Chương 396 Đại Thế Đã Mất?
Nửa giờ sau.
Đỗ Địch An phân phó lão Kim cho năm người tòa soạn báo dù che mưa, tiễn bọn hắn rời khỏi.
Chờ sau khi năm người rời đi, Đỗ Địch An quay đầu nhìn Forint nói:
- Để các ngươi sợ hãi rồi, ta đã xem qua báo chí, trước mắt tuy Tân Thế tập đoàn đối diện phá sản, nhưng bây giờ là thời kỳ chiến tranh sẽ kéo dài thêm được một thời gian ngắn. Bán thần thuật cột thu lôi lấy tiền để bổ khuyết chỗ này. Đợi chúng ta quật khởi sẽ khiến chúng trả giá gấp ngàn lần!
Lúc trước hắn ở trong khách sạn cũng xem qua báo chí mấy ngày nay, tình huống không sai biệt lắm so với dự đoán của hắn. Không dự liệu được chỉ có là Tân Thế tập đoàn lại có thể sắp phá sản, Ryan gia tộc vậy thiếu một món nợ khổng lồ. Bất quá nghĩ đến thủ đoạn Melon tập đoàn thì cũng không còn ngạc nhiên nhiều nữa.
Forint nghe được lời này của hắn lời nói, đáy lòng an tâm hơn một chút, lão lo lắng nói:
- Thật có thể được sao, ngài trở lại đã quá muộn, trước mắt Melon tập đoàn chiếm cứ đại thế, tạo dựng danh vọng trong lòng người dân khiến chúng ta ngã xuống đáy cốc. Nhất là hôm nay sau khi báo chí quân bộ xuất bản ra, tất cả nghi vấn lúc trước đều biến thành nghiêng về một bên chỉ trích, ngươi đã khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, nếu không nhờ trận mưa to này, đoán chừng giờ phút này đã có không ít người muốn tới phá cửa rồi.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Cho nên nói, còn phải cảm tạ trận mưa này.
- Đúng vậy a.
Forint cảm thán một tiếng, cười khổ nói:
- Đều cái lúc này rồi ngươi còn cười được.
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
- Địch nhân đã điên cuồng, ta vì sao lại không cười? Về phần sự phẫn nộ của dân chúng, cái này ngươi không cần lo lắng. Từ xưa đến nay, trăm ngàn năm lịch sử thì bình dân đều là kẻ ngu, bọn hắn nhìn thấy đều là chúng ta cho bọn hắn nhìn thấy, bọn hắn cảm thấy tốt là vì chúng ta khoa trương, bọn hắn ghét cay ghét đắng là vì chúng ta phê bình. Hiện tại bọn hắn hận ta, đến lúc đó sẽ có nhiều người yêu ta!
Forint giật mình, im lặng một lát nói:
- Nhưng trước mắt đại cục đã rơi vào tay Melon tập đoàn. Tuy dùng thân phận cùng giá trị thần thuật của ngươi có thể liên lạc với Scott tập đoàn cùng Hoa Thịnh tập đoàn, để bọn hắn dùng tòa soạn báo nhà mình giúp ngươi tẩy trắng, nhưng báo chí quân bộ đã hất nước bẩn lên ngươi rồi. Hiện tại ngươi nói cái gì đều là vô dụng, ngược lại là ngụy biện, không có người nào tin.
- Cho nên ta cái gì cũng không nói.
Đỗ Địch An nói:
- Đen hay trắng là do thế nhân bình luận! Ta chỉ làm tốt việc của ta là được rồi.
Forint liền giật mình, nhìn hắn một cái, nói:
-Ngươi nói chính là Thần Thuật?
Đỗ Địch An mỉm cười.
Sau khi mưa ngớt đi, Đỗ Địch An phân phó:
- Lão Kim, ngươi đi gọi hai người Kacheek cùng Jinny quay trở lại.
- Vâng.
Lão Kim gật đầu.
Một giờ sau, Kacheek cùng Jinny đã về tới trong lâu đài cổ,t rở lại cùng nhau còn có hai huynh muội Gabriel cùng Heka.
Đỗ Địch An bảo Kuren an bài cho hai huynh muội bọn hắn một gian phòng, kêu bọn hắn đi nghỉ ngơi trước, sau đó gọiKacheek cùng Ginny tới nói:
- Hai người các ngươi đi Hoàng Kim vách tường thăm dò tình huống chiến tranh hiện giờ, tùy thời hồi báo cho ta.
Nghe vậy toàn bộ bọn người Kacheek cùng Jinny, Forint, Sandrew đều thất kinh.
- Chiến tranh? Chẳng lẽ là dã nhân tiến công Hoàng Kim vách tường?
Sandrew sợ hãi nói:
- Làm sao có thể, hôm nay có mưa lớn như vậy, dã nhân sao lại chọn hôm nay tiến công, cái này...
Forint vội vàng nhìn Đỗ Địch An nói:
- Ngươi chắc chắn sao?
- Ừ.
Đỗ Địch An gật đầu.
- Hỏng bét rồi! Nếu như dã nhân tiến công, chúng ta sẽ không có biện pháp giải thích rồi. Chú ý của báo chí nhất định là tình huống chiến tranh. Bất kể chúng ta nói cái gì đều không có người quan tâm, cũng không có người hỏi, hơn nữa cũng không có tòa soạn báo nào sẽ giúp ta vào thời điểm này, cái này sẽ gợi lên phẫn nộ của dân chúng! Chờ chiến đấu chấm dứt, bất kể dã nhân thắng hay thua, chúng ta đều đã xong, đến lúc đó tất cả đều kết thúc, lại giải thích thế nào cũng đều vô dụng!!
