sinh hồn trùng ở trong ống chích ma dịch nhỏ hẹp chật chội, hình như có phần hơi kinh hoảng, giãy dụa kịch liệt. Đỗ Địch An dùng lực ép vào chuôi kim loại ép, con vật nhỏ bé kia lập tức bị đẩy đến đáy ống chích, thân thể xuất hiện những vết nứt, cùng với lực đạo càng lúc càng tăng lên của hắn, thân thể con vật bé nhỏ này cũng lập tức bị đè ép một cách kịch liệt, cuối cùng biến thành một bãi bùn nhão, đồng thời trong lỗ kim của ống chích ma dịch có chất nhầy màu đỏ sậm đổ đầy, dường như cũng sắp thẩm thấu ra bên ngoài.

Đỗ Địch An lập tức đâm kim tiêm vào trong Cát Liệt Giả Ma Ngân trước ngực, Ma Ngân này cứng chắc như một mảnh vảy lân bóng loáng, phải đâm mấy lần mới có thể khó khăn mà đâm vào vài li. Đỗ Địch An kiểm soát lực lượng, đẩy chất nhầy màu đỏ sậm bên tronh ông chích ma dịch kia vào bên trong Ma Ngân. Mà thân thể con ký sinh hồn trùng bên trong ống chích ma dịch sớm đã chia năm xẻ bảy biến thành chất nhầy chảy vào trong ống, tiêm vào trong Ma Ngân.

Đỗ Địch An ép mạnh vào ống chích mấy lần, đè ép nó hoàn toàn biến thành chất nhầy, tiêm vào trong Ma Ngân, cuối cùng ở trong ống chích chỉ còn lại lớp da bị ép tới mức khô quắt.

Đỗ Địch An thu hồi ống chích ma dịch lại, xoa xoa mồ hôi nóng trên trán, cảm thụ được sự biến hóa của Ma Ngân trước ngực, hắn có cảm giác mọi thứ đang dần bão hòa, gân cốt toàn thân dường như cũng dồi dào sức mạnh.

Hắn quay đầu nhìn qua mấy con Cát Liệt Giả còn lại, vẫn chưa có dừng lại, hắn thu hồi ống chích ma dịch rồi đem sang chỗ một con Cát Liệt Giả khác, sau khi giết chết nó thu lấy ký sinh hồn trùng, cứ như vậy mà nghiền nát rồi tiêm vào trong Ma Ngân.

Sau lần thứ hai hấp thu ký sinh hồn trùng, Cát Liệt Giả Ma Ngân sáng bóng hình như hơi có biến hóa, ngay phần góc hình thoi hình như có một vệt màu bạc.

Đỗ Địch An nghỉ ngơi chừng mười phút đồng hồ rồi tiếp tục giết chết con Cát Liệt Giả thứ ba.

Trong chớp mắt Đỗ Địch An đã hấp thu ký sinh hồn trùng của bốn con Cát Liệt Giả, hắn tiến đến chỗ một trong hai con Cát Liệt Giả còn xót lại mà kéo chúng đi, con Cát Liệt Giả này cùng con cuối cùng hình như ý thức được bản thân sẽ gặp phải chuyện gì đó, lúc bị Đỗ Địch An kéo đi, nó giãy dụa kịch liệt, phát ra tiếng thét "Két két" thảm thiết, hình như đang mang trong mình nổi hoảng sợ cùng thị uy.

Đỗ Địch An kéo nó tới một chỗ hơi trống trải, chém chủy thủ ra mà đánh gục nó, sau đó từ chỗ mềm mại trên thân thể của nó mà rạch ra một đường dài, chỉ thấy một viên Hồng sắc tản ra nhiệt lượng cùng với nội tạng khí quan tràn xuống.

Hắn ngồi xổm xuống, dùng cây tên khẫy chấm nhỏ màu hồng kia lên để vào trong bình, sau khi rửa sạch thì dụ nó leo ra, ném nó vào trong ống chích ma dịch.

- Con thứ năm rồi...

Đỗ Địch An nhìn con ký sinh hồn trùng đang giãy dụa bên trong ống chích ma dịch, trong lòng có phần hơi khẩn trương cùng chờ mong, mặc dù thôn phệ năm con cùng loại để mà tiến hành 'Thần hóa ' thì chưa chắc sẽ thành công trăm phần trăm, nhưng hắn còn chuẩn bị con thứ sáu, nếu như con thứ sáu cũng thất bại, hắn còn có con Cát Liệt Giả nhỏ bên trong vách tường kia, tổng cộng là bảy con, dựa theo ý kiến của vị Long tộc thiếu nữ kia, thôn phệ bảy con cùng loại thì xác xuất thần hóa thành công là 70%!

