← Quay lại trang sách

Chương 387 Đại Khai Sát Giới

Sưu! Sưu! Sưu!

Đỗ Địch An cùng Jinny, Kacheek ba người bám theo kiếm trúc nhanh chóng bò xuống, động tác linh hoạt như ba con khỉ. Sau khi hạ xuống liền nhanh chóng thấp người chui vào trong bụi cỏ dại ở phía trước.

- Tiểu thiếu gia, tại sao chúng ta không trực tiếp từ thông đạo đi ra?

Jinny ngồi xổm ở trong bụi cỏ, tiện tay bẻ gãy cọng cỏ trên mặt đất ngậm lên miệng bất đắc dĩ nói.

Đỗ Địch An ngẩng đầu quan sát bốn phía, lạnh lùng nói:

- Ra ngục giam lâu như vậy, đầu óc của ngươi vẫn không học được suy nghĩ linh hoạt sao?

- Chúng ta bây giờ cũng không phải trong tù.

- Có người giám thị bên cạnh thì so với ngục giam có khác nhau?

Kacheek ở bên cạnh như có điều suy nghĩ, thấp giọng nói:

- Thiếu gia, ý ngươi nói là có người tại cửa vào thông đạo giám thị chúng ta? Chẳng lẽ là địch nhân của ngươi?

- Không hoàn toàn là địch nhân, còn có người quan tâm.

Đỗ Địch An quay đầu nhìn nàng một cái.

- Ta lúc trước cấm chỉ các ngươi trở về chính là muốn đoạn tuyệt liên hệ với phía trong bức tường! Dưới tình huống chúng ta mất liên hệ, đối với người trong bức tường mà nói không có gì khác biệt với chết! Nếu như ngươi địch nhân là của ta, ngươi sẽ chọn công kích ta lúc nào?

Jinny tỉnh ngộ:

- Ngay tại lúc này!

- Đầu óc của ngươi còn chưa hỏng hết.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn nàng, quay đầu quan sát bốn phía trong chốc lát, thấy hai bên cũng không có tai mắt của Quang Minh Giáo Đình ẩn núp, lúc này mới xoay người chạy về phía trước. Jinny cắn đứt sợi cỏ nhanh chóng đi theo sau.

Đúng nửa giờ sau, Đỗ Địch An cùng Jinny, Kacheek tới cứ điểm phòng thủ của Quang Minh Giáo Đình liền trông thấy một tòa pháo đài ở xa xa đứng lặng trên bình nguyên, mấy đội Quang Minh kỵ sĩ tuần sát gần đó. Ngoài ra tại hai bên bên ngoài hàng rào mấy ngàn thước, bên trong bãi cỏ lại có nhiệt lượng hồng mang yếu ớt, hình dạng giống người, hẳn có người mai phục ở đó.

Đỗ Địch An thấy vậy khẽ nhướng lông mày, âm thầm thấy may mắn vì lần trước mang Cát Liệt Giả nhỏ trở về không đi đường vòng, nếu không liền bị lính gác mai phục tại hai bên hàng rào bắt gặp.

- Thiếu gia, hàng rào này của Quang Minh Giáo Đình chuyên môn đề phòng những Thú Liệp Giả như chúng ta lén quay trở về. Bên trong có

Quang Minh đại kỵ sĩ ngang hàng Cao cấp Thú Liệp Giả tọa trấn, muốn trộm vượt qua cũng không dễ dàng.

Jinny nhìn thoáng qua hàng rào, trong mắt mấy phần ngưng trọng, nói với Đỗ Địch An.

Kacheek ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Địch An, trên mặt duy trì yên tĩnh, nhìn không ra cảm xúc.

Đỗ Địch An nhìn qua bầu trời u ám, trong mắt hình như có suy nghĩ lấp lóe.

Một lúc sau, hắn nhếch miệng thành một vòng đường cong, quay đầu nhìn qua Jinny cùng Kacheek ngồi xổm ở trong bụi cỏ, nói:

- Có hứng thú cùng ta giết qua hay không?

Giọng nói nhẹ nhàng, tựa hồ đang hỏi thăm hai người có nguyện ý ăn bữa tối hay không. Jinny cùng Kacheeck khẽ giật mình nhìn qua thiếu niên đang mỉm cười bên môi, có mấy phần ảo giác hoảng hốt.

Jinny kịp phản ứng trước tiên, hai mắt mở to hỏi:

- Giết đi qua? Ngươi xác định?

- Dám hay không?

Lông mi Jinny dựng lên, nói:

- Trên đời này không có chuyện nào ta không dám làm!

- Kacheeck, ngươi thế nào?

