Chương 397 Sức Ảnh Hưởng Của Đỗ Địch An (Thượng)
Kuren, ngươi đi liên hệ tập đoàn Hoa Thịnh cùng tập đoàn Scott, bảo bọn hắn gọi người tới tòa soạn báo, ta chuẩn bị mở một buổi trình diễn thời trang về Thần Thuật.
Đỗ Địch An phân phó với Kuren.
- Vâng.
Kuren gật đầu làm theo.
- Buổi trình diễn thời trang về Thần Thuật?
Forint kinh ngạc nhìn Đỗ Địch An.
- Ngươi muốn công bố Thần Thuật của mình sao? Ta chỉ nghe qua buổi trình diễn thời trang về thương phẩm, như vậy có làm tiết lộ Thần Thuật của ngươi ra ngoài không?
Đỗ Địch An nói:
- Thần Thuật chính là thương phẩm, chỉ là nó được đẹp hơn bởi hào quang của quang minh thần, Thần Thuật của ta đã được đề giao, không cần lo lắng bị tiết lộ, ta chỉ là muốn giới thiệu sơ lượt về Thần Thuật của ta để hấp dẫn ánh mắt của dân chúng.
Năm phóng viên của tòa soạn báo trước đây chủ yếu qua lại về vấn đề mưu cầu hòa bình giữa hắn với dã nhân, cho rằng điểm này sẽ có chút tin nóng, tuy hắn nhiều lần chuyển chủ đề sang chuyện Thần Thuật, nhưng những phóng viên được phái tới phỏng vấn hắn cơ hồ đều là những người có kinh nghiệm tinh anh nên không bị dắt theo những chủ đề của hắn, vì vậy mới đưa sẽ mở một buổi trình diễn thời trang về Thần Thuật để thu hút quần chúng.
- Như vậy có thể sao, nếu như Hoàng Kim Cự bích đó có thể thực sự như ngươi suy đoán, vậy giờ phút này sẽ bộc phát chiến tranh, ngày mai trang đầu đề của tất cả tòa soạn báo nhất định sẽ bị chủ đề chiến tranh chiếm cứ, mặc dù ngươi mở buổi trình diễn thời trang về Thần Thuật nhưng cũng khó có thể đăng được ra ngoài, ngược lại lãng phí vô ích một cơ hội.
Forint lo lắng nói.
Đỗ Địch An nói:
- Cho nên phải chế tạo những điểm nổ đủ để thu hút mọi người.
Forint liền giật mình, cái hiểu cái không hiểu nói:
- Ta có thể giúp ngươi cái gì không?
Đỗ Địch An cười nói:
- Ngươi chăm sóc tốt thân thể mình chính là trợ giúp lớn nhất đối với ta.
Forint cười khổ một tiếng.
Đúng lúc này, một gã thị vệ chạy tới cửa ra vào, nói:
- Lão tộc trưởng, Đỗ thiếu gia, bên ngoài có một cỗ xe ngựa của Thần Điện chạy đến.
- Xe ngựa của Thần Điện?
Đỗ Địch An kinh ngạc.
Forint nghi hoặc nhìn về phía Đỗ Địch An.
- Chuẩn bị nghênh đón.
Đỗ Địch An phân phó thị vệ.
Một lát sau, xe ngựa đứng trước lâu đài cổ, ba người bước xuống từ trên xe, mặc trang phục hoa văn tơ vàng thuần trắng trong Thần Điện, sau khi vào trong nhìn thấy Đỗ Địch An liền cung kính chào, cầm đầu là một người trung niên tóc chải chỉnh tề, nói:
- Đỗ thần sứ, ta là phóng viên chuyên báo của Thần Điện, lần này hiến dâng tính mạng để đến phỏng vấn ngài, chủ yếu là về chuyện Thần Thuật mới của ngài, mong phối hợp.
Đỗ Địch An thấy kỳ lạ, ánh mắt chớp động, gật đầu nói:
- Không vấn đề gì mời các vị ngồi, dâng trà.
Nữ hầu mang nước trà cùng ghế đến cho ba người.
