← Quay lại trang sách

Chương 402 Chuyển Biến Xấu

Thời gian trôi qua.

Hoàng hôn buông xuống, đến khoảng 7 giờ tối, mưa to dần dần mệt mỏi ngừng lại nhưng mây đen xoay quanh trên đỉnh đầu vẫn không thể tản đi, mùa mưa hàng năm, thường thường liên tiếp mấy ngày.

Trên vách tường Hoàng Kim.

Trên từng phong hỏa đài cách mấy chục thước, ánh lửa hừng hực thiêu đốt, nhiên liệu là thạch thú dầu và Ngô Đồng Mộc, vật phẩm chuyên dụng của quân bộ, tiếp tục thời gian dài thì không dễ gì dập tắt, vách tường cao hùng vĩ sẽ được chiếu sáng như ban ngày, từng đội binh sĩ chạy lên bậc thềm tường vây, thay thế vị trí.

Auburn ăn tối đơn giản, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, tối nay không sao đêm đen kịt như mực, vẫn còn mây đen lộ ra, cũng không biết sau bao lâu sẽ mưa lần nữa. Hắn quay người nói với sĩ quan phụ tá:

- Phân phó tất cả các tướng lĩnh không được buông lỏng, để ngừa bọn chúng đột ngột tập kích, còn có việc bàn giao tình báo, phải làm tốt công tác tình báo, đề cao tần suất hồi âm của Lính Trinh Sát.

- Vâng.

Sĩ quan phụ tá tuấn lãng đồng ý, quay người rời đi.

- Ngươi, bảo lục bộ Tử Vũ quân tiến hành chuẩn bị chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xuất kích.

Auburn phân phó một người trợ thủ khác nói.

- Vâng.

- Muốn dựa vào nạn mưa kéo chúng ta suy sụp, chờ sau khi chiến tranh kết thúc, ta lại muốn xem thử, đến tột cùng là vị quân sư nào nghĩ ra được chủ ý như vậy.

Sắc mặt Auburn âm trầm, đôi mắt hơi nheo lại, hắn cả đời hành quân, trải qua chiến tranh rừng nhiệt đới, chiến tranh hoang mạc, chiến tranh gò núi và mấy chục trận chiến quy mô nhỏ địa hình khác nhau, không một trận chiến nào bại, nhưng mà trận chiến lần này lại là trận chiến quan trọng mà hoàn cảnh cũng là hoàn cảnh nguy hiểm trước nay chưa từng có, mặc dù hắn chiếm cứ địa lợi, nhưng khí hậu và binh sĩ lại khó có thể sánh với đối phương, át chủ bài trong tay có thể dùng đến không nhiều lắm...

...

...

Buổi tối.

Trong lâu đài cổ, thư phòng Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An gọi Forint tới, cùng với mấy người Nicotine và Kuren nói ra ý nghĩ của mình, sau khi thương nghị với lão gia tử Forint thì phân phó Nicotine và Kuren phụ trách chấp hành nhiệm vụ của hắn, lúc mấy người này rời khỏi thư phòng, Đỗ Địch An ngồi ở trước bàn sách suy tư thật lâu, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt khẽ thở dài, trong mắt có một chút nhàn nhạt thương cảm, nhấc bức màn lên, nhìn ra đêm đen như mực bên ngoài, thật lâu không nói.

Ngày tiếp theo.

Sáng sớm, bầu trời bị mây đen bao phủ, mưa phùn liên tục.

Người đưa báo mặc áo mưa giao báo được đặt đến mỗi nhà trong mưa phùn.

Lúc đọc báo như thường lệ, toàn bộ khu buôn bán, thậm chí toàn bộ khu bên ngoài vách tường Syvias tất cả đều đang xôn xao sôi trào.

Dã nhân tập kích vách tường Hoàng Kim, bùng nổ chiến tranh vùng sát biên giới!

Tin tức này dường như xuất hiện trên đầu đề mặt báo tất cả tòa soạn, mặc dù là từ trước đến nay chỉ đưa tin tài chính và kinh tế, hoặc là tin tức giải trí của tiểu thư quý tộc, vị trí đầu đề cũng bị tin tức này chiếm cứ, không gì thay thế được!