Sắc mặt Forint khó coi, nói đến kích động, không khỏi kịch liệt ho khan.
Đỗ Địch An thấy thế liên đứng dậy vỗ bờ vai của hắn, trấn an nói:
- Lão gia tử, đừng lo lắng, tất cả có ta ở đây.
Forint ho đến độ đôi má đỏ thẫm, quay đầu nhìn hắn, nói:
- Địch An a, ngươi nhất định phải nắm chắc cơ hội tốt, thời gian chúng ta đã không còn nhiều lắm!
Kacheek thấy bộ dáng Forint như thế, nhún vai nói:
- Lão đầu, ngươi vội cái gì, ai biết dã nhân có công vào hay không. Ta đi cùng thiếu gia chưa chưa thấy qua tiền tuyến, có thể thiếu gia phỏng đoán sai rồi thì sao?
Forint nghe vậy khẽ giật mình, nhìn về phía Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nói:
- Chiến tranh vừa lên, quân bộ còn chưa kịp truyền tin tức lại. Ngày mai có lẽ sẽ truyền về tin tức, chỉ mong bọn hắn có thể sống qua hôm nay đi, nếu không tất cả đều không tốt.
- Làm sao ngươi biết dã nhân sẽ tiến công?
Forint hỏi.
- Trời mưa rồi, dã nhân sinh hoạt trường kỳ ở khu phóng xạ nên không sợ nạn mưa, sức đề kháng rất mạnh. Nhưng binh sĩ của chúng ta lại bất đồng, ngay cả là binh sĩ tăng cường thân thể, một khi dầm mưa ướt, không kịp thời tắm rửa cùng giữ ấm cũng sẽ bệnh nặng, huống chi là đội mưa chiến đấu, coi như là không chết, tất nhiên cũng sẽ bệnh nặng một hồi! Dã nhân có thể công phá kỵ vương cứ điểm, đoán chừng đã sớm nhắm trúng Hồng Phong sơn mạch đằng sau kỵ vương cứ điểm không xa, tại đây dễ thủ khó công, có thể thấy được dã nhân mưu đồ đã lâu đấu với trận chiến tranh này, nhất định có tham mưu quân sự cực kỳ thông minh. Nếu như là tham mưu quân sự của dã nhân thì ta cũng sẽ đề nghị tiến hành chiến đấu tại lúc này!
Vốn Đỗ Địch An không muốn giải thích, nhưng thấy Forint quan tâm việc này như thế, vẫn là nói ra:
- Chiến đấu trong mưa có lợi đối với dã nhân. Nếu như bọn hắn thông minh hơn một chút, có lẽ không chọn tiến hành tổng tiến công mà dùng chiến thuật tiêu hao! Mỗi một lần đánh tiêu hao, tuy dã nhân có tổn thất, nhưng binh sĩ tham dự chờ sau khi kết thúc chiến đấu, tất nhiên sẽ bênh một hồi, khó có thể vùi đầu vào trong chiến đấu! Nếu như đánh ba lượt chiến đấu giằng co tiêu hao, quân bộ sẽ phải thay đổi ba đợt binh sĩ, những binh sĩ bệnh nặng kia cũng không khác gì người chết. Chờ sau khi dã nhân chiến thắng, liền là một đống bia ngắm.
Forint ngơ ngẩn.
Bọn người Kacheek cùng Ginny, Kuren cũng đều ngơ ngẩn.
Đỗ Địch An nhìn mấy người một chút, không tiếp tục nói nữa. Trên thực tế, hắn biết được dã nhân tất nhiên sẽ tiến công mưa to, còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, chính là hỏa dược!
Lúc hắn vừa mới vượt ngục ra ngoài liền phát hiện hỏa dược là một trong những cấm thuật của Hắc Ám giáo đình. Điểm này khiến hắn rất kỳ quái, Hắc Ám giáo đình chủ yếu là những tổ chức ta ác như Dược Sư cùng với luyện kim thuật sĩ dùng thân thể làm thí nghiệm, chuyên môn đối nghịch cùng Quang Minh giáo đình, tại sao lại buông tha cho đồ vật có lực sát thương đáng sợ như hỏa dược?
Nếu như có đủ hỏa dược, hoàn toàn có thể đứng ngang hàng với tổng bộ Quang Minh giáo đình!
Hung khí như thế lại bị liệt vào cấm thuật, có thể nghĩ, sau lưng nhất định có nguyên nhân cùng nội tình! Mặc dù không biết nguyên nhân gì, nhưng ít nhất Đỗ Địch An có thể biết một chút, kia chính là việc bất đắc dĩ của Hắc Ám giáo đình! Nếu như nói toàn bộ thế lực trong Cự Bích có biện pháp làm cho Hắc Ám giáo đình không dám dùng hỏa dược, như vậy không hề nghi ngờ chỉ có quân bộ!
Nhưng nếu như quân bộ biết rõ hỏa dược tồn tại, tin tưởng tuyệt đối sẽ không có đạo lý không động tâm. Đây chính là lợi khí mà các đại quốc gia trước đây thống nhất thế giới!
Bởi vậy nếu như quân bộ có hỏa dược thì tiến công vào ngày trời mưa, đấu với quân bộ mà nói là cực kỳ bất lợi, tác dụng hỏa dược sẽ cực kì bị áp chế!