Chương 405 Bại Lui
Lúc Kacheek cùng Jinny lại đi vào vách tường Hoàng Kim một lần nữa, liền cảm nhận được rằng chỉ mới một đêm không nhìn thấy mà vách tường này đã có nhiều thay đổi rồi, trên tường dưới tường đều tràn đầy thi thể, giờ phút này từ một vị trí khác dọc theo vách tường truyền đến một tiếng gầm giống như tiếng hô giết, trong tiếng gầm thét ngập tràn sự kích động cùng dữ tợn, trái tim hắn nhận phải một luồng sóng âm kích thích mãnh liệt, khiến nó mãnh liệt co rút lại, huyết dịch toàn thân cũng chảy nhanh hơn, có loại cảm giác nhiệt huyết trào sôi không nhịn được.
Oanh!
Hai người từ trên xe ngựa vừa mới xuống thì một tiếng gầm vang lên trên bức tường cao trước mặt hai người họ, chỉ thấy một con ếch khổng lồ đang nhảy trên tường cao bảy tám mét, thân thể cao lớn quét ngang qua đám người, không ít binh sĩ bị cuốn theo chiếc lưỡi dài mà nó quét ra, hoảng sợ kêu to mà té xuống tường cao giống như là bao cát rơi trên mặt đất, tiếng kêu thảm đột nhiên biến mất không còn một tiếng động.
Kacheek cùng Jinny liếc nhau, hình như đều đã hiểu được ý nhau, trong cuộc chiến giữa biển người như vậy, ngay cả là Thú Liệp giả có chiến lực cấp cao như bọn hắn, vẫn có có nguy cơ rơi vào nguy hiểm cực cao.
- Tân Thế tập đoàn? Đi, đi, tới đó tập hợp!
Một thanh niên quân trang sĩ quan, huân chương cấp uý, nhìn thấy Kacheek cùng Jinny thì lớn tiếng quát trách mắng.
Sát khí trong mắt Kacheek lóe lên, tay nắm chặc thành nắm đấm, nhưng lại có một bàn tay mềm mại khác nắm chặt lấy bàn tay đang nắm thành nắm đấm của hắn lại, hắn quay đầu nhìn lại, đã thấy Jinny nhìn hắn mà khẽ lắc đầu, lúc này nộ khí mới dần dần hạ xuống, căn cứ theo chỉ thị của sĩ quan cấp uý kia, bọn hắn tiến về quân doanh phía trước mà tập hợp.
Trên tường, Auburn nhìn đội quân man rợ dưới cơn mưa phùn trước mắt, trong miệng nói:
- Tất cả tập đoàn Thú Liệp giả đều triệu tập đã tới sao?
- Đã tập hợp tại quân doanh.
Một phụ tá sĩ quan tuấn lãng liền nói.
- Những Thú Liệp giả đã đến sẽ được tạo thành một đội hình riêng biệt, để bọn hắn đi theo doanh bộ, ra khỏi thành đón đánh!
Auburn lạnh lùng nói.
- Vâng!
Sĩ quan phụ tá âm thầm cả kinh trong lòng, cũng không dám lãnh đạm, mà nhanh chóng quay người rời đi.
Ngay lúc hắn rời đi, thì một phụ sĩ quan phụ tá khác chạy tới nói:
- Tướng Quân, mũi tên mà chúng ta chuẩn bị không đủ rồi!
Auburn nhướng mày, khiển trách quát mắng:
- Một chút việc nhỏ ấy cũng phải nói với ta sao, bảo Tướng Quân đảm nhiệm bộ phận cung tiễn tự mình giải quyết, nếu như trong kho hàng không có thì đi chế tạo, nếu như không kịp liền bảo bọn hắn ra ngoài mua sắm, ngu xuẩn! Rõ ràng muốn đánh lâu dài, còn không biết chuẩn bị nhiều mũi tên một chút.
- Vâng.
Sĩ quan phụ tá không dám nhiều lời, liền quay người chạy đi.
Sưu sưu sưu!
Đội quân dã nhân trước mặt, bắn ra từng khối đá khổng lồ, va vào vách tường cao, có binh sĩ tránh né không kịp, lập tức bị những khối đá khổng lồ đập thành một vũng bùn máu. Lực phá hoại của đá rất mạnh, oanh ra một cái lố rất lớn trên vách tường cao.
Bành!