Tin tức giống như là virus lan tràn ra tất cả các góc khu ngoại bích, phản ứng lớn nhất lại là cư dân của khu buôn bán, trong lúc nhất thời, thậm chí có cư dân không quản trời mưa, mặc thêm áo mưa, tiến đến trước nhà hàng xóm, hoặc là nơi quyền uy như quảng trường của Quang Minh giáo đình hỏi thăm tin tức thật giả, lại nhìn thấy thông cáo của Quang Minh giáo đình ở từng quảng trường, cũng viết tin tức chiến tranh.

- Chiều hôm qua, lúc trời mưa to, dã nhân thừa dịp mưa to tập kích vách tường Hoàng Kim, chiến tranh liên tiếp đến sáu giờ tối, sau khi mưa to ngừng, dã nhân tạm thời thối lui, binh sĩ quân bộ ương ngạnh mà thủ vững ở cứ điểm, binh sĩ thương vong là 26200... Binh sĩ bị thương là 71800...

Trong lâu đài cổ, thời gian ăn sáng cố định mỗi ngày, Đỗ Địch An vừa ăn bánh mì và sữa bò, vừa đọc báo buổi sáng được đưa tới hôm nay, mặc dù tin tức này, hắn đã sớm lấy được từ tay Jinny và Kacheek trông coi ở chiến trường tiền tuyến, nhưng xem báo quân bộ, mấu chốt chính là xem thái độ và suy nghĩ của bọn hắn.

- Gần kề một ngày trôi qua, đã chết mất hơn hai vạn lính...

Lúc Forint nhìn thấy số lượng binh lính thương vong trên báo, khiếp sợ nói:

- Những dã nhân này hung tàn như vậy sao? Chúng ta dựa vào vách tường Hoàng Kim để phòng thủ đều bị tổn thất thảm như vậy?

Đỗ Địch An nói:

- Người không tổn thất sao có thể tranh thủ đồng tâm, đoán chừng sau trận đại chiến này, quân bộ cũng sẽ có động tác lớn, đều dựa thế thêm nhiệt, mơ mơ màng màng chỉ có kẻ ngu.

Forint nhìn hắn một cái, thở dài, nói:

- Ta trước đó đã nghe một số tin tức, hẳn là những năm này sự phát triển của Sở thẩm phán và Quang Minh giáo đình càng ngày càng hung mãnh, hình tượng quân bộ trong lòng mọi người đã ngã xuống rồi, thành người ăn không ngồi rồi, cư dân khu buôn bán đều hi vọng con cái của mình trở thành một binh lính, mỗi ngày đứng gác, có thể nhận được tiền lương nhiều, còn là người thuộc trong cơ chế, không ai dám khi dễ, thậm chí có thể đi ức hiếp người khác, một tổ chức lưu lại ấn tượng như vậy cho người khác, thì khoảng cách với diệt vong không xa, quân bộ trực tiếp lui giữ ở trước vách tường Hoàng Kim, cũng là hành động mạo hiểm vãn hồi danh dự.

Đỗ Địch An nói:

- Một nước cờ cao này, nếu như có thể ăn tươi kẻ địch, đương nhiên sẽ giành được toàn thắng, nếu không thể ăn kẻ địch thì quân bộ sẽ bị đánh bại hoàn toàn, cấp trên của quân bộ quyết đoán hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, cũng rất lãnh khốc! Nhưng cũng không biết bọn hắn có dự liệu được hay không, kẻ địch lần này khó giải quyết hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn hắn, nghe trong tình báo của Kacheek nói, dã nhân lúc công thành lợi dụng một loại quái vật gọi là 'Con ếch khổng lồ' đến công thành.

- Thứ này lướt qua tường thành như giẫm trên đất bằng, dã nhân lại chọn một thời cơ tuyệt hảo, một trận mưa lớn, cấm kị của Tướng Quân bộ-vũ khí Thần Hỏa pháo bị dập tắt rồi, không biết quân bộ còn có át chủ bài khác hay không.

Forint nhìn thoáng qua nét mặt của hắn, nói:.

- Ngươi... Là hi vọng bọn hắn có, hay là không có đây?

Đỗ Địch An mỉm cười, rất thản nhiên mà nói:

- Đương nhiên là không có thì tốt hơn.

Forint khẽ giật mình.