Đây đã là tỷ lệ tương đối cao rồi!

Đỗ Địch An đã chuẩn bị đủ bảy con để thôn phệ, bất quá hắn vẫn hi vọng, lúc thôn phệ đến con thứ năm thì sẽ thành công, chỉ mong vận khí của mình sẽ không đen đủi như vậy.

Hắn âm thầm cầu nguyện trong lòng một phen, hắn hít một hơi thật sâu, cầm kim tiêm nhắm ngay vị trí Ma Ngân lúc trước mà đâm vào, hắn văn vê ống chích ma dịch mà chậm rãi đẩy ống chích găm sâu vào trong, ký sinh hồn trùng sớm đã bị đè ép đến bẹp nát thành chất nhầy dinh dính ở bên ống chích chậm chậm đi ra, sau đó tiến vào trong Ma Ngân của Đỗ Địch An.

- Thành công! Thành công!

Đỗ Địch An cắn răng, trong lòng âm thầm thét gào cùng mong mỏi.

Ma dịch trong ống chích bị đẩy đến cùng, đột nhiên thân thể ký sinh hồn trùng bị kẹt lại, hắn rút chuôi ống chích về phía sau một đoạn, sau đó lại đẩy chuôi ống chích tới trước một lần nữa.

Chất nhầy dinh dính lưu lại ở trong kim tiêm kia, dưới áp khí của sức đẩy chậm rãi tiêm vào trong Ma Ngân.

Đỗ Địch An đẩy tới mấy lần, mãi cho đến khi năm con ký sinh hồn trùng trong ống chích hoàn toàn bị ép khô mới rút ống chích ra, chỉ thấy bên trong cuối cùng chỉ còn lại có một chút da hơi mỏng, đó là thi thể năm con ký sinh hồn trùng, cũng chỉ còn một mảnh da cực mỏng một, cấu tạo phần lớn thân thể đều là tổ chức vô cùng mềm mại.

Trong lòng Đỗ Địch An thầm khẩn trương, hắn cúi đầu nhìn lại Ma Ngân trước ngực mình.

Thời gian cứ một giây, rồi hai giây trôi qua, sau mấy phút đồng hồ mà Ma Ngân vẫn không có thay đổi gì.

Dắc mặt hắn vô cùng khó coi, không ngờ rằng vận khí của bản thân lại kém như vậy, hắn cắn răng đi tới chỗ con Cát Liệt Giả cuối cùng ngay trước mặt.

Con Cát Liệt Giả này nhìn thấy Đỗ Địch An tiến tới liền hoảng sợ mà thét lên chói tai, thân thể nó nhích nhẹ về sau tràn đầy vẻ sợ hãi, nếu để Thú Liệp giả nhìn thấy sẽ có thể mở rộng tầm mắt, đường đường là một ma vật Truyền Kỳ, vậy mà lại có thể e ngại một con người!

Đỗ Địch An ngồi xổm xuống, vừa tính ra tay thì bất chợt có một cảm giác kỳ dị không nói nên lời từ ngực tuôn xuống toàn thân, ngay sau đó, phía sau lưng của hắn hình như có vô số con kiến đang bò, cực kỳ ngứa ngáy khó chịu.

Hắn ngơ ngác một chút rồi lùi lại sau vài bước, sau khi cách con Cát Liệt Giả này một đoạn khá xa, lúc này hắn mới quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng dọa người, phía sau lưng của mình lại nhô lên hai mạch máu giống như tơ nhện, những mạch máu này rất nhỏ, như những tấm lưới dày đặc màu đỏ tươi, cấu tạo thành một bức đồ án tơ máu đầy quỷ dị, hơn nữa màu sắc của tơ máu kia ngày càng đậm, cùng với sự thay đổi màu sắc đó, hắn lại cảm giác được từng cơn đau đớn như xé rách truyền đến, càng lúc càng mãnh liệt.

Rất nhanh, mạnh máu dưới da thịt ngay sau lưng này càng trở nên vô cùng rõ ràng, như là đang nhô lên trên da thịt, mà cảm giác đâu đớn cũng đạt đến mức tận cùng, hắn cắn chặt hàm răng, dường như đã đau nhức tới mức muốn rống lên, nhưng rất nhanh hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hãi, chỗ da thịt phía sau lưng này lại xuất hiện rất nhiều da chết, đồng thời có cả hơi nóng từ trên lưng toát ra, hắn có loại cảm giác vô cùng kinh khủng ngay phía sau lưng của mình, hình như muốn tách rời ra khỏi thân thể!!