Chương 415 Tảng Đá Ngầm
Cùng buổi sáng đó, ở tập đoàn Scott. Trong sảnh hội nghị, mọi người kịch liệt tranh luận. Chester cau mày, chờ âm thanh tranh luận hơi yếu, đưa tay đập lên bàn, làm cho mặt bàn khẽ rung lên, trầm giọng nói:
- Các vị, xin yên lặng một chút!
Thanh âm hùng hồn làm tiếng nghị luận trong sảnh hội nghị lập tức ngừng lại. Mọi người không hẹn mà mà cùng nhìn lại, há miệng.
Chester lạnh lùng nói:
- Sự tình đã qua, mọi người chỉ trích lẫn nhau cũng không có ý nghĩa, nếu như ta không nhầm, lúc Willie đưa ra ý dùng giá cao thu mua Thần Thuật mới của Đỗ đại sư, không ai ở đây đồng ý, hôm nay lại hối hận thì có ích gì?
Nghe hắn nói, biểu lộ mọi người phức tạp, hai mặt nhìn nhau, chán nản thở dài.
Willie ngồi bên cạnh Chester thở dài, lúc trước nàng nghe được Quản gia của vị thiếu niên Đỗ Địch An nói như vậy, cũng không có để tâm suy nghĩ kĩ càng. Bởi vậy nàng cũng chỉ ở hội nghị nhắc một lần, cũng không kiên trì lắm.
Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy bản thân kiên trì hơn nữa, tình huống chắc đã khác. Nếu cái đề án này được thông qua, đối với tập đoàn Scott, với Sài gia, với cá nhân nàng đều là một thay đổi rất tốt. Chỉ tiếc cơ hội đã từng bày ở trước mắt, lúc ấy lại không kiên trì...
- Này! Lúc trước nếu như lá gan chúng ta lớn một chút đã có thể dùng giá của một kiện Truyền Kỳ Thần Thuật mua được một cái hệ thống Thần Thuật mới rồi. Chuyện dùng một hạt cát đổi một thỏi vàng như vậy mà chúng ta lại không dám trao đổi...
Một lão giả quý tộc lắc đầu cười khổ, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối mà nói.
Tên còn lại nghiêm nghị nói:
- Lúc trước chúng ta còn cười nhạo vị Đỗ đại sư này quá cuồng vọng tự đại, hiện tại xem ra chính là chúng ta quá cuồng vọng kiêu ngạo.
Chester nhìn mọi người xung quanh, lắc đầu, đáy lòng cũng thở dài. Nhưng dù sao đối với đồ vật đã mất đi hắn cũng không sẽ không đau lòng quá nhiều, liền nói ngay:
- Các vị, chuyện này đã không cách nào vãn hồi, việc cấp bách trước mắt chính là cải thiện quan hệ với vị Đỗ đại sư này. Mặt khác, hôm qua quân bộ truyền đến tin tức cần thu mua sắt thép số lượng lớn. Chuyện này đối với tập đoàn chúng ta mà nói là một đơn đặt hàng lớn xưa nay chưa từng có. Trong sáu tập đoàn chỉ có tập đoàn Scott chúng ta kinh doanh chủ yếu là khoáng vật. Số lượng thép của chúng ta bằng 10 lần số lượng của các tập đoàn khác cộng lại.
- Các tập đoàn khác muốn kiếm tiền, chắc hẳn sẽ thừa cơ lên giá, chúng ta phải nhanh chóng thăm dò giá quy định của các tập đoàn còn lại. Giá tiền của chúng ta chỉ cần cao hơn giá bình thường một ít là được, chắc chắn sẽ cướp tất cả đơn đặt hàng về tay!
Nghe vậy, mọi người nghiêm nghị, thần sắc chăm chú, nhưng có vài người nghe nói như thế lại thở dài, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối.
Đại lộ Pus, trong sở thẩm phán.
Trong văn phòng một thần quan có bảy tám vị, khi thì đi đi lại lại, chuyển cho nhau một ít văn bản tư liệu. Tất cả đều mặc chế phục thần quan thống nhất, sợi tổng hợp thuần trắng như tuyết thêu tơ vàng Vân văn, ống tay áo màu đỏ, cực kỳ tuấn lệ.
- Wow, Thần Thuật đại sư trẻ tuổi nhất, ông trời ơi..!
- Chậc chậc, ngươi mau nhìn, phía trên này ghi, năm gần mười sáu tuổi mà đã là song Truyền Kỳ Thần Thuật đại sư, thật Truyền Kỳ. Đại sư chế tạo ra Truyền Kỳ vật phẩm trong cả Thần Điện đã không nhiều, đại sư chế tạo ra hai Truyền Kỳ Thần Thuật, chỉ có đại sư Skagen, còn vị thứ hai là đại sư Mary!
- Nói như vậy, hắn chính là thứ ba song Truyền Kỳ Thần Thuật đại sư? Thật lợi hại. Trước kia nói hắn là phản đồ, cấu kết dã nhân, ta đã cảm thấy rất kỳ quái, đường đường là Cao cấp thần sứ tại sao phải cấu kết dã nhân? Ngươi xem, Truyền Kỳ Thần Thuật còn quyên tặng miễn phí, người như vậy nói là cấu kết dã nhân, ta không tin.
- Các ngươi là thần quan, trước khi không có chứng cớ, bất cứ cái gì cũng đều là giả, không thể làm làm bằng chứng, càng không thể tham khảo.
- Lời này là có ý gì, chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi hắn cấu kết dã nhân?
- Ta không có ý đó, ta không nói hắn cấu kết dã nhân, cũng không cho rằng hắn là một người thiện lương. Tóm lại, chứng cứ mới là chân tướng, ta chỉ tin tưởng chứng cứ!
