← Quay lại trang sách

Chương 416 Quân Lâm

Nhanh vậy sao?

Đỗ Địch An khẽ nhíu mày suy nghĩ, thu hồi cấp Chip cùng Card Reader cất lại trong gầm tủ, lấy áo khoác trên giá treo, mở cửa phòng và nói với Noyes đang đợi bên ngoài:

- Thân thể ta hơi không khỏe, dìu ta đi xem thử.

- Ngài không khỏe sao?

Noyes ngạc nhiên, vội vàng nói:

- Thiếu gia, ngài không khỏe ở đâu vậy, ta lập tức gọi bác sĩ….

Đỗ Địch An liếc nhìn hắn, sau đó kéo tay hắn vòng lên người mình.

Noyes khẽ giật mình, lập tức hiểu ý dìu lấy cánh tay Đỗ Địch An, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc.

Đi đến đầu bậc thang, Đỗ Địch An nhìn theo hướng phát ra mùi lạ liền lập tức nhìn thấy một gã quan quân đang ngồi đợi trong phòng khách, trên vai đeo ba viên Ngân Huân thuộc cấp bậc đại tá, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cân xứng mạnh mẽ.

Sĩ quan cấp tá này nghe thấy động tĩnh nơi cầu thang liền nhìn thấy Đỗ Địch An được Noyes dìu xuống, hắn đứng phắc dậy, cúi chào nói:

- Trọng Vũ doanh Redcast, gặp qua Đỗ đại sư, xin chào!

Đỗ Địch An khẽ ho khan một tiếng, vịn bậc thang nói:

- Chào, ngươi là hộ vệ phụ trách ta lần này sao?

Redcast gật đầu nói:

- Ta chính là đội trưởng đội hộ vệ lần này, nhiệm vụ của ta chính là bảo vệ sự an toàn của ngài, hi vọng ngài có thể phối hợp với chúng ta trên chiến trường và không làm chuyện nguy hiểm.

Đỗ Địch An ngồi xuống ghế bên cạnh, mời hắn ngồi xuống, sau đó nói:

- Xin hỏi, số lượng người của đội hộ vệ lần này là bao nhiêu người?

Redcast nói:

- Số người mà chúng ta sắp xếp lần này là tổng cộng 20 người, Đỗ đại sư cứ yên tâm, 20 thành viên trong đội hộ vệ đều là những tinh anh được lựa chọn ra trong doanh bản, có tài năng trong các lĩnh vực khác nhau, tuyệt đối sẽ bảo vệ ngài an toàn.

Đỗ Địch An gật gật đầu, hỏi:

- Tất cả mọi người đã đến rồi sao?

Redcast lắc đầu nói:

- Bọn hắn đều ở xuất điểm đợi ngài, ta đến đón ngài.

Đỗ Địch An ho nhẹ một tiếng, nói:

- Từ ngày hôm qua thân thể ta đã hơi không khỏe, đoán chừng là do mấy ngày nay trời mưa liên tục nên bị cảm lạnh, không biết có thể đợi đến khi thân thể ta tốt hơn chút rồi lại đến chiến trường?

Redcast đã sớm chú ý đến hình như thân thể Đỗ Địch An không khỏe, nghe vậy liền gật đầu nói:

- Đương nhiên, nếu thân thể Đỗ đại sư không khỏe, vậy hãy ở nhà nghĩ ngơi, có cần ta gọi quân y sang xem thử không?

- Không cần không cần.

Đỗ Địch An nói:

- Chỉ là chút bệnh thôi, ta đã xem rồi nên rất nhanh sẽ hồi phục, hiện nay đang trong thời kỳ chiến tranh, quân y rất quý giá nên hãy để bọn hắn đến chăm sóc những thương binh sĩ ở tiền tuyến đi, bọn hắn mới là người cần được chăm sóc.

Redcast liền giật mình, ánh mắt lộ ra sự kính trọng, nói:

- Đỗ đại sư quả nhiên như lời đồn đại là nhân ái thiện lương, ngài yên tâm, đợi ngài khỏe hơn, nếu muốn đi thì có thể nói cho chúng ta biết là được. Nhưng cá nhân ta hi vọng Đỗ đại sư có thể an tâm dưỡng bệnh, chăm sóc tốt cho thân thể, chiến trường rất nguy hiểm, mặc dù có chúng ta bảo hộ sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì, nhưng lỡ có chút sơ xuất sẽ là tổn thất của cả Thần Điện, cũng là tổn thất của tất cả mọi người!

Đỗ Địch An ho nhẹ một tiếng, nói:

- Ta nhận ý tốt của ngươi, nhất định sẽ không để ngươi uổng công một chuyến.

- Không sao.

Redcast lắc đầu.

Một lát sau, Đỗ Địch An bảo người hầu tiễn Redcast ra khỏi lâu đài cổ, sau đó trở về trên lầu, hắn nói với Noyes đang vịn bên cạnh:

- Bảo những người đóng tại tiền tuyến nâng cao tần suất truyền tin tức, vách tường Hoàng Kim đã sắp ngã, chúng ta phải nắm giữ được tin tức trước!

- Vâng.

Một ngày nữa trôi qua.

Trên tờ báo buổi sáng, tình hình chiến tranh ở vách tường Hoàng Kim lại lần nữa nằm trên đầu đề của báo chí, chỉ là chinh chiến mấy ngày liên tục, vách tường Hoàng Kim đã bị tàn phá đến không chịu nổi mà lung lay sắp đổ, hơn nữa những dã nhân đột phá vách tường Hoàng Kim vẫn chưa chạy xa đã bị binh sĩ quân bộ vòng vây tiêu diệt, nhưng tình hình không thể lạc quan hơn.