- Đỗ thần sứ, vừa mới biết ngài nộp Thần Thuật mới, có thể tiết lộ một chút Thần Thuật mới của ngài lần này thuộc loại hình gì không?
Người trung niên khách khí nói.
Đỗ Địch An mỉm cười, trầm ngâm nói:
- Nếu là loại hình cụ thể thì có hơi khó nói, đơn giản mà nói chính là áp dụng trong bất kỳ loại hình lĩnh vực nào.
- Bất kỳ lĩnh vực nào?
Người trung niên khẽ giật mình.
Forint ngồi bên cạnh cũng giật mình sững sốt.
Thần Thuật phân thành chín phe phái, mỗi phe Thần Thuật có hai loại lớn là quân dụng và dân dụng. Quân dụng lại phân hành cận chiến, viễn trình, công kích, phòng ngự….; dân dụng lại càng phức tạp hơn, phân thành nghề chế tạo, công nghiệp dệt may….
Một kiện tác phẩm Thần Thuật có thể đóng một vai trò quan trọng trong một phân loại nhất định thì cũng đã được xem như Đỉnh cấp Thần Thuật, huống chi áp dụng trên bất kỳ lĩnh vực nào, quả thực chưa từng nghe thấy!
Người trung niên sau khi ngẩn ngơ một chút liền phục hồi tinh thần, nói:
- Đỗ thần sứ, lời này của nài có hơi….quá khuếch đại rồi, ta ở Thần Điện hành nghề sáu năm cũng chưa từng nghe qua Thần Thuật gì có thể áp dụng trên tất cả lĩnh vực, mặc dù gần đây là Thần Thuật dùng nhựa plastic cũng không có rộng như vậy.
Đỗ Địch An cười cười nói:
- Ta tin ngài chuyên nghiệp, nhưng hi vọng ngài tin tưởng ta với tư cách là một gã Cao cấp thần sứ, lời này tuyệt đối không có nửa điểm khuếch đại, nếu như phải cố gắng nói lĩnh vực am hiểu nhất thì chính là quân dụng rồi, nhất là trong chiến tranh, có thể không tưởng tượng nổi tác dụng. Không chút khoa trương mà nói, nếu cho ta quân đội một trăm người và cho bọn hắn dùng Thần Thuật của ta thì có thể nhẹ nhõm mà chính diện đồ sát đại quân vạn người!
- Ách……
Forint cùng bọn người trung niên đều ngạc nhiên mà im lặng, đội ngũ trăm người có thể đồ diệt đại quân vạn người? Đây chính là sự chênh lệnh binh lực gấp trăm lần, huống chi còn là chính diện đồ sát, ngươi đang nói đùa sao?
Người trung niên sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng, nhịn không được nói:
- Đỗ thần sứ, tuy ta tin tưởng Thần Thuật của ngài nhưng cái này có phải quá mức khoa trương rồi không, quả thực là thần kỳ, chẳng lẽ nói thứ ngài chế tạo ra chính là Truyền Kỳ quân dụng Thần Thuật sao?
Đỗ Địch An nói:
- Có phải Truyền Kỳ Thần Thuật hay không là do Thần Điện bình luận, nhưng ta tin tằng uy lực của tác phẩm Thần Thuật này trên lĩnh vực quân dụng, tuyệt đối sẽ không thua kém những Truyền Kỳ Thần Thuật khác!
Người trung niên lần nữa bị nghẹn lại.
Forint nghe nói như vậy cũng bị Đỗ Địch An làm cho kinh hãi, với thân phận của Đỗ Địch An hôm nay thì không thể nói ra những lời lung tung được, một khi cố ý nói ngoa đễ tạo mánh lới thì dưới sựu phẫn nộ của dân chúng đối với Đỗ Địch An, đoán chừng có thể lập tức san bằng toàn bộ lâu đài rồi, đến lúc đó cho dù là sở thẩm phán ra mặt giữ gìn trật tự thì cũng khó có thể ngăn cản được sự phẫn nộ của dân chúng!
