Chương 419 Cuộc Chiến Tại Khe Núi Scarlett
Đỗ Địch An đưa mắt nhìn mọi người chung quanh, ánh mắt hắn lập tức dừng lại trên người Redcast chậm rãi nói:
- Đại tá, các ngươi có quân lệnh, ta cũng sẽ không cưỡng cầu các ngươi lên chiến trường, nhưng mà tuân thủ quân lệnh một cách nghiêm ngặt là chức trách của các ngươi cũng không phải chức trách của ta! Các ngươi không có quyền hạn chế quyền tự do của ta, xin các ngươi nhớ kỹ, Đỗ Địch An ta không phải chỉ là một gã thần sứ gầy yếu, ta vẫn là một gã kỵ sĩ!!
- Tuy ta chưa chính thức đạt được thân phận kỵ sĩ, nhưng ta đã thông qua được kì thi viết dành cho kỵ sĩ! Ta quyên tặng Truyền Kỳ Thần Thuật miễn phí cho đám quân bộ các ngươi, mục đích là gì? Là hy vọng các ngươi có thể vì tiết kiệm khoản phí tổn này mà tập trung chiến đấu, để binh sĩ đỡ cảnh đổ máu, số người hi sinh cũng bớt đi một ít!
- Mỗi một sĩ binh chết đi, đều là nổi đau của cả một gia đình, các vị ở đây chẳng lẽ là không có cha mẹ?!
- Với tư cách một kỵ sĩ, ta nên tuân thủ tinh thần kỵ sĩ, ta tin tưởng các vị ở đây cũng đều rất rõ điều này, chúng ta nhất định phải chiến đấu vì vinh quang, vì công chính, phải dốc sức vì hạnh phúc của tất cả mọi người!! Đây mới là điều mà một kỵ sĩ nên làm, đây cũng là chuẩn tắc làm kỵ sĩ của ta!
Đôi mắt Đỗ Địch An sáng lên như đuốc, hiên ngang lẫm liệt mà nói:
- Bây giờ các ngươi lại có thể để một tên kỵ sĩ tập kích ở bên ngoài, còn bản thân thì lại nhu nhược mà trốn đi? Ở đằng sau tuyến phòng thủ an toàn kiên cố mà trơ mắt nhìn đồng bào ngã xuống trước mắt?!!
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói tiếp:
- Ta kính trọng các vị quân nhân có tinh thần tuân thủ quân lệnh, nhưng ta Đỗ Địch An ta là một kỵ sĩ, mặc dù ta vẫn chưa chính thức được kỵ sĩ Điện Đường công nhận, nhưng ít nhất ta còn có một thân phận, đó chính là người! Một người có tâm huyết!! Nếu để ta phải nhìn đồng bào ta từng người từng người chết đi, chi bằng cứ giết chết ta đi, sống như vậy, là khuất nhục, là khinh nhờn!!!
Sắc mặt Redcast và những người khác đều biến hóa, vẻ mặt biến đổi, trong đó có vài người nghe Đỗ Địch An nói, chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân sôi trào, hai mắt sáng lên, nắm chặc lấy binh khí, nhanh cắn chặt hàm răng nhẫn nại.
"là khuất nhục, là khinh nhờn!!!"
Redcast và những người khác đều là sắc mặt biến hóa, vẻ mặt biến đổi, trong đó có ít người nghe được Đỗ Địch An, chỉ cảm thấy toàn thân huyết dịch sôi trào, hai mắt hiện hồng, nắm chặc binh khí, nhanh cắn chặt hàm răng nhẫn nại.
Vẻ mặt Redcast tiếc nuối xen lẫn đau thương mà nhìn sang Đỗ Địch An, trong lòng hắn thầm chấn động, hắn chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, huyết dịch toàn thân như bị thiêu đốt, hắn hít một hơi thật sâu, cắn răng cúi đầu nói:
- Đỗ tiên sinh, thực xin lỗi...
Nghe hắn nói ba chữ "Thực xin lỗi", Đỗ Địch An lập tức trầm xuống, sắc mặt cũng theo đó mà trở nên âm trầm, mặc cho bao nhiêu người đều đang thờ ơ trước lời nói cũng tâm tình của hắn, hắn cảm thấy hơi phẫn nộ một chút, nhìn Redcast mà nói rõ từng câu từng chữ:
- Không hổ là đại tá, quân lệnh như núi, thề sống chết tuân theo, bái phục, bái phục... nhưng, ta nói quân bộ các ngươi chỉ có thể ra lệnh cho các ngươi, không có quyền chỉ huy ta!
