← Quay lại trang sách

Chương 403 Ra Tay

Cự Bích ngày 16 tháng 9 năm 307, chiến dịch lần đầu của vách tường Hoàng Kim, quân bộ xuất động tám trăm sáu mươi bảy 'Thần Hỏa pháo' binh khí chiến tranh cấp 'Long', trải rộng cả vách tường Hoàng Kim, nhưng mà liên tục hai ngày chiến đấu trong mưa to, "Thần Hỏa pháo" gặp mưa tắt lửa, khó có thể phát huy ra lực sát thương, dưới tình huống mất đi "Thần Hỏa pháo", tình thế chiến tranh hiểm trở, tình huống chuyển biến xấu..."

"Hôm nay rạng sáng bốn giờ 23 phút, mưa phùn liên tục, dã nhân tiến hành tập kích lần thứ tám, đến 6h 20' ngày hôm nay chấm dứt, binh sĩ quân bộ thương vong một vạn hai nghìn bảy trăm..."

Đỗ Địch An lẳng lặng xem hết, gấp tờ báo lại, nhìn qua ly sữa trước mặt lâm vào suy tư, về tình trạng của chiến tranh tiền tuyến, hắn đã sớm lấy được tình báo ở nơi đó từ Kacheek và jinny, hơn nữa còn kỹ càng, chuẩn xác hơn so với quân bộ đưa tin! Đương nhiên thì số thương vong cụ thể, hai người bọn hắn không có biện pháp nào thống kê được, nhưng đại tình hình khái của chiến tranh lại biết rõ ràng.

Trong chiến dịch trận thứ tám rạng sáng hôm nay, dã nhân đã thuận lợi phá vòng vây, lợi dụng con ếch khổng lồ vượt lên vách tường cao, đánh ra một lỗ hổng, dã nhân không ngừng leo lên tường thành, cận chiến chém giết các binh sĩ, tình hình chiến đấu rất hỗn loạn, tiếp tục sau hơn mười phút đồng hồ, quân bộ phái ra một quân đội chiến lực cực kỳ cao mới ngăn chặn được lỗ hổng chém giết hết những dã nhân công chiến đến tường vây.

Bởi vậy có thể thấy được, tình huống của chiến cuộc đã vượt ra khỏi khống chế của quân bộ, hơn nữa sắp không khống chế được!

Từ trên báo này, Đỗ Địch An cũng có thể cảm nhận được sự lo nghĩ trong chữ viết, quân bộ muốn chơi lớn, dường như phải thất bại rồi.

"Chiến dịch trận thứ tám rồi, binh sĩ chiến đấu của quân bộ chắc đã thay đổi được số lượng lớn rồi, cho dù còn dùng binh sĩ cũ, cũng là chiến đấu kiên trì dưới tình trạng xuất hiện sốt cao, nạn mưa này giống như là công kích độc khí diện tích lớn của dã nhân đưa ra, khiến quân bộ không cách nào tránh khỏi, cũng không cách nào đề phòng!" Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, "Chiến dịch kế tiếp, quân bộ sẽ phí sức hơn, chờ binh sĩ chính quy đều ngã bệnh, chỉ có thể cho quân dự bị lên, nếu như quân dự bị cũng ngã bệnh thì đến phiên quân đồng tử lên!"

"Mặc dù bộ đội vương bài của quân bộ còn chưa vùi đầu vào trong chiến tranh, nhưng binh lính bình thường nếu như tổn thất quá nhiều, đến cuối cùng cũng chỉ dựa vào bộ đội vương bài, cũng khó có thể ngăn cản được tất cả dã nhân, tất phải để cho dã nhân xâm nhập vào trong khu buôn bán, tạo thành khủng hoảng."

"Quân bộ..."

Đỗ Địch An híp con mắt, ngón tay khẽ điểm trên bàn.

Mưa liên tục, bức rèm che giống như che khuất Thiên Địa, lúc ngừng lúc nối tiếp.

Khẽ đảo mắt, lại một ngày trôi qua.

Chiến tranh bộc phát ngày thứ 3.

Lúc Đỗ Địch An ăn bữa sáng, lật xem báo quân bộ, tình trạng cũng giống hôm qua, chỉ là nghiêm trọng hơn so, thương vong nặng nề, thậm chí có con ếch khổng lồ phá tan vách tường Hoàng Kim, chỉ là con ếch khổng lồ chưa kịp trốn vào khu buôn bán đã bị binh sĩ đuổi theo chém giết.

