← Quay lại trang sách

Chương 386 Trở Về

Rống!

Kiếm Vĩ Nham Ngạc nhìn thấy con mồi mình đuổi theo vậy mà đứng lại, phẫn nộ há miệng dốc sức cắn đến.

Đỗ Địch An sớm có chuẩn bị, thân thể đột nhiên chuyển biến, lướt qua một bên tránh thoát, ở thời điểm giao nhau, chủy thủ mạnh mẽ hướng chỗ mạch máu dày đặc bên cạnh hàm đâm tới!

Phốc một tiếng, chủy thủ đâm vào khe bên cạnh hàm, mạch máu dày đặc ngưng tụ cùng một chỗ bên trong liền bị chủy thủ chặt đứt!

Đỗ Địch An lui về phía sau đồng thời rút chủy thủ ra, lại phát hiện đầu nhọn chủy thủ đã bị cong! Đỗ Địch An thất kinh trong lòng, vội vàng tránh đòn tấn công của Kiếm Vĩ Nham Ngạc, không biết đột nhiên từ nơi nào tuôn ra dũng khí, bàn tay móc ở lân phiến trên phần lưng nó, xoay người cỡi lên!

Rống!

Kiếm Vĩ Nham Ngạc phẫn nộ gầm rú, vặn vẹo đầu muốn cắn ngược lại, nhưng đầu chỉ có thể uốn éo đến chín mươi độ, không cách nào cắn được Đỗ Địch An.

Móng tay Đỗ Địch An lại nắm chặt ở trên lưng của nó như đinh thép bám tại giáp xác cứng rắn màu xám trắng. Độ cứng của giáp xác này có thể cùng nham thạch so sánh. Đấy cũng là một trong những nguyên nhân nó được gọi là “Nham Ngạc”, nhưng lúc này lại bị Đỗ Địch An lợi dụng khe hở chỗ lân phiến, đính bên trong.

Đỗ Địch An ở trên người nó bị xóc nảy kịch liệt, kinh sợ nâng lên nắm đấm hung hăng đánh tới đầu của nó.

Bành!

Một quyền nện xuống, đầu của Kiếm Vĩ Nham Ngạc đang kịch liệt lay động lập tức dập xuống đất. Đỗ Địch An nắm lấy thời cơ, rất nhanh lần nữa vung mạnh quyền đập tới.

Bành!

Lại là một quyền đánh cho Kiếm Vĩ Nham Ngạc lần nữa dập đầu trên đất. Đỗ Địch An thấy vậy, vung nắm đấm luân phiên nện xuống. Kiếm Vĩ Nham Ngạc liên tục chịu Đỗ Địch An đấm, đau đến điên cuồng vặn vẹo thân thể, cuối cùng hất Đỗ Địch An ra.

Đỗ Địch An sau khi hạ xuống lại lần nữa nhào tới, vẫn tràn trề sức lực. Trái lại Kiếm Vĩ Nham Ngạc lúc này lại tựa hồ thể lực hết chống đỡ nổi, di chuyển chậm chạp rất nhiều.

Đỗ Địch An dùng đầu nhọn đã mòn của chủy thủ đâm vào trong vành mắt của nó, cắt ra một cái lỗ thủng lớn, thân thể nhảy lên trên đầu đồng thời rút chủy thủ ra, duỗi ra hai ngón tay móc vào vành mắt trong của nó, mạnh mẽ xé rách mắt của nó.

Mấy phút đồng hồ trôi qua, Kiếm Vĩ Nham Ngạc ngã xuống trong vũng máu, không một tiếng động. Đỗ Địch An ngồi trên người nó, khẽ thở dốc, tim đập nhanh nhưng cực kì hưng phấn.

Chính mình vậy mà tay không giết chết ma vật đẳng cấp đi săn 26! Đây là điều mà những Cao cấp Thú Liệp giả kinh nghiệm phong phú cũng gặp khó khăn khi một mình đảm nhiệm nhiệm vụ.

Trừ phi là dựa vào bẫy rập mai phục hoặc ưu thế địa lý mới có thể giết chết. Mà hắn ngày lúc này ở trên bình nguyên, hoàn toàn là dựa vào tốc độ cùng lực lượng, không nhờ bất luận nhân tố gì bên ngoài!

- Tốc độ và lực lượng của ta cùng với tốc độ phản ứng thần kinh mấy phương diện này còn ngang với cấp cao trong Cao cấp Thú Liệp giả.

Đỗ Địch An thầm kích động, vốn tưởng rằng sau khi lấy được Ma Ngân Cát Liệt Giả, chờ trở lại trong vách tường phải mua sắm Ma Ngân khác làm chất dinh dưỡng làm cho chính mình đột phá thành Cao cấp Thú Liệp Giả. Trong kế hoạch tiếp theo của hắn, vũ lực hắn là một khâu trọng yếu, không nghĩ tới hôm nay chỉ là thần hóa được Cát Liệt Giả Ma Ngân liền có sẵn vũ lực như vậy, nhưng lại có hi vọng tiến thêm một bước!

Có lẽ, mặc dù không có thần hóa Ma Ngân, chỉ dựa vào Cát Liệt Giả Ma Ngân của bản thân liền mang đến ảnh hưởng như vậy. Dù sao hắn trước khi thần hóa cũng không có thí nghiệm qua những phương diện này của thân thể.

