Chương 406 Đã Đến
Ở khu buôn bán phương bắc, trong một lãnh địa bao la rộng lớn.
Chung quanh lãnh địa đều là quân trang của binh sĩ đang đóng quân ở đó, nơi này là tổng bộ quân đội, giờ phút này trên một đại sảnh trong lâu đài cổ sâu trong lãnh địa, có bảy tám thân ảnh thân mặc quân phục, trên vai những người này đeo huân chương, tất cả huy chương đều có khắc ảnh chân dung nữ thần Syvias, có người có một cái, cũng có người có tận 5 cái.
- Vách tường Hoàng Kim đã không thủ được rồi, liên tục chiến đấu dưới mưa to, binh sĩ đã thay thế hơn mười lượt rồi, tất cả đều bệnh nặng, tuy bộ phận y tế đã kịp thời chữa trị cho họ, nhưng bệnh tình nghiêm trọng, bây giờ sức chiến đấu còn không bằng một nông phu bình thường!
Một lão giả râu bạc đeo năm cái huy chương màu bạc âm trầm, nói:
- Những dã nhân chết tiệt này xảo trá hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, tiếp viện bên trong vách tường sớm đã có thông báo truyền xuống, lại chậm chạp không có người tới tiếp viện, chỉ sợ là không trông cậy vào được rồi.
- Hừ!
Một vị trung niên khác hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hiện tại muốn thành lập tuyến phòng thủ thứ hai e là đã quá muộn! Lúc trước ta đã từng nói, dùng một tiểu đội tiến hành đánh du kích bên ngoài núi Hồng Phong, tiến vào khu vực cứ điểm, là địa bàn của chúng ta, binh sĩ của chúng ta đang diễn luyện tại đó, địa hình quen thuộc, nhưng các ngươi đã từ bỏ cơ hội tốt này, mà ở lại trấn thủ trước vách tường Hoàng Kim, cho là có Thần Hỏa pháo thì không sợ dã nhân, kết quả thế nào? Thần Hỏa pháo gì chứ, gặp phải mưa to thì coi như đồ phế thải!
- Được rồi.
Một trung niên tóc vàng khác cau mày nói:
- Bây giờ tranh luận thì có ích gì, việc cấp bách là nhanh chóng nghĩ ra biện pháp ứng đối, tình huống hoàn cảnh xấu như thế, Auburn có dùng binh như thần thì cũng khó mà có thể phát huy ra được nhiều tác dụng, lần này dã nhân thừa dịp mưa to tập kích, nhất định là biết rõ quân bộ chúng ta có Thần Hỏa pháo, hơn nữa chúng còn hết sức quen thuộc, hiểu rõ nhược điểm của Thần Hỏa pháo, trong quân bộ chúng ta rất có thể đã có phản đồ, chuyện này phải có nhanh chóng điều tra rõ mới được, nếu không kế sách của chúng ta đều sẽ bị phản đồ giao cho dã nhân, đến lúc đó chúng ta ứng đối như thế nào cũng đều không được!
- Biết rõ sự tồn tại cùng nhược điểm của Thần Hỏa pháo chưa hẳn chỉ có quân bộ, ở trong nguyên tố thần điện cũng có người biết được, Liệt Diễm gia tộc bên trong Hắc Ám giáo đình cũng hiểu biết việc này, nhưng bọn hắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, đi theo dã nhân mưu cầu hoà bình, nhưng dù sao hiện tại bọn hắn cũng là một mối hiềm nghi lớn.
Tên còn lại nói.
- Nghe ý của ngươi, chẳng lẽ là hoài nghi vị thần sứ tên Đỗ Địch An kia sao?
Một người bên cạnh nói.
- Hắn? Ta chẳng thèm hoài nghi hắn, nhưng mà người này trước kia chỉ là một bình dân, về sau lại được Melon tập đoàn chọn lựa đi làm Thập Hoang Giả, lại vô tình lấy được Ma Ngân trở thành Thú Liệp giả, về sau lại bị nhốt vào ngục giam, sau khi được quý tộc bảo lãnh ra ngoài, hắn liền nương nhờ vào quý tộc triển lộ ra tài năng thiên phú của mình, hắn không có bối cảnh, không có mối liên hệ nào, dựa vào cái gì mà biết được Thần Hỏa pháo của chúng ta?
