Chương 422 Ngầm Tập
Nhanh, các ngươi cũng nhanh lên!
Đỗ Địch An nhanh chóng nói:
- Không cần phải bảo hộ ta, trước tiên hãy giữ vững hẻm núi đã.
Sáu người vòng quanh bên cạnh Đỗ Địch An nhìm chằm chằm vào Redcast và những người khác đang giao chiến, mặt mũi đầy lo nghĩ, khi nghe được lời của Đỗ Địch An lại nhất thời không di chuyển, một người trong đó do dự nói:
- Đại sư, chúng ta phải bảo vệ ngài thật tốt, nếu đội trưởng không ngăn được, vậy chúng ta sẽ hộ tống ngài rời khỏi đây trước.
Đỗ Địch An tức giận đến mức hai hàng lông mày dựng thẳng lên, kéo thanh niên vừa trả lời này lại, rít gào nói:
- Cái gì, đã lúc này rồi mà ngươi còn muốn rời khỏi với ta sao? Quân nhân như ngươi thì gọi là gì, chiến sĩ gì chứ! Đồng bạn của mình đổ máu ngay trước mặt mình, vậy mà trong nội tâm các ngươi lại nghĩ đến việc rời khỏi? Còn đại sư, đại cái đầu nhà ngươi, lão tử ta bây giờ chính là kỵ sĩ, không cần các ngươi ngăn đón tại đây, cút!
Nói xong, đẩy thanh niên này ra khỏi vòng vây, suýt nữa ngã nhào trên đất.
Thanh niên lui lại vài bước, mặt mũi đầy kinh ngạc nhìn Đỗ Địch An, nhịn không được cười khổ. Kỵ sĩ? Có loại kỵ sĩ thô lỗ như vậy sao?
Năm người bên cạnh nhìn thấy Đỗ Địch An đột nhiên nổi giận cũng có chút giật mình, hai mặt nhìn nhau đầy do dự.
- Cút!
Đỗ Địch An lần nữa quát lên.
Sắc mặt của năm người thay đổi, một người trong đám cắn răng rút ra binh khí, quay người xông ra khỏi hẻm núi, hắn không muốn quản nhiều hơn nữa.
Những người khác thấy thế cũng do dự một cái, cuối cùng vẫn là nắm binh khí của mình xông tới, nơi này chỉ còn lại hai người cùng với thanh niên vừa mới bị Đỗ Địch An đẩy ra.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua Tệ kiếm sĩ với thể chất phi phàm bên cạnh mình, đáy mắt hiện lên một vệt hào quang, tiếp tục nói với giọng điệu đầy tức giận:
- Hai người các ngươi còn thất thần gì vậy, còn không mau lên?
Tệ kiếm sĩ này biểu lộ sự trầm mặc, thờ ơ.
Tên còn lại chính là Ellen người lúc trước ngồi với Đỗ Địch An, hắn cười khổ một tiếng nói:
- Đại….. Đỗ tiên sinh, chúng ta phải lưu lại người bảo hộ ngươi, nếu đi hết, lỡ có nguy hiểm gì xuất hiện khiến ngài bị thương, chúng ta chịu không nổi trách nhiệm này!
Sắc mặt Đỗ Địch An trầm xuống, thấy hai người cố ý như vậy thì lúc này cũng không nói thêm mà trở tay cầm ra cung tiễn, mở bao đựng tên, rút ra nũi tên và nói:
- Hai người các ngươi tốt nhất là cách xa ta một chút, đừng làm trở ngại đến ta.
- Được được!
Ellen cười khổ lui về sau.
Thanh niên lúc trước bị Đỗ Địch An đẩy ra nhìn nhìn Ellen cùng vị Tệ kiếm sĩ kia, hít môt hơi thật sau, rút binh khí bên cạnh và nhanh chóng xông ra chiến trường.
Vèo!