Redcast biến sắc, liền nói:
- Đại sư, xin ngài đừng làm chúng ta khó xử.
Đỗ Địch An hờ hững nói:
- Ta không phải làm khó các ngươi, là các ngươi làm khó ta, thời gian chúng ta ở đây dong dài, nếu như đi vào chiến trường, có lẽ đã có thể giết chết không ít dã nhân rồi, giết nhiều thêm một tên dã nhân sẽ cứu vớt thêm một tên binh lính, cứu vớt một gia đình tan vỡ trong chiến tranh, ta không biết các ngươi nghĩ như thế nào, nhưng nếu là ta, là không thể chịu đựng được cảnh sau khi chiến tranh kết thúc, khắp nơi trên đường phố đều là thanh âm khóc than ai oán, thật đúng là ác mộng...
Sắc mặt Redcast khó coi, hắn cắn chặt hàm răng, chỉ hận không thể nghĩ thốt ra thành lời mà đáp lại Đỗ Địch An, nhưng mà quân lệnh như núi, bốn chữ này sớm đã khắc vào cốt tủy của hắn, cũng chính là vì tuân theo bốn chữ này mà hắn mới trở thành đại tá.
Đỗ Địch An lấy một cuốn địa đồ từ trong trong ba lô ra, bày trên lưng ngựa, hắn nhìn qua địa đồ một lượt, rất nhanh liền nhắm trúng một cái kí hiệu hình vòng tròn được đánh dấu trên địa đồ, lúc này mới từ lộ tuyến này mà nhìn sang chung quanh, sau khi ghi tạc vào trong óc, hắn cuộn cuốn địa đồ lại rồi bỏ vào balo, nói với Redcast:
- Đại tá, các ngươi đi phòng tuyến Xích Vĩ, ta phải đến hẻm núi Scarlett rồi.
- Khe núi Scarlett?
Redcast khẽ giật mình.
- Nếu như vách tường Hoàng Kim bị phá, dã nhân đương nhiên sẽ chuyển tầm ngắm sang khu buôn bán, đầu tiên sẽ sông đến Xích Vĩ, nhưng nếu như cảm thấy sông Xích Vĩ quá khó để có thể vượt qua, bọn hắn nên sẽ chuyển hướng sang nơi khác, khe núi Sacrlett này nằm ở phía nam đầm lầy Hắc Thủy, nếu như dã nhân đi phía nam dò đường, đương nhiên phải ngang qua khe núi Scarlett.
Đỗ Địch An chậm rãi nói:
- Khe núi Scarlett dốc đứng cao ngất, khó có thể leo lên được, con đường trong khe núi lại chỉ rộng không quá 6-7m, chỉ có thể cho một tiểu đội binh mã chạy chầm chậm thông qua, ta sẽ canh giữ ở miệng hang, chiến một trận với bọn dã nhân tiến tới đó!
Redcast ngẩn người, đột nhiên đôi mắt hắn sáng ngời, vội vàng nói với một thanh niên khác:
- Jessy, cho ta xem địa đồ một chút.
Thanh niên này vội vàng lấy tấm địa đồ từ trong balo ra, đưa cho Redcast.
Redcast cầm lấy địa đồ, nhanh chóng tìm, rất nhanh đã nhìn thấy vị trí của khe núi Scarlett, hắn nhìn từ trên xuống dưới một lượt, trên mặt có phần hơi giật mình, nói với Đỗ Địch An:
- Đại sư, làm sao ngài tìm được chỗ này, nơi này, địa thế nơi này thật tốt!
Đỗ Địch An nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu, đáy lòng lại âm thầm hừ lạnh, bản đồ này hắn sớm đã xem qua không biết bao nhiêu lần, cũng vì chờ đợi ngày này, mà hắn đã chuẩn bị đầy đủ nguyên vẹn từ sớm rồi.