Người nọ khinh thường nói.
Vị trung niên tóc vàng lúc trước cau mày, nói:
- Chuyện phản đồ nhất thời khó có thể điều tra rõ, tình hình chiến đấu nơi tiền tuyến hôm nay gấp gáp, dã nhân đã phá vỡ vòng vây mà tiến đến, chúng ta vẫn là nên nắm chặt thời gian, thành lập tuyến phòng thủ thứ hai mới được, hơn nữa không phải chúng ta đã phái người vào bên trong Nội Bích rồi sao, sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, từ nơi này vào bên trong cũng chỉ mất nửa ngày, nếu như bọn hắn phái mấy vị kia tới, chỉ cần vài giờ đồng hồ là đã có thể đuổi tới chiến trường, ngay cả khi phái quân đội thì cũng chỉ cần hơn nửa ngày đã đến nơi, trước khi chiến tranh bộc phát chúng ta đã thông báo cho bọn hắn rồi, sao bây giờ còn chưa tới?
Sắc mặt lão giả râu bạc âm trầm, nói:
- Tạm thời không trông cậy Nội Bích được rồi, bọn hắn sẽ không đứng ngoài quan sát, nhưng cũng sẽ không tùy tiện ra tay, hừ, chúng ta vẫn là tự dựa vào chính mình mà kéo dài thời gian thôi, sông Xích Vĩ này rộng hơn bốn trăm mét, lại sâu không tưởng tượng được, bên trong nuôi nhốt vô số ma vật thủy sinh, chúng ta cứ men theo con sông mà chiến, ngay cả khi những dã nhân này có con ếch khổng lồ thì cũng vô dụng, bây giờ vấn đề duy nhất chính là nhanh chóng củng cố lại tuyến phòng thủ dọc bờ sông Xích Vĩ, một khi chúng ta lui giữ vách tường Hoàng Kim, những dã nhân này đương nhiên sẽ thừa cơ truy kích, nếu như bọn họ không tấn công theo con đường dọc bờ sông Xích Vĩ, mà lại xâm nhập vào khu bình dân, thì tình huống coi như hỏng bét rồi!
- Nếu không, chúng ta phân một bộ phận quân lực, đi tới ranh giới của khu bình dân trấn thủ?
Tên còn lại đề nghị nói.
- Khó khăn!
Một vị trung niên khác thở dài nói:
- Độ cao của ranh giới vách tường không bằng vách tường hoàng Hoàng Kim, chiều rộng cũng yếu, số lượng binh sĩ có thể chứa nạp cũng có hạn không thể chống lại được sự tấn công của dã nhân chỉ là châu chấu đá xe, biện pháp duy nhất chính là dẫn những bình dân này vào khu buôn bán...
- Không được!
Vị trung niên tóc vàng quả quyết nói:
- Hôm nay thế cục hỗn loạn, muốn khơi thông người trong khu buôn bán đã rất khó, bây giờ lại dẫn những bình dân này vào đó, nếu như xuất hiện những bình dân thừa cơ tập kích quý tộc, thì chúng ta gánh không nổi trách nhiệm này!
Mấy người còn lại liếc nhau, thở dài.
...
...
Mặt khác mấy người liếc nhau, thở dài.
...
...
Chớp mắt đã qua một ngày.
Ngày thứ tư chiến tranh bộc phát.
Đỗ Địch An ngồi ở một chỗ rộng rãi trên sảnh trong lâu đài cổ, nơi này có mấy cái cái giá đỡ, bên trên đó bày biện mộc kiếm, thương cùng nhiều binh khí khác, đây là nơi mà tiểu thư cùng công tử chuyên dùng rèn luyện thân thể, có thể tránh được ánh nắng bên ngoài
Giờ phút này trong phòng có hai đạo thân ảnh nho nhỏ đang nắm mộc kiếm đấu chém lẫn nhau, âm thanh mộc kiếm giao kích thùng thùng rung động.