Lúc hắn nhanh chóng tiến ra thì một mũi tên cũng đồng thời rít gào bay qua bên cạnh hắn, nhanh như lưu quang, mũi tên sắc bén đâm thẳng vào mí mắt dưới mũ bảo hiểm của một cự lang kỵ sĩ, tất cả như quay chậm nhưng kỳ thực là ngay tức thì. Sau một khắc, thân thể to lớn của cự lang kỵ sĩ kêu thảm mà ngã xuống.
Vèo! Vèo!
Đỗ Địch An nhanh chóng rút tiễn, nhắm mục tiêu xạ kích.
Mũi tên như sao mang theo lưu quang, đạt tới cực hạn xạ tốc của cây cung, nhưng với thân lực cánh tay của hắn mà nói cũng chỉ dùng chưa đến ba phần lực, miễn cưỡng cũng chưa đến lực cánh tay của Cao cấp Thú Liệp giả.
Phốc! Phốc! Phốc!
Một mũi tên xẹt qua liền có một cự lang kỵ sĩ ngã xuống, hình như đây không phải là một mũi tên mà là một loại triệu hoán của Tử Thần.
Năm cung thủ trốn trong hốc tường đá nhìn thấy mũi tên hung ác này đều ngạc nhiên, khi quay đầu nhìn lại liền phát hiện mũi tên này là do Đỗ Địch An bắn ra lại càng kinh ngạc hơn nữa.
Không nghĩ tới vị thần sứ trong ấn tượng của bọn hắn chỉ biết gào thét này, vậy mà tiễn thuật còn mạnh hơn bọn hắn, nhìn cây cung gánh trên vai kia xem ra không phải chỉ để trang trí.
Nhìn thấy vậy, một vài người cảm thấy xấu hổ trong lòng, nhanh chóng cài tên bắn ra, hết sức chăm chú dùng mũi tên yểm hộ phía trước bọn Redcast.
Phốc!
Mũi tên hung mãnh bay tới, lúc âm thanh vừa mới xuất hiện liền dính trên yết hầu của một cự lang kỵ sĩ trước Redcast, người sau vừa mới giơ trường thương lên, chưa kịp đâm liền im bặt dừng lại mà ngã xuống.
Redcast cảm thấy nhẹ nhõm liền vội vàng nâng kiếm tấn công chém xuống cự lang này, thanh kiếm hung hăng chém đứt đầu nó.
- Giết!
Giết chết cự lang, sĩ khí của Redcast như cầu vồng, ý chiến càng thêm điên cường, gào thét mà bước lên vung kiếm, liên tiếp giét được cự lang kỵ binh.
Trong hang cốc nhỏ hẹp, ba gã cự lang kỵ binh đã là cực hạn, điều này cũng khiến cho bọn Redcast chỉ cần đồng thời đối mặt với ba cự lang kỵ binh cùng với mũi tên vụt tới từ đằng sau.
Nhưng cùng lúc, bọn Redcast cũng chỉ có thể song song chiến đấu năm người, những người còn lại cùng xông qua phòng tuyến của cự lang kỵ binh, phối hợp với năm vị Cung Tiễn Thủ đằng sau nên nhất thời cũng không rơi vào thế hạ phong.
Nhưng giờ phút này có mũi tên của Đỗ Địch An nhập trận, thế vốn đang cân bằng, thậm chí hơi lép vế lại như có thần trợ, áp lực giảm hơn rất nhiều, trên cơ bản bọn cự lang vọt tới trước mặt bọn họ nếu không phải bị thương thì là liền chết.
Ellen cùng vị Tệ kiếm sĩ kia chính là người cảm thụ sâu nhất tình huống chiến này, cung tiễn của Đỗ Địch An cùng với cung tiễn của năm người kia quả thực không cùng một loại binh khí, ở phương diện rút tiễn, Đỗ Địch An lại nhanh nhẹn hơn năm Cung Tiễn Thủ kia, lúc năm người kia băn ra ba tiễn thì Đỗ Địch An đã bắn ra năm tiễn! Đây là một điểm cực kỳ khủng bố!
