Chương 418 Chương Trình?
Hơn nữa, cấu tạo trong thân thể như vậy, Đỗ Địch An chỉ gặp qua trên người của Kacheek, Jinny cùng Redcast. Nói cách khác, Tệ kiếm sĩ này ăn mặc bình thường nhưng chiến lực không hề kém chút nào so với Cao cấp Thú Liệp giả!
- Một Cao cấp Thú Liệp giả giấu trong đội hộ vệ, chẳng lẽ là muốn dự phòng nguy hiểm gì?
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, trong lòng hơi nghi hoặc, hắn nghĩ ra rất nhiều khả năng, kể cả việc có thể quân bộ phái người này bí mật ám sát mình.
Nhưng khả năng như vậy rất nhanh liền bị hắn phủ định, dù sao nếu hắn thật sự bị người trong đội hộ vệ ám sát thì trách nhiệm mà quân bộ phải đảm đương thật sự quá lớn.
Mặc dù không nghĩ ra bất kỳ kết luận gì, nhưng Đỗ Địch An cũng không trực tiếp hỏi thăn với Redcast để tránh động cỏ, chỉ là trong lòng âm thầm chú ý người này, bảo trì khoảng cách nhất định.
Một lát sau, Đỗ Địch An cùng Redcast dẫn đầu đội ngũ đi vào đường phố chính, ở quảng trường của khu phố có khoảng 50 đến 60 thân ảnh đang tụ tập, mặc áo mưa và che dù đang đứng đợi trong trời mưa.
Nhìn thấy đội ngũ Đỗ Địch An đi tới, những thân ảnh này lập tức lớn tiếng hô to tên Đỗ Địch An.
Redcast khẽ nhíu mày hơi cảnh giác, để ngừa người Hắc Ám giáo đình hoặc một ít phần tử làm loạn thừa cơ trốn trong đám người này để tập kích Đỗ Địch An.
Đội ngũ đi thẳng về phía trước, những bình dân này vui vẻ đưa tiễn bọn họ một đoạn đường dài, lớn tiếng hô to tên của Đỗ Địch An cùng với một ít ngôn ngữ khen ngợi, cực kỳ náo nhiệt.
Hấp dẫn không ít cư dâm trong phòng dọc theo con đường này, nghe đến tên mà những người này đang hò hét liền lập tức mở cửa sổ ra nhìn, cũng có người vui vẻ gia nhập vào đội ngũ đưa tiễn.
Đỗ Địch An mỉm cười, điều khiển ngựa chậm rãi tiến về phía trước, đối với hắn mà nói đây chính là một chương trình, cũng chỉ thông qua thể hiện sự ưu tú mới có thể vung đến hiệu quả lớn nhất.
Giống như những người không có tên tuổi kia chạy đến chiến trường và chết trên chiến trường cũng không ai biết đến tên bọn hắn, chỉ có người thân mới biết được là mình đã chết, đây chính là chuyện mà những anh hùng nhiệt huyết làm, mà đương nhiên hắn không phải là một người dễ dàng nhiệt huyết.
- Đại sư quả nhiên nhận được sự kính yêu của mọi người.
Redcast nghe thấy tiếng hoan hô không dứt, quay đầu nói với Đỗ Địch An, ngữ khí đầy sự khâm phục.
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
- Dùng thiện lương để đối đãi với người khác cũng sẽ được người khác đối đãi thiện lương, đây là “Chân lý”, không phải sao?
- Đại sư nói đúng.
Redcast đồng ý nói.
Một lát sau, Đỗ Địch An, Redcast cùng đội hộ vệ đã ra khỏi khu buôn bán phồn hoa và đi vào vùng ngoại thành. Sau khi đi vào cùng ngoại thành, biểu lộ của Redcast lập tức nghiêm túc, ra lệnh đội ngũ bảo hộ Đỗ Địch An bên trong, dùng đội ngũ hình thoi đẽ tiến về phía trước.