Đỗ Địch An nhìn mấy lần, thì lật đến bài báo của tập đoàn khác xem, có báo là phỏng vấn một số quân bộ về Tướng Quân nghỉ hưu, phân tích thế cục chiến tranh trước mắt, một số đưa tin tình hình chiến đấu tiền tuyến, con ếch khổng lồ lướt qua vách tường Hoàng Kim kia cũng ghi chép ở trong, còn có phác hoạ hình vẽ, cùng với thi thể binh sĩ bên cạnh con ếch khổng lồ, thông qua thể tích của binh sĩ có thể cảm nhận được hình thể khổng lồ của con ếch khổng lồ này, khiến cho người khác chấn động.

Đỗ Địch An xem qua từng phần một, chờ sau khi xem xong tất cả đều ném hết lên trên bàn, sau đó cầm một miếng trái cây được gọt sẵn trong mâm trái cây bên cạnh, vừa ăn vừa quay người trở về phòng.

- Hỗn đản ngươi, còn con trai của ta!!

- Phản đồ, gian tế!!

- Lăn ra đây!

Bên ngoài lâu đài cổ, mười mấy dân chúng cầm dù ở trong mưa phùn kêu to, Quang Minh kỵ sĩ luôn canh giữ ở cửa ra vào, nhiều lần quát bảo ngưng lại, nhưng chỉ dựa vào tiếng nói khó có thể khiến người khác nghe lời, lại ngại với tinh thần kỵ sĩ của mình không thể đấu với người bình dân vô tội nhỏ yếu động thủ, chỉ có thể im lặng mà chống đỡ.

Đỗ Địch An liếc qua, đóng cửa sổ lại, tiếp tục mở Chip siêu cấp của mình ra học.

Đến buổi tối, lúc dùng bữa tối, bên ngoài lâu đài cổ đột nhiên truyền đến một trận bạo động, ngay sau đó thanh niên đội trưởng Quang Minh kỵ sĩ trông coi nhanh chóng đi vào sảnh phòng ăn, nói với Đỗ Địch An:

- Đại nhân, người của quân bộ tới, phụng mệnh cưỡng chế đòi người, chúng ta... Không có quyền ngăn cản.

- Đòi người?

Đỗ Địch An nhướng mày,

- Gọi bọn hắn đến đây.

- Vâng.

Thanh niên nhẹ nhàng thở ra, quay người rời đi.

Một lát sau, một đoàn người mặc chiến giáp quân trường vào trong đại sảnh, bên hông mang lợi kiếm, lúc nhìn thấy Đỗ Địch An trong nhà ăn, phần lớn trên mặt lộ ra vài phần xem thường.

- Ngươi chính là Đỗ Địch An, chúng ta nhận được mệnh lệnh tới bắt hai vị Thú Liệp Giả của tập đoàn Tân Thế các ngươi, một người tên là Jinny, một người tên là Scheel Kacheek.

Một người trung niên quân trang cầm đầu ngữ khí lạnh như băng mà nói.

Forint, Sandrew, Jike cùng một đám vãn bối đang lúc dùng cơm đều giật mình mà nhìn đám người kia, nhất là đám vãn bối, nhìn thấy những quân nhân này mặc chiến giáp đen kịt tản ra sát khí băng hàn, có chút lạnh run, sắc mặt tái nhợt.

Đỗ Địch An hơi híp mắt, nói:

- Nicotine, nói cho bọn hắn biết, vào trong nhà của ta nên làm cái gì.

Nicotine đang phụng dưỡng ở bên cạnh sắc mặt biến hóa, không nghĩ tới dưới thế cục ác liệt như thế, thái độ Đỗ Địch An đối với quân bộ còn dám cường ngạnh như vậy, nhưng hắn không dám khuyên bảo, lúc này bước ra một bước, nói với mấy vị quân trang:

- Các vị, vào trong lâu đài thiếu gia nhà ta không được phép mang đao kiếm, thiếu gia nhà ta là Thần sứ nguyên tố Thần Điện, các vị mạo phạm như thế, không khỏi quá thất lễ đi!

Người trung niên quân trang mày rậm nhảy lên, cười lạnh nói:

- Thất lễ? Nếu không phải Sở thẩm phán còn chưa tìm được chứng cớ trực tiếp, ta sớm đã bắt hắn rồi, còn Thần sứ? Ta nhổ vào!

Nói xong, một miếng nước bọt nhả ra trên sàn nhà gỗ.

Nicotine biến sắc, gấp gáp giận dữ nói:

- Ngươi!

Forint và Sandrew không nghĩ tới người của quân bộ này dã man và cường thế tới như thế, sắc mặt biến hóa, nhìn về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn vào người trung niên quân trang, cũng không nhìn nước bọt hắn nhả ra trên mặt đất, dùng một loại ngữ khí cực kỳ bình tĩnh rất chân thành mà nói:

- Ta khuyên ngươi tốt nhất lau sạch sẽ, nếu không ta sẽ khiến ngươi thè lưỡi ra liếm về.

- Ha ha...