Đỗ Địch An nhìn báo quân bộ trong tay, chậm rãi nói:

- Thông qua số thương vong và người bị thương, cùng với thời gian chiến đấu và đồ vật mang tính trực quan, để mọi người ý thức được sự ghê gớm và gian nan của chiến tranh, với sách lược và thế cục sơ lược của chiến tranh, ha ha, quân bộ cũng dụng tâm rất khổ rồi, chỉ mong bọn hắn cuối cùng có thể khống chế cục diện, đừng đến lúc đó bị lật thuyền.

Forint từ thu hồi ánh mắt ở trên mặt hắn, cầm lấy một tờ báo khác, nói:

- Đây là tòa soạn báo hạng Trung có lực ảnh hưởng của tập đoàn Hoa Thịnh, phía dưới tin tức chiến tranh đầu đề là tin tức của ngươi, ừ, bên trên nhấn mạnh nói về Thần Thuật mới, chỉ mong có thể có kết quả tốt.

- Có thể có kết quả tốt hay không, phải xem hai người bọn họ rồi.

Ánh mắt Đỗ Địch An sâu xa, chậm rãi nói.

- Vị tiên sinh tên là Nicotine và Kuren?

- Ừ.

- Lại nói, nhiệm vụ tối hôm qua ngươi cho bọn họ là gì, bây giờ cũng chưa quay trở lại, thuận tiện nói ra được không?

- Với quan hệ của ta và ngươi, nói với ngươi không có gì bất tiện, chỉ là sợ ngươi quan tâm mà thôi, chỉ dựa vào trên báo tạo thế còn chưa đủ, ta gọi bọn hắn đi phát truyền đơn và rải tin tức, ta cũng không muốn trở thành nơi trút giận không chỗ phóng thích của dân chúng, nếu như nhiệm vụ của bọn hắn chấp hành đúng chỗ, chúng ta ít nhất có thể có được một cơ hội, mượn cơ hội này hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Đỗ Địch An nói.

Forint nghi hoặc mà nhìn hắn, không có nói gì nữa.

Khoảng mười giờ sáng.

Lúc mưa ngừng, bên ngoài lâu đài cổ vọt tới hơn mười thân ảnh, tất cả đều là nông phu và bình dân, nộ khí đằng đằng mà vọt tới trước lâu đài cổ, bị Quang Minh kỵ sĩ ở cửa ra vào ngăn lại.

- Tránh ra, chúng ta muốn tìm tên Đỗ Địch An cấu kết với kẻ thù bên ngoài kia!

- Gọi hắn lăn ra đây!

- Hắn khinh nhờn tín ngưỡng thần linh, gọi hắn xin lỗi những binh sĩ đã chết đi!

- Con của ta chiến đấu chết rồi, đều là hắn hại, đều là hắn hại, ô ô ô...

Hơn mười người lớn tiếng quát xích la lên, tiếng động lớn ồn ào vô cùng.

Đỗ Địch An ngồi trong thư phòng lật xem Chip siêu cấp nghe được thanh âm này, nhíu mày một cái, nhìn ra phía dưới cửa sổ, ánh mắt có thể trực tiếp nhìn thấy tình cảnh bên ngoài lâu đài cổ, giờ phút này vài tên Quang Minh kỵ sĩ ngăn ở trước những dân chúng đang phẫn nộ này, lớn tiếng quát lui.

Đông đông đông.

Tiếng đập cửa.

Đỗ Địch An liếc qua, lạnh nhạt nói:

- Ta đã nghe thấy rồi, để Quang Minh kỵ sĩ ngăn bọn hắn lại là được, ngươi nếu như có thời gian thì ra mặt đuổi đi là được rồi, mấy điêu dân không đủ gây sợ.

Sandrew ngoài cửa giật mình, đồng ý một tiếng, quay người rời đi.

Mấy chục dân chúng ở bên ngoài lâu đài cổ khóc hét lớn tiếng, sau khi náo loạn hơn một giờ, bầu trời lại mưa mới bức lui bọn họ.

Đỗ Địch An im lặng mà lật xem lại tri thức bên trong Chip siêu cấp, chăm chú học, dường như không bị ảnh hưởng chút nào.

Lại qua một ngày.

- Chiến tranh chuyển biến xấu?

Lúc ăn sáng, Đỗ Địch An mở báo quân bộ ra, nhìn thấy tiêu đề bên trên, khóe miệng hơi câu lên, bình tĩnh mà từ từ xem xuống phía dưới.