- Sao cũng được.

Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, quay người nhìn về phía hàng rào, gỡ cung từ trên lưng xuống nắm ở trong tay, bày ra tư thế xuất phát chạy:

- Chuẩn bị khai sát giới đi!

- Chính diện sao? Ta thích.

Jinny liếm môi một cái, ánh mắt lộ ra mấy phần hưng phấn xách trường thương lên. Kacheeck yên lặng không nói, chậm rãi quấn băng vải quanh cánh tay.

Sưu!

Đỗ Địch An dùng lực bàn chân, đột nhiên xông ra. Jinny cùng Kacheeck theo sát phía sau. Ba người tức tốc tới gần hàng rào, rất nhanh liền xuất hiện tại phía trên hàng rào, trong tầm mắt lính gác tuần hành. Khi lính gác từ trong ống dòm nhìn thấy ba đạo thân ảnh chạy tới, còn cho là mình xuất hiện ảo giác, dời kính viễn vọng nhìn lại nháy nháy mắt, từ trên bình nguyên ẩn ẩn trông thấy ba chấm đen lướt đến. Hắn lần nữa nhìn lại trong ống dòm, phát hiện mình không có hoa mắt, đang có ba người hướng về phía hàng rào vọt tới, trong tay đều nắm binh khí!

Địch tập?

Lính gác giật mình, vội vàng xoay người chạy tới cảnh báo.

Thùng thùng!

Cảnh báo trên bầu vang lên. Đội ngũ tuần tra cùng tai mắt ẩn núp phụ cận hàng rào đều bị tiếng báo động kinh động, kinh ngạc nhìn về phía hàng rào, sau một khắc liền hướng chỗ tụ lại mà đi qua.

Sưu!

Bên ngoài vài trăm mét, một mũi tên màu đen bay tới, xuyên qua cổ người lính gác đang không ngừng kéo cảnh báo.

Lực đạo mạnh mẽ của mũi tên kéo theo thân thể tên lính khỏi mặt đất, đính trên cột gỗ bên cạnh đình cảnh báo. Đỗ Địch An đã đi đến cách hàng rào vài trăm mét, mà ở khoảng cách mấy trăm mét ngắn ngủi và trong vòng mấy giây hắn đã bắn chết tên lính gác kia! Hắn không dừng lại chút nào, tựa như phía trước vẫn có đường!

Lúc sắp đụng vào tường, hắn nâng bàn chân lên đạp vào hàng rào, mượn lực ở trên đó chạy tới!

Một màn này làm cho Quang Minh kỵ s ĩphía trên hàng rào sợ ngây người, lúc bọn họ kịp phản ứng, Đỗ Địch An đã chạy ra mười ba mười bốn mét!

- Bắn tên!

Tên Tiểu đội trưởng kỵ sĩ bên trên hàng rào vội vàng hét lớn. Đỗ Địch An cảm thấy không đủ lực, mũi chân liền đạp một cái, ngón tay nhanh chóng chụp vào tường cao tạo ra vài vết cào trên đó, hắn dùng móng tay tạo ra lực, thả người nhảy lên!

Giống như Phượng Hoàng từ dưới tường cao bay lên, Quang Minh kỵ sĩ bên trên hàng rào nhìn trợn mắt hốc mồm nhưng vẫn kịp phản ứng, vội vàng bắn tên.

Đỗ Địch An động cung trong tay, ngăn mũi tên lại rồi nhanh chóng nhào vào trong đám người, đeo chiến cung lên người, bắt lấy trường thương mà kỵ sĩ đối diện đâm tới, động cánh tay cầm trường thương của Quang Minh kỵ sĩ khác lên, vung xuống phía dưới hàng rào. Kỵ sĩ này không bắt được cán thương, lập tức kêu thảm rơi xuống.

Đỗ Địch An đoạt lấy trường thương, mạnh mẽ vung ra, mũi thương quét ngang, lập tức cắt đứt yết hầu của những Quang Minh kỵ sĩ tiến đến.

Xông! Xông!

- Ngăn lại hắn!

- Người này, người này chính là... A!

Bên trong đám Quang Minh kỵ sĩ tựa như có người nhận ra địch nhân chiến lực kinh người này, chỉ là chưa kịp nói ra tên Đỗ Địch An liền bị trường thương trong tay hắn đánh xuyên lồng ngực, bay đến đám người.