Lúc thay đổi đội hình, Đỗ Địch An lập tức chú ý tới Tệ kiếm sĩ có lực lượng phi phàm kia tiến đến dựa bên cạnh hắn, những người còn lại cũng nhanh chóng tụ tới, vây Đỗ Địch An ở bên trong.
Đỗ Địch An thỉnh thoảng nhìn xung quanh, nhưng chủ yếu nhìn vào vị Tệ kiếm sĩ bên trái này, dôi mắt thoáng lưu ý hơn vài phần.
Sau khi đi vào một chỗ gần bình nguyên sông Xích Vĩ, Đỗ Địch An đột nhiên ghìm ngựa dừng lại, đội hộ vệ chung quanh cũng nhanh chóng dừng lại, ứng biến cực nhanh, đồng thời nhìn về phía Đỗ Địch An.
- Đại tá, phía trước nơi này chính là sông Xích Vĩ chứ.
Đỗ Địch An quay người nói với Redcast:
- Hẳn là ngươi muốn mang ta đi vào tuyến phòng thủ thứ hai sông Xích Vĩ? Theo ta được biết, nơi đó chỉ là một cơ sở sơ bộ, nếu dã nhân không từ sông Xích Vĩ tiến thẳng đến khu buôn bán mà là lựa chọn hành quân đường vòng từ phương Bắc Tuyết Nguyên hoặc phía Nam ao Hắc Thủy, chẳng phải không kịp ngăn trở sao?
Redcast lập tức giật mình, cười khổ nói:
- Đại sư, hai nơi này đều có binh sĩ canh chừng, nếu có tung tích của dã nhân sẽ lập tức tăng số lượng đại quân đi qua, chiến trường tại sông Xích Vĩ là oan toàn nhất, có sông Xích Vĩ ngăn cản nên dã nhân không thể nhanh chóng tiến công.
- An toàn nhất sao?
Đỗ Địch An nghe nói như thế, trên mặt bộ ra vẻ phẫn nộ, nói:
- Hẳn là ngài sĩ quan cấp tá xem thường ta? Ta lên chiến trường không phải là muốn các ngươi bảo bộ mà là muốn mang bọn ngươi đi giết địch, vậy mà ngươi trực tiếp mang ta đến nơi an toàn nhất, vậy chi bằng ta ở nhà đợi, còn lên chiến trường làm gì? Giết dã nhân gì chứ? Chẳng lẽ các vị ở đây đều là người nhát gan, sợ chết?!
Redcast biến sắc, mọi người bảo hộ xung quanh Đỗ Địch An cũng lập tức biến sắc, rất nhanh liền tức giận nhìn Đỗ Địch An, nhưng không dám lên tiếng phản bác.
- Đại sư, từng huynh đệ chúng ta ở đây đều là những chiến sĩ trải qua sa trường, lấy được vô số công huân cùng vết thương, hi vọng ngài không vũ nhục chúng ta!
Redcast biểu lộ sự nghiêm nghị, nói:
- Mang ngài tới sông Xích Vĩ là mệnh lệnh từ cấp trên, tuyệt đối không thể để ngài xảy ra sơ xuất. Ta có thể hiểu được tâm tình của ngài, bất kỳ người nào chúng ta ở đây đầu hận không thể tự thân xuất chinh giết địch! Nhưng quân lệnh như núi, hi vọng đại sư không khiến chúng ta khó xử.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi khó giải quyết, xem ra là chính mình sai sót, quân bộ tuy đồng ý vào chiến trường, lại bao vây chính mình, lo lắng hắn gặp chuyện không may.
Nếu hắn thực sự có sơ xuất gì thì toàn bộ trách nhiệm sẽ do quân bộ gánh, đây là quân bộ không muốn chịu trách nhiệm, những hộ vệ trước mắt này nói là bảo vệ mình, nhưng kỳ thực cũng chỉ là lính canh ngục mình mà thôi.
Tuy nhiên, nếu hắn lên chiến trường thì tự nhiên không thể chỉ là một chương trình, nếu hắn không thể hiện được ý nghĩa của sự tồn tại của bản thân, khó tránh khỏi sẽ trở thành sơ hở phản kích của tập đoàn Melon.