Hơn nữa, điểm khác nhau với năm người kia chính là mỗi mũi tên mà Đỗ Địch An bắn ra sẽ có một gã cự lang kỵ sĩ bị trúng tên, mà đại đa số đều là bộ vị trọng yếu!
Ngược lại năm vị Cung Tiễn Thủ kia, tuy bắn ra nhưng hầu hết đều bắn trung áo giáp của cự lang kỵ sĩ và bị bắn ngược ra, hiệu quả quá mức nhỏ bé, ngẫu nhiên mới bắn trúng một tên không có đồ phòng ngự hoặc chỗ yếu kém của cự lang mới phát huy tác dụng.
Ellen cùng Tệ kiếm sĩ biết rõ điều này không phải do năm vị Cung Tiễn Thủ kia quá yếu, mà hoàn toàn ngược lại, tiễn pháp của vị thiếu niên bênh cạnh mình thực sự quá khủng bố, dù xưng là “Thần Tiễn Thủ” cũng không đủ, cơ hồ là bách phát bách trúng, hơn nữa trong tốc dộ di chuyển nhanh của cự lang kỵ binh mà có thể bắn trúng vị trí mà mình muốn, điều này yêu cầu cần phải có tốc độ nhanh chóng cùng năng lực dự phán cao!
Nhất là dưới tình huống liên xạ rất nhanh, căn bản không có thời gian để chậm rãi dự phán, có thể làm được như Đỗ Địch An, cơ hồ bọn hắn chưa từng nghe thấy!
Bọn hắn tự nhiên không biết được đây chỉ là một kỹ nghệ cơ bản của Cao cấp Cung Tiễn Thủ mà thôi, mặc dù Đỗ Địch An chỉ luyện tiễn trong thời gian ngắn, nhưng có một khoảng thời gian hắn sẽ luyện tập để tăng thể chất của hắn lên đỉnh phong của Cao cấp Thú Liệp giả, với lực lượng nhạy bén. Trong không gian ngắn dưới 100m này rất dễ dàng, ngay cả khi đó là bia ngắm sống giống như cự lang kỵ sĩ cũng không ngoại lệ, dù sao hẻm núi lớn như vậy, không gian né tránh của đối phương cũng có hạn nên tự nhiên cũng dễ dàng dự phán, đối với người thường thì khó có thể tưởng tượng được, nhưng đối với hắn cũng chỉ là một trụ cột thôi, còn không được tính là điều vô cùng kì diệu.
Vèo!
Đỗ Địch An nheo mắt để chính mình nhìn rõ thêm một ít, dốc sức bắn vào một gã cự lang kỵ sĩ.
Ngón tay vừa mới buông ra, vẻn vẹn, Đỗ Địch An cảm nhận được một cơn ớn lạnh từ bên cạnh, sượt qua tim hắn đập mạnh sang một bên, cánh tay hắn đau đớn, nhanh chóng rút chủy thủ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vị Tệ kiếm sĩ bên cạnh.
Lúc trước tuy hắn bắn tên nhưng lại khác với những Cung Thủ Tiễn kia, hắn thực sự không phải hết sức chăm chú mà vẫn chú ý đến vị Tệ kiếm sĩ với thể chất dị thường kia.
Với khả năng của quân bộ, vị Tệ kiếm sĩ này hoặc là được bí mật phái đến bảo hộ hắn hoặc là bí mật được phái đến giết hắn! Chỉ có hai loại khả năng này, nếu không cách nào giải thích cấp bậc chiến lực của một Cao cấp Thú Liệt giả, tại sao phải giấu trong đội ngũ Tệ kiếm sĩ bình thường.
Hơn nữa trên đường đi hắn quan sát liền phát hiện, người này luôn cố ý tiếp cận mình, kể cả lúc Redcast sắp xếp người bảo vệ mình, hắn cũng nhanh chóng đứng ở vị trí làm người khác dễ chú ý đến, khiến Redcast sắp xếp hắn.
….