Dưới đầu đề về chiến tranh ở vách tường Hoàng Kinh chính là trang báo về Đỗ Địch An, cũng là người duy nhất không chiến đấu nhưng vẫn có thể lên trang báo trong giai đoạn đặc biệt này, ngoài ra còn có giới thiệu cùng tiến trình chế tạo Thần Thuật “súng hơi nước” mới của hắn.

Truyền Kỳ Thần Thuật.

Riêng cái tên này cũng đã gợi ra sự chờ mong của vô số quý tộc, nhất là trong sự chiến đấu ác liệt khẩn trương cùng với nhiều năm liền không xuất hiện Truyền Kỳ Thần Thuật, “súng hơi nước” vô cùng được kỳ vọng.

Ngoài ra, còn có tin tức về việc thành lập tuyến phòng thủ thứ hai dọc theo bờ sông Xích Vĩ và một ít tướng quân chết trong tai nạn chiến tranh.

Đỗ Địch An xem hết tờ báo buổi sáng, rúc trong chăn, cầm sách lịch sử về Cự bích Syvias trong tay, thính giác hắn mạnh nên có thể nghe thấy tiếng người hầu nói chuyện khắp nơi trong lâu đài cùng với những tiếng gọi ầm ĩ thỉnh thoảng truyền đến từ trước lâu đài. Từ cửa sổ bên cạnh giường ngủ của hắn có thể nhìn toàn bộ trước lâu đài, nơi đó có mấy đám người ăn mặc bình dân đang đứng, trong đó còn có một vài người với bộ dáng quý tộc.

Lúc trước mắng giận, nhưng hôm nay tất cả đều là ủng hộ cùng khuyến khích.

Từ sau khi báo chí đăng chuyện của hắn, những người lúc trước tức giận đến lâu đài cổ mắng đã hoàn toàn biến mất, ngược lại nghênh đón một nhóm người yêu mến, khiến những người hầu trong lâu đài cổ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.

Đỗ Địch An lại không hề ngạc nhiên, thậm chí cảm thấy có hơi ồn ào, làm ảnh hưởng việc đọc sách của hắn.

Lúc mười giờ sáng, một phần mật tín do Noyes gửi đến phòng, đưa cho đỗ Địch An đang nằm trên giường.

Đây là tình báo mang về từ tiền tuyến, Đỗ Địch An tiếp nhận và đọc nó, ánh mắt hắn lập tức ngưng tụ, hai mắt chăm chú trên tờ mật báo, trong miệng nhanh chóng nói:

- Noyes, lập tức viết thư cho quân bộ, nói ta phải xuất chinh!

Tim Noyes đập mạnh một cú, sắc mặt biến hóa, lúc trước Đỗ Địch An đã từng nói khi hắn xuất chinh chính là thời khắc vách tường Hoàng Kim sụp đổ, nhưng rõ ràng vách tường Hoàng Kim kia vẫn đứng nguyên lại sụp đổ trong thời tiết mưa phùn liên tục rồi!

- Vâng!

Hắn nhanh chóng đồng ý, quay người chạy đi.

Đỗ Địch An nhanh chóng đi thu dọn, ngẩng đầu nhìn qua không trung trước mặt, lông mày hơi nhăn lại, lẩm bẩm:

- Hai người các ngươi cũng đừng làm ta thất vọng…..

Nói xong kéo diêm từ ngăn kéo của chiếc bàn bên cạnh giường và đốt cháy mật báo, sau khi tờ mật báo bị đốt thành tro bụi, hắn vén chăn xoay người xuống giường, thay đổi một bộ áo giáp kỵ sĩ kèm theo một thanh kiếm ở thắt lưng, mang chiến cung Thú Liệp giả cùng bao đựng tên lên lưng và soi gương.

Ngũ quan thanh tú của hắn phối hợp với chiến giáp màu đen, dáng người thẳng, bộ dáng tràn ngập phấn chấn cùng chiến ý ngang nhiên mạnh mẽ, trông như một vị kỵ sĩ xuất sắc.

Đỗ Địch An cảm thấy hơi thõa mãn, tay kéo mở cửa phòng quay người đi ra ngoài, các khớp nối trong áp giáp cọ sát vào nhau vang lên tiếng kêu nhẹ, giày chiến kim loại giẫm trên mặt đất cũng đùng đùng không dứt.

Đi xuống lầu, Đỗ Địch An đứng ở đại sảnh, đám người hầu nhìn thấy bộ dáng Đỗ Địch An liền ngạc nhiên, trong đó có một vài thiếu nữ trẻ hai mắt sáng lên, khuôn mặt ửng hồng mà không dám nhìn nhiều.

- Đỗ, Đỗ đại sư, ngài phải xuất chinh sao?

Jike trong đại sảnh nhìn thấy Đỗ Địch An, tiến lên lắp bắp hỏi.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, vỗ vỗ vai hắn, nói:

- Lão gia giao cho ngươi chăm sóc, hắn đi đứng không tiện, ngươi giúp đỡ hắn nhiều một chút.

- Được, được.

Jike liên tiếp gật đầu, từ sau khi khi Đỗ Địch An trở thành đại sư, hình như mọi cử động đều tràn đầy uy nghiêm khiến hắn kính sợ, cho nên vẫn chưa phát giác lời này có gì kỳ quái.

Đỗ Địch An gật đầu, gọi người hầu lấy áo mưa cho mình và mặc lên bên ngoài.

- Thiếu gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Một nam hầu nơm mớp lo sợ nói.

Đỗ Địch An nói:

- Ta đi đánh giặc, cần xe ngựa làm gì, cho ta một Liệt Mã chiến!

- Đúng, thiếu gia.

Nam hầu đồng ý, quay người chạy đi.