Redcast thấy vẻ mặt nghi hoặc của Đỗ Địch An, thì liền lập tức giải thích:
- Đại sư, địa thế hai bên của khe núi này quả thật rất đặc biệt, một bên có hồ nước lớn, bên trong nước đọng quanh năm, hơn nữa lại có thủy quái khủng bố, bên kia lại là rừng rậm có không ít Độc Xà biến dị, thằn lằn, cùng với một vài dã thú rừng nhiệt đới, một khi xuyên qua khu vực này, cho dù là bộ đội vô cùng tinh nhuệ cũng đều không thể tránh khỏi tổn thất thảm trọng, phương pháp an toàn nhất chính là băng qua khe núi Scarlett, nhưng khe núi này cũng không phải là an toàn tuyệt đối, bên trong lại có nham xà, Thạch Giáp Thú cùng các loại ma vật nham thạch khác đang phục tại đó, hơn nữa nếu như bị người mai phục, từ nên trên khe núi mà ném nhập những khối đá khổng lồ xuống, toàn quân bên trong sẽ bị diệt!
Đỗ Địch An nói:
- Nếu như ta không chọn sai, thì chúng ta mau xuất phát.
Nói xong, hắn ghìm chặt cương chuẩn bị tiến về phía trước.
Redcast thấy vậy liền nói:
- Đại sư cẩn thận, nhiệm vụ của chúng ta là hộ tống ngài đến sông Xích Vĩ, nhưng nếu ngài cố ý không đi, chúng ta cũng không còn cách nào khác đành phải cưỡng ép ngài đi, cho nên, chi bằng hãy để chúng ta đi cùng ngài?
- Cũng được.
Đỗ Địch An nhếch miệng lên tạo thành một đường cong rất nhỏ, trên thực tế hắn biết rõ đám người Redcast sẽ không vứt bỏ hắn mà đi như vậy, sở dĩ hắn lựa chọn vị trí khe núi này, cũng là bởi vì tại đây thích hợp để tác chiến với quy mô nhỏ, nếu như hắn đi một mình, mặc dù có giết chết một vài dã nhân thì vẫn không có ai làm chứng, hiệu quả cũng sẽ giảm xuống nhiều, dù sao ấn tượng hắn để lại trong trí óc mọi người vẫn là thân phận thần sứ gầy yếu.
Hơn nữa, dưới địa hình này cùng với thái đội khăng khăng muốn chiến đấu của hắn thì đám người Redcast cũng không thể không làm theo.
- Đội trưởng, chúng ta như vậy có hay không...
Một tên kiếm sĩ khác nhìn thấy ý định muốn thay đổi của Redcast thì lo lắng mà nói.
Đỗ Địch An nhướng mày, quay đầu nhìn hắn, lớn tiếng nói:
- Nếu như các ngươi dứt bỏ quân lệnh, nguyện ý đi giết địch với ta thì giơ tay! Nhớ kỹ, ta nói chính là dứt bỏ quân lệnh.
Nhất thời, tất cả mọi người đều giơ tay lên.
- Vậy chẳng có phải là tốt hơn không, lề mề làm gì vậy, đi!
Đỗ Địch An hừ nhẹ một tiếng, rồi quay lưng đi mà đi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm ngạc nhiên im lặng.
Redcast cười khổ một tiếng, đây tuyệt đối là Thần Thuật đại sư hiếm có nhất mà hắn từng gặp, nhưng... cũng là Thần Thuật đại sư dũng cảm nhất mà hắn từng gặp! Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lộ ra một tia tinh quang, hắn liếm liếm bờ môi, nói với mọi người:
- Các vị, vị trí khe núi kia mặc dù có dã nhân tập kích, cũng sẽ không bộc phát trận chiến có quy mô lớn, với năng lực của chúng ta thì việc bảo vệ đại sư không khó, nếu như bên trên có khiển trách xuống thì ta sẽ bẩm báo chi tiết, một mình gánh chịu!
Nghe vậy, 20 người còn lại nhìn nhau, một kị sĩ trong số bọn họ cất tiếng nói:
- Đội trưởng, ngươi nói gì vậy, nếu như bên trên truy cứu, ta nguyện ý gánh tội cùng ngươi!
- Ta cũng nguyện ý!
- Còn có ta!
- Ta cũng có một phần!
Nhất thời, tất cả mọi người đều lớn tiếng nói.
Redcast thấy biểu hiện nghiêm túc của mọi người, trong lòng hắn ấm áp, cười to nói:
- Tốt! Đã như vầy, chúng ta mau đi giết chết bọn dã nhân súc sinh này!!
- Được!
- Giết chết chúng nó!!!