- Được rồi, không nói với tên ngốc như ngươi nữa.
Trong văn phòng, 3-5 thần quan tụ tập lại một chỗ, xem báo rồi liên tiếp nghị luận. Ở một góc vắng vẻ, một thân ảnh cao gầy ngồi trước bàn làm việc của bản thân. Đầu tóc được chải vuốt cẩn thận đến đằng sau áo choàng, nàng lẳng lặng xem báo trong tay, trên gương mặt điềm tĩnh chợt nở nụ cười, lẩm bẩm:
- Ta biết ngay ngươi sẽ không làm chuyện như vậy. Ngươi không phải là người như thế, ngươi hướng tới hòa bình, là tất cả mọi người trách oan ngươi rồi...
Nói đến đây đột nhiên sắc mặt trở nên ảm đạm:
- Ta trước kia cũng trách oan ngươi rồi...
Nàng im lặng một lát, chậm rãi lướt qua chồng báo. Đột nhiên, một tờ báo rơi vào tầm mắt, nàng khẽ giật mình, thanh âm lập tức yếu ớt:
- Thân, tự thân trên chiến trường…
...... Mưa lại rơi. Trên vách đá Hoàng Kim,Auburn nhìn mưa bụi từ trên rơi xuống, trên mặt tràn đầy mệt mỏi. Mấy ngày liên tục chỉ huy tác chiến, hắn hầu như không nghỉ ngơi. Ở đây mây đen bao phủ đỉnh đầu, tựa như chân trời Tử Thần. Trong thời gian này, mỗi khi mưa rơi xuống, lòng của hắn liền căng cứng, bởi vì đó là tín hiệu khai chiến.
- Truyền lệnh xuống, bảo tất cả các tướng sĩ xốc lại tinh thần, đem tất cả nhiệt tình vô giữ tường thành cho ta!
Ngón tay Auburn bám chặt ở mép tường, cắn răng nói từng chữ:
- Tường ở, người ở. Tường mất, người vong! Chúng ta không có đường lui, chỉ có chiến!
- Vâng!
Sĩ quan phụ tá tuấn lãng cúi đầu vâng lệnh, quay người rời đi.
Trong mưa bụi ngày càng dày đặc, trên bình nguyên phía trước vách tường Hoàng Kim, đại quân dã nhân trú đóng cách hơn mười dặm chợt mạnh mẽ xông lên như thủy triều hướng tới vách tường Hoàng Kim đã không trọn vẹn.
Auburn hít một hơi thật sâu, không khí lạnh buốt theo xoang mũi vào phổi, lồng ngực lạnh buốt, rồi lại nóng bỏng sôi trào lên.
Hắn rút kiếm ra, rít gào:
- Bắn tên!
Sưu sưu sưu!
Mũi tên như màn mưa màu đen bay ra, bao phủ bình nguyên ngoài vách tường Hoàng Kim, sau đó rơi xuống. Dã nhân xông lên trước liền người ngã ngựa đổ, bị mũi tên xuyên thấu, tử thương vô số.
Tuy vậy, trong đó có những dã nhân cầm trong tay vũ khí, dùng vũ khí ngăn trở, thành công xông qua mưa tên, chạy nhanh đến dưới tường cao.
Dưới tường cao hơn một trăm người, tất cả đều mặc áo giáp không giống binh sĩ. Chính là chiến giáp Thú Liệp Giả, binh khí cũng không giống với binh sĩ mà vô cùng đa dạng, có roi, có kiếm, có súng, cũng có hạng nhất Thiết Lang.
- Lại tới nữa.
Kacheek mặt đầy máu, đầu tóc tán loạn,
chiến giáp cũng có vài chỗ tổn hại. Hắn cầm trường thương trong tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào dã nhân vọt tới phía trước, chậm rãi nắm chặt trường thương dính đầy máu.
Jinny cầm kiếm nhỏ yên lặng không nói.
- Chuẩn bị.
Kacheek quay đầu nhìn thoáng qua nàng.
Kinny khẽ gật đầu:
- Ngươi trông coi, ta đánh.
Rống! Rống!
Dã nhân cầm vũ khí trong tay gầm thét vọt tới. Có số chưa tới gần liền bị đá trên vách tường Hoàng Kim ném xuống đập chết. Số còn lại lại may mắn còn sống, thuận lợi chạy tới dưới chân tường cao.
Giết!
Trên trăm vị Thú Liệp Giả cùng gào thét, rút ra binh khí, nhắm thẳng hướng dã nhân…
Trong lâu đài cổ, Đỗ Địch An nghiêng người dựa vào trên giường, trên người đắp chăn dày, trong tay ôm màn ảnh Chip Card Reader lật xem.
Ngoài cửa sổ mưa tí tách nho nhỏ, hắn vẫn chưa phát hiện ra, chỉ thấy hơi lạnh, bảo nữ hầu lại thêm một cái chăn cho mình.
- Sao hôm nay lại lạnh như vậy chứ?
Đỗ Địch An nhíu lông mày, không suy nghĩ nhiều, tiếp tục đắm chìm trong tri thức khổng lồ.
Thùng thùng.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng đập cửa vang lên.
Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn thoáng qua, xuyên qua cửa gỗ liền thấy một mảnh nhiệt lượng hình người, nói:
- Chuyện gì?
Noyes thấy Đỗ Địch An không mở cửa cho hắn, liền đứng ở cửa ra vào nói:
- Thiếu gia, người của quân bộ tới tìm ngài, nói là đến xin chỉ thị xem ngài định lúc nào ra chiến trường, bọn hắn đã chuẩn bị xong.