Khối đá khổng lồ công kích vào một chỗ sớm đã trải rộng những vết nứt trên vách tường cao, chỗ bị va đập kia lập tức vỡ ra, từng hòn đá nhỏ trên vách tường tróc ra rơi xuống, lộ ra một cái lỗ hổng cực to.
Rống!
Dã nhân đang trùng kích phía trước nhìn thấy lỗ hổng này, liền lập tức nắm lấy cơ hội mà gào thét đánh tới.
Một thiếu tướng trung niên nhìn thấy cảnh nầy, liền biến sắc mà vội vàng nói:
- Nhanh, bắn tên!
Rống!
Dã nhân cả đàn cả lũ như kiến mà bao vây lấy vách tường, người nối người mà bò lên trên tường cao, lúc tên dã nhân đầu tiên vừa xông lên đã lập tức bị cung tiễn bắn chết, nhưng khi hàng loạt những tên dã nhân còn lại vọt tới, bọn chúng lại chộp được khe hở mà bước lên tường cao, lúc tên dã nhân đầu tiên đặt chân vào thì những tên thứ hai, thứ ba cùng với nhiều tên dã nhân nữa cũng nhanh chóng dung nhập vào tường cao.
Chiều rộng của tường có hạn, binh sĩ phòng thủ tại đây lập tức bị những dã nhân kia làm cho ngã nhào, bọn chúng nhanh chóng bao phủ khắp nơi.
Vèo!
Mũi tên phi tới, một đám người mặc chiến giáp màu tím lướt vào chiến trường, một vài tên kị sĩ tay cầm trường thương dũng mãnh xông lên đầu tiên, sau khi nhảy vào lỗ hổng trên vách tường, trường thương quét ngang một vòng, giống như là sói lạc giữa bầy dê, tạo ra một khoảng trống giữa đám dã nhân kia, rồi phối hợp cùng vô số cung tiễn đã lập tức chém giết được rất nhiều dã nhân.
Rống!
Dã nhân ở bên ngoài vẫn không ngừng bò vào bên trong.
Những người đang mặc đang chiến giáp màu tím này hành động vô cùng linh hoạt, sức mạnh lại rất lớn, nhanh chóng chém giết rồi ngăn chặn lỗ hổng kia lại, khiến cho dã nhân khó có thể đạp vào tường cao nửa bước.
Mưa đang rơi, chiến tranh vẫn tiếp tục.
Nửa giờ trôi qua.
Dã nhân vẫn không ngừng vọt vào bên trong, mấy tên dã nhân toàn thân đỏ thẫm mãnh liệt mà nhảy lên, mặt mũi tên nào tên nấy vô cùng dữ tợn, trên mặt chúng xuất hiện những vết rách đượm hồng như là những mạch máu nổi lên trên gương mặt, hoặc như là một ngọn núi lửa đang ẩn sâu bên trong thân thể, sắp sửa vỡ ra, nham tương tứ phía.
Ngao!!
Từ ttrong cổ họng những tên dã nhân da thịt đỏ tía này phát ra thanh âm gào thét dữ tợn, bọn hắn mãnh liệt mà phóng về phía những binh sĩ áo giáp tím, tốc độ vô cùng nhanh, bành một tiếng, một tên dã nhân dốc sức đẩy một binh sĩ chiến giáp tím ngã xuống đất, hắn há miệng mà cắn xé khắp mặt đối phương.
Phốc phốc!
Vài tên binh sĩ chiến giáp tím bên cạnh vội vàng cứu viện, đâm trường thương tới, lập tức đâm ra vài lỗ thủng trên thân thể tên dã nhân này, nhưng mà hắn vẫn ngang nhiên không chết, gào rú mà dốc sức cắn, mãi cho đến khi vài tên binh sĩ chiến giáp tím hợp lực lại cùng nhau dùng trường thương hất tung hắn lên thì đã thấy đồng bạn của mình bị hắn ép té nhào trên mặt đất, khuôn mặt đã bị gặm xé, huyết nhục lênh láng, cái mũi cùng đôi má đều bị cắn nát, yết hầu bị cắn ra thành một cái lỗ thủng khổng lồ, đương nhiên là cũng không sống nổi.
Ngao!
Tên dã nhân nhảy vào giữa dám binh sĩ chiến giáp tím, lập tức tạo ra tình thế hỗn loạn.
- Báo cáo, Tướng Quân, tường số 7 xuất hiện lỗ hổng, dã nhân đã xuất hiện, số lượng quân đội đóng quân tại đó không đủ, xin giúp đỡ!
