Chương 412 Lannh Như Băng
Sau khi Đỗ Địch An rời khỏi Thần Điện, lập tức trở về lâu đài cổ, hắn gọi Forint và mọi người đến nói sơ lược về sự việc hôm nay, lúc mọi người nghe tin tức hắn được phong thành "Đại sư", lập tức khiếp sợ nói không ra lời.
- Thần, Thần Thuật mới ngươi đưa ra lần trước, thật sự là Thần Thuật Truyền Kỳ?
Mặt mũi Forint đầy rung động, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thiếu niên ngồi trước mặt dù sao cũng chỉ là mười sáu tuổi, có thể chế tạo ra một Thần Thuật Truyền Kỳ, thật sự có tư chất thiên phú phi phàm, bây giờ lại chế tạo ra Thật Thuật thứ hai, quả thực là sự việc có một không hai từ xưa đến nay.
Sandrew, Nicotine và Kuren bọn họ cũng có chút bị kinh hãi đến, tin tức này thật sự quá chấn động lòng người, đại sư mười sáu tuổi, hay là đại sư chế tạo ra một cặp Truyền Kỳ, tên tuổi như vậy ở trong cả nguyên tố Thần Điện cũng là số một số hai rồi.
So với thân phận Thần sứ Cao cấp lúc trước thì bây giờ hoàn toàn khác nhau một trời một vực, nhảy lên trở thành nhân vật đứng đầu trong các nhân vật đứng đầu!
Đỗ Địch An nhìn thấy biểu lộ khiếp sợ của mọi người, trong lòng có chút thở dài, xem ra danh xưng "Đại sư" trong suy nghĩ của bọn hắn khắc sâu hơn nhiều so với việc sáng tạo ra một hệ thống Thần Thuật mới, có lẽ trong thời gian dài chịu sự uy nghi của đại sư Thần Điện, cho dù là Forint lão quý tộc mưu trí như vậy cũng không ngoại lệ.
Mà đối với Thần sứ trong thần điện mà nói, tin tức sáng tạo ra một hệ thống Thần Thuật mới oanh động hơn nhiều so với việc hắn trở thành đại sư, dù sao Thần Điện từ khi ra đời, trong thời gian ngắn ngủi chục năm đã sản sinh ra hệ thống chín đại Thần Thuật, nhưng cũng kể từ đó đến bây giờ lại không thể sản sinh ra hệ thống Thần Thuật mới, có thể nói một khi Thần Thuật hệ khí của hắn phát triển, chịu được nghi vấn và khảo nghiệm, hắn sẽ là một vị thủy tổ Truyền Kỳ còn sống!
Thân phận như vậy, ở khu ngoại bích sẽ là sự tồn tại hô phong hoán vũ!
- Gọi các ngươi tới, không phải để các ngươi bộc lộ cảm khái.
Đỗ Địch An lên tiếng thu suy nghĩ của mọi người lại, ngữ khí lãnh đạm mà nói:
- Chiến tranh tiền tuyến lần này, ta chuẩn bị mang theo Thần Thuật mới của ta chiến đấu, dùng hành động này vãn hồi sự ảnh hưởng xấu của tập đoàn Melon lúc trước tạo ra, cho nên, bây giờ cần các vị đi làm một số công tác chuẩn bị.
Nghe vậy, Forint bọn họ lập tức ngơ ngẩn, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc mà trừng to mắt, nhìn qua Đỗ Địch An.
- Ngươi, ngươi muốn đích thân tham chiến?
Forint ngạc nhiên.
Sandrew nói:
- Thiếu gia, ngài vừa mới được phong thành đại sư, lại là đại sư đỉnh tiêm chế tạo ra một cặp Thần Thuật Truyền Kỳ, chỉ dựa vào thân phận hiện tại của ngài có thể khiến dân chúng hủy bỏ hoài nghi đối với ngài, ngài đích thân lên chiến trường, như vậy sao được, quá nguy hiểm, vạn nhất gặp chuyện không may...
- Đúng vậy a...
Nicotine cũng mở miệng đệm theo.
- Hử?
Giọng Đỗ Địch An hơi trầm xuống, liếc mắt nhìn hắn, Nicotine lập tức ngừng thanh âm, vẻ mặt đau khổ.
Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, đạm mạc nói:
- Chuyện này tâm ta đã quyết, tìm các ngươi tới, không phải để cho các ngươi khuyên nhủ ta, chỉ cần với thân phận của ta, quả thật có thể hủy bỏ phần lớn hoài nghi của dân chúng, hơn nữa quân bộ cũng sẽ tìm kẻ chết thay tới giúp ta vãn hồi danh dự tổn thương lúc trước, nhưng chỉ như vậy làm sao đủ? Ta không phải muốn hủy bỏ phẫn nộ của dân chúng, mà là muốn chuyển dời phẫn nộ của bọn hắn!
- Ai dội nước bẩn lên người của ta, ta phải khiến chính hắn nuốt xuống!
Forint giật mình, nhíu mày suy tư nói:
- Chuyển dời? Chuyện này thì có liên quan gì đến việc ngươi muốn tham chiến, muốn chuyển dời phẫn nộ, trừ phi trong tay chúng ta tìm ra chứng cớ, chứng minh là tập đoàn Melon vu tội ngươi mới được.
Đỗ Địch An nói:
- Nhân thủ của chúng ta không đủ, trong lúc nhất thời tìm không ra chứng cứ có thể kéo bọn hắn xuống nước, nhưng chiến tranh một khi chấm dứt, mặc dù đã tìm được nhân chứng vật cứng bọn hắn vu hãm ta, cảm xúc của bình dân cũng đã nhạt dần rồi hạ xuống, cuối cùng bị thời gian an ủi sự đau xót, không muốn đắc tội với tập đoàn lớn như vậy, chỉ có thể thừa dịp không khí chiến tranh bây giờ bộc phát hỗn loạn, dẫn đốt tất cả phẫn nộ trong cơ thể của bọn họ!
- Chiến tranh? Dẫn như thế nào?
Forint khẽ nhíu mày, vẫn còn có chút không hiểu.
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, nói:
- Chuyện này nói rất dài dòng, tóm lại, các vị nghe ta ra lệnh làm việc là được, Nicotine, ngươi đến hắc xưởng lúc trước thuê họ nhanh chóng in ấn truyền đơn, áp vào các nơi của khu bình dân và khu buôn bán, mướn thêm một số người, bên trên ghi tin tức ta muốn đích thân xuất chinh, nhớ phải phủ lên một chút bi tráng cho hình tượng của ta, còn có việc ta quyên tặng miễn phí Thần Thuật Truyền Kỳ cho quân bộ, cùng với việc ta trở thành đại sư Thần Điện cũng phải viết vào, cụ thể viết như thế nào, ngươi hẳn đã rõ ràng.
- Ta biết rồi, thiếu gia.
Tring lòng Nicotine nghiêm nghị, cúi đầu đồng ý, trong thanh âm tràn ngập kính sợ.
Đỗ Địch An nói với Kuren:
- Ngươi đi chuẩn bị một số người, chờ ta đến chiến trường, sau khi chiến dịch trận đầu tiên kết thúc liền tản tin tức ra, lên án tập đoàn Melon hãm hại ta, phải viết chân thật một chút, ghi một số tên người lên, còn có thời gian địa điểm, lộ ra một chút chân thật, lại viết lên một số tế tự của quan quân và Quang Minh giáo đình Cao cấp, không được viết tên thật, tự mình lập một nhân vật không ai biết là được, ví dụ như Kuren đại sư, Kuren tế tự, hiểu chưa?
Kuren nghe được ngơ ngẩn.
Forint và Nicotine nghe được cũng ngạc nhiên.
- Ta, ta biết rồi.
Kuren kịp phản ứng, liền gật đầu nói.
Đỗ Địch An nói:
- Chuyện này phải làm bí mật một chút, nhớ thuê một người tiếp lời, cụ thể làm như thế nào thì dùng biện pháp bình thường ta dạy cho ngươi.
- Ta biết rồi, thiếu gia.
Kuren cúi đầu nói.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nói với Forint:
- Lão gia tử, ngươi giúp ta liên hệ tất cả các tập đoàn ngoại trừ tập đoàn Melon ra, nói bọn hắn giúp ta đăng báo tuyên truyền việc này, có thể ám chỉ bọn hắn, nếu như biểu hiện không tệ, ta sẽ nhớ kỹ ân tình này, nhưng không được dùng danh nghĩa của ta đi nói những chuyện này.