Người trung niên nhìn thấy biểu hiện tự tin của Đỗ Địch An, đáy lòng có hơi do dự nhưng vẫn bảo với hai trợ thủ bên cạnh ghi chép nguyên lời Đỗ Địch An lại, sau đó tiếp tục hỏi:
- Đỗ thần sứ, xin hỏi Thần Thuật mới của ngài tên là gì?
Đỗ Địch An suy nghĩ một cái, nói:
- Vậy gọi là “Hơi nước” đi.
- Hơi nước?
Người trung niên sững sờ, nhưng vẫn gật đầu tiếp tục hỏi:
- Được, vậy xin hỏi Đỗ thần sứ, quá trình nghiên cứu Thần Thuật hơi nước của ngài vất vả chứ?
- Đúng vậy, cần thời gian rất lâu, đây là công nghệ rất phức tạp.
- Thần Thuật của ngài đều là tác phẩm của chính ngài sao?
- Ừ.
- Thần Thuật của ngài có mời người hỗ trợ không?
- Không có.
Sau khi tiếp tục hỏi hơn nửa canh giờ, người trung niên cùng hai vị trợ thủ cáo từ với Đỗ Địch An và Forint, ngồi lên xe ngựa rời khỏi.
- Bọn hắn không có thăm hỏi chút nào về việc ngươi mất tích, xem ra những lời ngạn ngữ “Lời đồn dừng ở trí giả” này quả nhiên rất có đạo lý.
Forint nhìn bọn người trung niên rời đi, cảm khái nói.
Sắc mặt Đỗ Địch An bình tĩnh, nói:
- Không phải bọn hắn không hỏi, mà lần này bọn hắn tới chủ yếu là giúp ta vãn hồi thanh thế.
- Giúp ngươi?
- Ta là một phần tử của Thần Điện, hơn nữa là thiên tài vô cùng có tiềm lực, đối với Thần Điện mà nói chính là nhân vật hiếm có. Thần Điện này dù sao cũng là tổ chức dưới trướng của Quang Minh giáo đình, quân đội cùng Quang Minh giáo đình tuy bên ngoài là hài hòa nhưng khó nói việc sau lưng không có chút ma sát gì. Bất luận thế nào, Thần Điện cũng không hi vọng việc thất lạc ta, mặc dù ta tổn thất thì đối với họ cũng chỉ là mất đi một thiên tài, nhưng chiếc mũ móc trên đầu ta thực sự quá thối, thậm chí còn lan đến hình tượng của Thần Điện bọn hắn, đường đường là thiên tài của Thần Điện lại cấu kết cùng dã nhân. Điều này sẽ khiến tất cả mọi người trong Thần Điện đều long đong, mù mịt.
Forint nghe xong liền hiểu được, cảm thán nói:
- Thực sự, khó trách thời tiết ác liệt như vậy mà vẫn đội mưa đến đây phỏng vấn, đoán chừng ngày mai sẽ lên tiêu đề đầu tiên của Thần Điện, mặc dù sẽ bị đề tài chiến tranh chiếm cứ, nhưng ít ra cũng sẽ lưu lại một trang báo cho ngươi.
Đỗ Địch An hơi híp mí:
- Điều ta muốn không chỉ là một trang báo.
…
…
Bên ngoài khu buôn bán, trên vách đá Hoàng Kim.
Một lọat các tiểu đoàn dưới sự dẫn dắt của các doanh sĩ quan cấp úy, những binh sĩ nhanh chóng chạy lên tường thành dọc theo các bậc thang phía sau bức tường, mưa lớn, bên ngoài tất cả áo giáp đều mặc thêm một lớp áo mưa. Nhưng giờ phút này trong tình huống cấp bách của chiến tranh, binh sĩ chạy với tốc lực rất nhanh nên khó tránh khỏi việc bị mưa bắn tung tóe trên mặt, cổ cùng với tay nắm binh khí, chỉ là tình hình chiến đấu gấp gáp khiến mọi người không để ý đến chút mưa này.
- Ngao!
- Ngao!
Bên ngoài tường cao lớn, một tiếng rít long trời lở đất truyền đến như vô số ác lang đang gào thét, nhưng âm thanh này được phát ra từ dã nhân, những binh sĩ trên tường nghe được đều thay đổi sắc mặt, da đầu run lên.