Đỗ Địch An bưng lấy văn kiện, yên lặng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, đồng thời uống một ngụm nước trà, rất là thư thái.
Bịch.
Đột nhiên một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn trong đó đứng không vững mà ngã nhào trên đất.
- Muội muội.
Thân ảnh tương đối cao vội vàng thu kiếm, tiến lên nâng người kia dậy, đúng là hai huynh muội Gabriel.
Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn lại nói:
- Để chính nàng tự đứng dậy.
Gabriel quay đầu lại nhìn Đỗ Địch An, sắc mặt phức tạp, nhưng vẫn tiếp tục vươn tay ra, nhẹ nhàng đỡ nữ nhi kia dậy mà nói:
- Nào, muội muội,
Tiểu nữ kia quay đầu nhìn thoáng qua Đỗ Địch An, rồi nhìn Gabriel khẽ lắc đầu, tự mình bò dậy, nàng nở một nụ cười dịu dàng tươi tắn với Gabriel, nói:
- Ca ca, ta không sao, chúng ta tiếp tục đi!
Gabriel nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền quay người nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Thiếu gia, thực xin lỗi, ta...
Vẻ mặt Đỗ Địch An vô cùng bình tĩnh, không hề có chút nộ khí nào cả, hắn chậm rãi nói:
- Nếu như ngươi đã muốn bảo vệ nàng thì xin ngươi hãy bảo vệ nàng cả đời, bằng không bỏ dở nửa chừng chính là hại nàng, hiểu rõ chưa?
Trong lòng Gabriel căng thẳng, đáp
- Ta biết rồi.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, hời hợt mà nói:
- Nếu như đã biết, thì từ ngày mai trở đi, ngươi đi huấn luyện cùng Nicotine đi, hắn sẽ không khiêm nhượng ngươi.
Gabriel biến sắc, cắn môi dưới nói:
- Vâng.
- Thiếu gia!
Heka tiến lên phía trước hai bước, vài giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Đỗ Địch An lườm nàng một cái, nói:
- Nếu như ngươi không té ngã, ca ca ngươi sẽ không đỡ ngươi, cho nên ngươi không cần cầu xin ta, nếu có cầu thì cầu xin chính mình đi.
- Thế nhưng mà, thế nhưng mà...
- Câm miệng, tiếp tục luyện.
Đỗ Địch An lạnh lùng nói.
Gabriel quay người đỡ Heka muội muội của hắn dậy, ôn nhu nói:
- Muội muội, chúng ta tiếp tục, đừng lo lắng.
- Đúng, ca ca.
Heka nức nở nói.
Thùng thùng.
Tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Đỗ Địch An nói.
Cửa phòng đẩy ra, toàn thân Kuren mặc âu phục màu đen, trong đó một chỉ có một cách tay áo là không phải màu đen, lộ ra vẻ không cân đối, hắn cung kính nói:
- Thiếu gia, tin ngài chờ đợi đã đến.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, buông sách trong tay xuống, đứng dậy nhìn hai huynh muội Gabriel nói:
- Không có lệnh của ta, không được phép ngừng, nhẫn nại mới có thể được việc, hiểu không?
- Vâng, thiếu gia.
Gabriel đáp.
Đỗ Địch An quay người rời đi.
Kuren thủy cúi đầu cung kính, chờ Đỗ Địch An lướt qua người mình rồi mới quay người đuổi theo, trước khi đi hắn còn thoáng nhìn qua sách Đỗ Địch An đặt trên bàn, chỉ thấy mặt bìa sách có khắc năm chữ màu đen: Hòa bình cùng chiến tranh.
Hắn thu hồi ánh mắt, đi theo Đỗ Địch An, rời khỏi phòng, tiện tay đóng nhẹ cửa phòng không cho phát ra một chút tiếng động.