- Ta rõ rồi.
Forint gật đầu, nghe được lời nói của Đỗ Địch An ngay ngắn trật tự mà an bài như thế, hắn liền biết rõ mình quá lo lắng rồi, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Đỗ Địch An nói với Sandrew:
- Phiền ngươi đích thân đi một chuyến đến tập đoàn Melon dùng danh nghĩa của ta, thay ta nói với bọn họ, nếu như bọn họ nguyện ý bây giờ thu tay lại, rút những ngôn luận vu tội ta, làm sáng tỏ cho ta, sự việc trước kia ta có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua, sau này mọi người chung sống hoà bình, nhưng bọn hắn phải bồi thường phí tổn thất danh dự cho ta, một trăm vạn Kim tệ!
- Ngoài ra, bọn hắn còn phải cắt nhường cho chúng ta một con đường ngoài vách tường! Điều kiện thứ hai này nhớ kỹ phải nhấn mạnh một chút, chỉ cần bọn hắn chịu đáp ứng, Đỗ Địch An ta nguyện ý dùng danh nghĩa của ta thề, tuyệt sẽ không làm gì bọn họ, mọi người chung sống hoà bình!
- Ách...
Sandrew ngơ ngẩn.
Forint, Nicotine và Kuren cũng sửng sốt, chuyện cũ sẽ bỏ qua? Chung sống hoà bình? Bọn hắn tiếp xúc với Đỗ Địch An lâu như vậy, thấy thế nào người kia cũng không phải người hiền lành như thế a!
- Nhớ kỹ chưa?
Đỗ Địch An nhíu mày.
Sandrew phục hồi tinh thần lại, vội hỏi:
- Nhớ kỹ, chỉ là, tập đoàn Melon trở mặt với chúng ta lâu như vậy, bọn hắn sẽ tin tưởng sao? Hơn nữa, ngươi chẳng lẽ thật sự không định báo thù?
Đỗ Địch An nói:
- Không cho kẻ địch thư giãn, làm sao có thể tiến công?
Mọi người lần nữa ngơ ngẩn, lập tức đã hiểu dụng ý của Đỗ Địch An, không khỏi biến đổi sắc mặt, đáy lòng nổi lên từng cơn hàn ý, đồng thời lại có một chút may mắn, may mắn người kia là phe mình mà không phải kẻ địch, không phải vậy thì hẳn đêm không thể say giấc!
- Ngươi định lúc nào xuất phát?
Forint bình tĩnh lại, hỏi Đỗ Địch An.
Ngón tay Đỗ Địch An khẽ chà xát, nói khẽ:
- Còn rất sớm, đợi khi vách tường Hoàng Kim đã bị dã nhân công hãm, sau đó ta sẽ xuất chinh.
Forint lắp bắp kinh hãi, nói:
- Đợi vách tường Hoàng Kim bị công phá? Dã nhân kia chẳng phải là đã nhảy vào khu buôn bán, đến lúc đó ra tay, chỉ sợ...
- Chỉ cần ta xuất chinh, trận đấu này của chúng ta và tập đoàn Melon coi như là chiến thắng rồi, nếu như ta có thể đánh lui dã nhân, vậy thì toàn thắng rồi, khiến tập đoàn Melon không có cơ hội lật bàn! Nhưng nếu như vách tường Hoàng Kim không bị lật đổ, mặc dù ta đánh lui dã nhân, cũng chỉ là lấy được một chút hoan hô mà thôi, việc phí sức này chỉ lấy được một chút ủng hộ, làm sao có ý nghĩa gì?
Ngữ khí Đỗ Địch An rất bình thản mà nói.
Forint sửng sốt, một lát sau mới kịp phản ứng, nhịn không được nói:
- Nhưng, nhưng mà nếu như dã nhân công vào được, đến lúc đó không biết bao nhiêu người bị thương chết, hơn nữa bọn chúng chiếm cứ vách tường Hoàng Kim, muốn đánh lui bọn chúng thì quá khó khăn!
m