Mặc dù vậy, đám kỵ sĩ đứng bên ngoài vẫn có người nhận ra thân phận của Đỗ Địch An, nghẹn ngào rung động sợ hãi kêu lên. Đỗ Địch An như không nghe thấy, như sói nhập bầy cừu, nhanh chóng thu gặt từng sinh mệnh xung quanh, dù bị máu bắn tung tóe trên mặt cũng không có chút cảm giác nào. Trong đầu hắn thỉnh thoảng nhớ lại hình ảnh lúc Cát Liệt Giả nhỏ kia xông vào hàng rào đại khai sát giới, lại hồi tưởng lại mình lúc thí luyện Thập Hoang Giả đã giết vị luyện kim thuật sĩ tà ác kia trong đêm tối.

Trong nháy mắt, trên lối đi vào hàng rào khắp nơi đều là tử thi. Jinny cùng Kacheek trong hoàn cảnh Đỗ Địch An thu hút hầu hết bộ phận kỵ sĩ cũng từ trên tường cao bò xuống, dùng binh khí xông vào hàng rào chém giết.

- Ngươi, ngươi chính là Đỗ...

Trấn thủ hàng rào là một vị trung niên kỵ sĩ, hất lên kỵ sĩ khôi giáp không chỉnh tề vội vàng chạy đến, trông thấy Đỗ Địch An toàn thân đẫm máu lập tức kinh ngạc đến ngây người, nói còn chưa dứt lời liền bị Đỗ Địch An đâm tới. Sắc mặt hắn phát lạnh, vội vàng vung chiến đao cùng Đỗ Địch An giao chiến.

Vừa mới giao chiến mặt hắn liền biến sắc, lực lượng Đỗ Địch An huy động trường thương truyền đến lại chấn động đến hắn suýt nữa không thể nắm chặt binh khí.

Đỗ Địch An vung trường thương, không ngừng công kích phần ngực của trung niên kỵ sĩ, làm cho kỵ sĩ này phải liên tục lùi về phía sau.

Năng lực chiến đấu cận chiến của hắn so với Thú Liệp Giả khác là kém hơn không ít. Nhưng so sánh với kỵ sĩ trong vách tường thì chênh lệch liền rút nhỏ rất nhiều. Giờ phút này dựa vào tốc độ cùng sức lực của hắn lại đánh vị Quang Minh kỵ sĩ thể chất ngang với Cao cấp Thú Liệp Giả này đến tan nát.

Mấy phút sau, hai người giao thủ hơn trăm lần, thể năng của trung niên kỵ sĩ dần dần chống đỡ hết nổi và bị Đỗ Địch An một thương đâm xuyên lồng ngực, nhưng không trực tiếp xuyên qua tim mà chỉ xuyên người trên cán thương, quăng về phía dưới hàng rào.

Đỗ Địch An từ trên tường cao nhảy xuốngtheo sau, từng này độ cao cũng chỉ là khoảng hơn hai mươi mét, lấy thể chất của hắn nhảy xuống cũng sẽ không bị thương gì. Thời khắc rơi xuống đất, Đỗ Địch An lăn một vòng, trường thương đâm vào cổ trung niên kỵ sĩ.

- Thần sứ, không…

Trung niên kỵ sĩ hoảng sợ nhìn Đỗ Địch An, phất tay ngăn cản nhưng lại không thể ngăn cản trường thương, lập tức bị đâm xuyên cổ, hai mắt trừng to chết không nhắm mắt.

Đỗ Địch An rút trường thương ra, lần nữa động mũi thương, đâm mấy phát vào tim và tay chân, tạo ra bảy tám lỗ thủng mới nâng thương quay người rời đi.

Hắn dựa vào cảm giác thị giác, nhanh chóng tìm cá lọt lưới mà đánh chết.

Jinnycùng Kacheeck cũng chiến đấu đến máu me be bét khắp người. Sau khi tụ hội cùng Đỗ Địch An, hai người đều thở dốc.

- Thiếu, thiếu gia, đều giết hết rồi à?

Jinny nhìn qua xác chết khắp nơi trên đất, trên mặt vừa mỏi mệt lại hưng phấn nói.

Đỗ Địch An gật đầu:

- Cho thêm vài thương với tất cả thi thể bên trên, tốt nhất là phá huỷ các vết thương ban đầu.

Jinny sững sờ chợt tỉnh ngộ lại, lập tức nhặt binh khí trên đất lên, bổ sung thêm vết thương trên thi thể. Kacheeck nhìn Đỗ Địch An một chút rồi cũng đi theo Jinny cùng nhau bổ đao.

Đỗ Địch An đi vào bên cạnh trung niên kỵ sĩ kia, từ bên trong bao đựng lấy ra một mũi tên, đính trong miệng của hắn, sau đó nắm chặt ngón tay chậm rãi viết xuống sáu chữ: Hung thủ là Đỗ Địch An! Ở bên cạnh