Nhìn thoáng qua Kiếm Vĩ Nham Ngạc, Đỗ Địch An đứng dậy bẻ hai cái răng cấm tương đối dài nhọn lồi ra sau trong miệng nó xuống. Cùng mỡ và giáp da trên người nó mà so sánh, hai chiếc răng cấm này giá trị nhỏ hơn nhiều. Nhưng đối với Thú Liệp Giả bọn họ mà nói, giá trị hai thứ này còn hơn Hoàng Kim, có thể rèn thành chủy thủ bén nhọn hoặc đoản kiếm.

Đỗ Địch An rửa sạch hai chiếc răng rồi bỏ túi, quay người rời đi. Về phần giáp da cùng móng vuốt sắc bén còn lại chẳng muốn thu thập. Những thứ đó đối với Thú Liệp Giả bình thường mà nói tương đối quý giá, nhưng với hắn mà nói lại không đáng giá nhắc tới.

Vèo!

Hơn mười phút sau, Đỗ Địch An liền quay trở về tới tàu điện ngầm. Jinny cùng Kacheek nghe được động tĩnh, theo một bụi cỏ hoang lò đầu ra, nhìn thấy là Đỗ Địch An mới nhẹ nhàng thở ra.

Đỗ Địch An đã chậm lại tốc độ, sớm đã nhìn thấy chỗ ẩn thân của hai người, hắn chờ sau khi hai người hiện thân, nhân tiện nói:

- Đã chuẩn bị tốt chưa?

- Đều làm tốt rồi.

Kacheeck nói:

- Dựa theo phân phó của ngươi, chúng ta đã vận chuyển tứ chi sắc nhọn trên người đại gia hỏa kia đến trong cứ điểm chỗ con đường cạnh Cự Bích.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu đi vào tàu điện ngầm quan sát, chỉ thấy bên trong nằm một cái khung xương thật to cùng da thịt hư thối. Về phần những lưỡi dao sắc bén trên người nó đều không thấy.

- Đi thôi.

Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt dẫn đường đi về phía trước. Kacheek cùng Jinny liếc nhau, đi theo. Chốc lát sau, ba người về tới trước thông đạo. Kacheek liền chạy vài bước nhỏ đi đến trước cánh cửa cực lớn, định ý là theo Đỗ Địch An phân công để làm, kết quả vừa muốn kéo cánh cửa cực lớn liền nghe Đỗ Địch An nói:

- Khoan đã.

Kacheek trợn tròn mắt, nghiêng đầu nhìn qua hắn:

- Như thế nào?

- Theo phía trên này trở về.

Đỗ Địch An chỉ Cự Bích. Kacheek quay đầu nhìn lại, không khỏi ngơ ngẩn cười khổ nói:

- Lão đại, ngươi không đùa chứ?

- Ngươi cảm thấy ta sẽ đùa với ngươi sao?

Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, quay người đi vào bên cạnh nhặt lên giác hút chính mình lần trước dùng leo lên. Lau đi giọt sương cùng ẩm ướt bên trên, đột nhiên thả người nhảy lên, ngay tại chỗ lại nhảy đến cao bảy tám mét, giác hút trong tay nhanh chóng đặt lên trên bức tường lớn, hắn không dừng lại, nhanh chóng hướng bên trên leo lên như là thạch sùng.

Đồng tử Kacheek cùng Jinny co rụt lại, trợn mắt há hốc mồm. Đến sau khi Đỗ Địch An leo đếnđộ cao bốn năm trăm mét, Kacheek mới sững sờ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn qua Jinny, đều nhìn ra kinh ý trong mắt nhau. Giật mình trước hết là vì cách leo quỷ dị của Đỗ Địch An, càng giật mình hơn chính là độ cao mà vừa rồi Đỗ Địch An nhảy lên.

Không lâu sau, Đỗ Địch An liền leo tới đỉnh Cự Bích. Có đôi cánh sau lưng nên leo núi đối với hắn càng nhẹ nhõm. Sau khi leo lên đỉnh bức tường, hắn rất nhanh liền tìm được pháo thai cùng sa mâu còn lại cách đó không xa, cùng với dây thừng trên đất.

Hắn cầm dây thả xuống, ý bảo Kacheek cùng Jinny giữ chặt. Rất nhanh, hai người được Đỗ Địch An dùng dây thừng kéo lên Cự Bích. Sau khi hạ xuống sắc mặt hai người vẫn trắng bệch, kinh hồn táng đảm. Tuy bọn hắn đã đối diện qua tình huống hung ác hơn nhưng chưa bao giờ trải nghiệm qua độ cao như thế, áp lực này cùng cảm giác sợ hãi tựa như lần đầu đối mặt với ma vật.

- Ngươi vừa rồi bò lên đã dùng vật gì, quả thực giống như ‘Bò Sát Giả'.

Kacheek lau mồ hôi trán cười khổ một tiếng nói.

Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, ‘Bò Sát Giả’ đại khái là một trong số ít những ma vật ngoài vách tường có thể vượt qua Cự Bích. Hắn thu hồi dây thừng, quay người đi qua một bên Cự Bích, tìm một chỗ cách vị trí cửa vào con đường khá xa, cầm dây thừmg thả xuống, cho Kacheek cùng Jinny đi xuống trước, mình xuống cuối cùng.

Đợi đến 200-300m, Đỗ Địch An liền buông lỏng dây thừng, rơi vào trên giá gỗ xây dựng ở bên cạnh Cự Bích, giá gỗ là kiến trúc tu bổ và kiểm nghiệm lúc sử dụng Cự Bích, độ cao gần 300m, coi như là công trình cực kỳ to lớn.