Người trung niên quân trang nghe được cười to, mấy thanh niên quân trang phía sau hắn cũng cười rộ lên, đều không có nửa phần kính sợ, trong nhà ăn yên tĩnh này tiếng cười quanh quẩn ở bốn phương tám hướng.

Đỗ Địch An nhìn bọn hắn trong chốc lát, trên mặt cũng lộ ra vẻ mĩm cười, chậm rãi đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, từng bước một mà đi tới, đi thẳng đến chỗ người trung niên quân trang cách nửa mét trước mặt. Lúc này, người trung niên quân trang thu hồi tiếng cười nhìn xuống Đỗ Địch An kém hơn hắn nữa cái đầu, âm thanh lạnh lùng nói:

- Thần sứ đại nhân, ta là người thô kệch, ngươi đứng gần ta như vậy, nếu như ta quay người không cẩn thận làm ngài bị thương cũng đừng trách ta.

- Ha ha... Bọn quân trang đằng sau cười ha hả.

Đỗ Địch An mỉm cười, nói:

- Ta cũng muốn nói lời này.

Bàn tay nâng lên, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, động tác lập tức giống như thả chậm, nhưng mà ở trước mặt người trung niên và đám quân trang bọn họ lại có vẻ chậm hơn, biểu lộ kinh ngạc trên mặt hơi nổi lên, sau một khắc, Đỗ Địch An nắm chặt nắm đấm trước cái nhìn chăm chú của người trung niên quân trang, giống như mang theo trăm vạn tấn cự lực, cực nhanh lại thật chậm mà oanh ở trên ngực của hắn.

Người trung niên quân trang ngơ ngẩn.

Tạch...!

Tiếng vỡ vụn vang lên.

Oanh!

Người trung niên quân trang đột nhiên bay ra ngoài, bốn năm thanh niên quân trang đằng sau bị đụng trúng, lập tức người ngã ngựa đổ ra sau.

Đỗ Địch An chậm rãi thu quyền, từng bước một mà đi về phía người trung niên quân trang.

Mặt mũi người trung niên quân trang tràn đầy thống khổ, một tay chống xuống đất muốn bò lên, nhưng cánh tay hơi vừa dùng lực liền tác động đến bắp thịt chỗ ngực, truyền đến sự đau nhứt kịch liệt, khiến hắn mãnh liệt hút khí lạnh, đau đến hai mắt trừng lớn.

Đỗ Địch An bắt lấy bờ vai của hắn, co lại uốn éo, răng rắc một tiếng, bả vai trật khớp, lại kéo một đầu bả vai khác, co lại uốn éo như vậy, cũng kéo trật khớp cả ra, sau đó nắm tóc của hắn, kéo hắn lại chỗ lúc trước hắn nhả nước bọt ra sàn nhà, chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt đầu của hắn ở chỗ nước miếng nhổ ra, nắm tóc hắn lúc lên lúc xuống.

Đôi má người trung niên quân trang dán xuống sàn nhà trơn bóng, lúc lên lúc xuống mà ma sát.

- Đội trưởng!

Hai tên thanh niên quân trang đằng sau đứng lên nhìn thấy một màn này, kinh sợ mà rống lên một tiếng, mạnh mẽ rút ra chiến đao bên hông, vung chém về phía Đỗ Địch An, hình như hoàn toàn quên thiếu niên trước mặt là thân phận Thần sứ Thần Điện tôn quý, đừng nói chém thương, cho dù đụng tới một sợi tóc cũng là chuyện lớn không thể.

Đỗ Địch An nhìn thấy hai người động đao, hàn quang trong đôi mắt lóe lên, lúc chiến đao bổ tới trước, tốc độ tay nhanh như tia điện, mạnh mẽ đánh vào chỗ khuỷu tay hắn, răng rắc một tiếng, cánh tay hai tên thanh niên quân trang cầm đao lập tức bị bẻ gãy cầm không được đao, thê thảm đau đớn mà kêu to lên.

Đỗ Địch An tiến lên trước một bước, hai tay đè chặt mặt của bọn hắn, dùng lực đẩy ra ngoài.

Hai gã thanh niên quân trang giống như bị xe lửa bỗng nhiên đụng trúng, đột nhiên bay về phía sau, ba gã thanh niên quân trang khác vừa muốn xoay người bò lên lần nữa bị ép té trên mặt đất.

Đỗ Địch An hờ hững mà liếc qua, quay người ngồi xổm xuống, lấy chiến khăn ở cổ áo người trung niên quân trang nhét vào trong miệng hắn, ngăn tiếng kêu thảm thiết của hắn, sau đó kéo lỗ tai của hắn, nâng đầu hắn lên trước mặt mình, nói khẽ:

- Mãnh Hổ sở dĩ là Mãnh Hổ, lúc nó ngủ say cũng vẫn là Bách Thú Chi Vương, nghe hiểu chưa?

...

...