Một gã đưa tin cấp tốc chạy tới, bẩm báo với Auburn.
Sắc mặt Auburn biến hóa, trầm giọng nói:
- Phái thêm một đoàn quân nữa bảo vệ ở đó, mặt khác bảo tất cả binh sĩ chuẩn bị đầy đủ lương thực thuốc thang, không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải giữ vững vị trí, chờ tiếp viện tới!
- Vâng.
...
...
Giữa trưa.
Tròn lâu đài cổ, Đỗ Địch An lật xem lại báo buổi trưa, lượng tiêu thụ cùng người xem báo buổi trưa cùng báo buổi chiều hầu như đều không cao bằng báo buổi sáng, thường thường chỉ có những ngày xuất hiện đại sự mới khiến mọi người chú ý, mà mấy ngày nay chiến tranh, chiến cuộc mỗi giờ mỗi khắc đều biến hóa, do đó mà báo buổi trưa báo cùng báo chiều cũng trở thành tin tức mà mọi người tích cực quan sát, nhất là trong những ngày đỉnh điểm này, mọi người hầu như đều đã quen với việc từng giờ từng phút đều chú ý đến thế cục trận chiến.
Dù sao, từ tiền phương chiến cuộc mà xem, tình huống không thể lạc quan.
Mà sau khi dã nhân chiếm cứ núi Hồng Phong, một vài hương trấn cùng thôn trang bị phá hư chung quanh đó cũng sớm đã được đăng lên báo, một khi vách tường Hoàng Kim không thể giữ vững được vị trí thì thảm trạng của những hương trấn trên núi Hồng Phong trước đây cũng sẽ phát sinh ở toàn bộ khu buôn bán, thậm chí là toàn bộ khu vực bên ngoài vách tường.
- Rõ ràng là đã phái đội hình Thú Liệp giả ra khỏi thành để đón đánh, quân bộ thật đúng là đuổi tận giết tuyệt mà, sáu tập đoàn Thú Liệp giả cộng lại cũng không quá ngàn người, trong đó đa số là Sơ cấp Thú Liệp giả, nếu như ra khỏi thành nghênh chiến thật chẳng khác gì làm bia đỡ đạn, cũng đã đánh tới mức gian nan như vậy rồi, vẫn là không quá tin vào những Thú Liệp giả này.
Đôi mắt Đỗ Địch An híp híp, có một vài tia lạnh như băng xẹt qua.
- Đội quân chiến giáp tím đã không ngăn được bước chân của dã nhân rồi, ngươi phải chống đỡ thật tốt cho ta...
Hắn tự nói một tiếng, ngón tay khẽ chà xát xuống bàn, khuôn mặt trầm tư suy nghĩ.
...
...
Đêm đó, báo của quân bộ tuyên bố.
- Thương vong thảm trọng!
- Vách tường Hoàng Kim sợ là sẽ thất thủ!
- khu vực bên trong vách tường đã đưa tin, sẽ phái tiếp viện...
Đỗ Địch An nhìn qua nguyên một đám tiêu đề bắt mắt trên mặt báo khẽ nhíu mày, hắn trầm tư một lát, rồi lật xem lại tất cả báo chí của những tập đoàn khác, những trang báo này không có chỗ nào mà không đưa tin về chiến tranh, tuy nhiên không thể không thừa nhận tình hình chiến đấu gian nan trước mắt, nhưng lại từ đó tìm ra một vài lý do cùng khả năng có thể phòng thủ giữ lại, hết sức trấn an bình dân, tránh tạo ra khủng hoảng, dẫn đến tình trạng bình dân bạo loạn, đây cũng là mệnh lệnh mà quân bộ hạ xuống cho sáu Đại tập đoàn, tuyệt đối không được vi phạm.
- Vách tường Hoàng Kim là nơi bất khả xâm phạm, dã nhân tùy tiện đột phá cứ điểm của quân đội, nhiều lần trọng thương đến vách tường Hoàng Kim, khiến quân bộ đáp ứng không xuể, chúng ta cho rằng, nếu như bắt những kẻ phản đồ của nguyên tố Thần Điện thẩm vấn, có lẽ có thể sẽ biết được một tin tức từ miệng dã nhân...
Đỗ Địch An nhìn thấy dòng tin đăng ở một góc trên quyển sách báo, lông mi hắn chau lên, xem xét lại danh tự góc dưới bên trái một lần nữa, vẻ mặt hắn lập tức lộ ra một vệt vui vẻ.