← Quay lại trang sách

Chương 421 Kịch Chiến

Tách tách!

Trong hạp cốc u ám, tiếng vó ngựa dần dần truyền đến. Một lát sau, vài tên cưỡi dã thú kỳ lạ xuất hiện trong tầm mắt Đỗ Địch An. Những người này đều khôi ngô, cao chừng hai mét, bắp thịt cường tráng, toàn thân bọc giáp sắt, tạo hình binh khí thô ráp vọt tới.

- Giết!

Hàn quang trong mắt Redcast lóe lên bước ra, tay cầm đại kiếm chém mạnh. Một gã dã nhân vọt tới nhìn thấy bọn Redcast nhảy ra, quá sợ hãi, vừa định dừng lại nhưng tọa kỵ cao ngang đầu, thân thể nhất thời khó dừng lại được. Trái lại để lộ ra phần bụng mềm mại, nhận một kiếm, suýt nữa thì đứt lìa. Máu tươi bắn tung tóe. Dã nhân đang ngồi trên lưng ngựa liền rơi xuống.

Vèo!

Vài tên Cung Tiễn Thủ bên cạnh nhanh chóng bắn tên qua, lúc hắn chưa kịp bò lên liền một kích đâm thủng ngực, đóng đinh hắn trên mặt đất.

Kiếm sĩ cùng kỵ sĩ cũng không cam chịu rớt lại phía sau, nhanh chóng nhào tới trước mặt vài tên dã nhân khác, động tác nhanh chóng, phối hợp ăn ý, nhanh chóng quật ngã vài tên dã nhân tọa kỵ, đao kiếm cùng trường thương xông lên, đem hắn đánh gục.

- Lưu lại một người sống!

Redcast đang chiến đấu thì quay lại quát lên. Trong mấy phút ngắn ngủi, bảy tám tên dã nhân xông tới đã bị đánh cho trở tay không kịp, đều tử trận, chỉ lưu lại một người sống, nhưng trên lồng ngực cũng có một mũi tên, chỉ là không phải chỗ trí mạng.

Chiến đấu chấm dứt một cách nhanh chóng, Redcast phân phó những người khác đem thi thể dã nhân trên đất cùng tọa kỵ bộ dáng dữ tợn thu dọn rồi xử lý, tránh cho những dã nhân đến sau phát giác được.

Còn phần mình, hắn lập tức áp tải tên dã nhân còn sống sót đến trước mặt Đỗ Địch An nói:

- Đại sư, ở đây có một người sống, chúng ta có cần đem hắn về thẩm vấn hay không? Quân bộ chúng ta có Thú Ngữ Sư hiểu ngôn ngữ của những dã nhân này.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua dã nhân bị trói hai tay, khẽ lắc đầu, nói:

- Đây chỉ là bắt đầu, bọn hắn chỉ là thám tử tiên phong, nếu chậm chạp chưa về thì đằng sau chắc chắn sẽ phái người tới điều tra. Chức trách của chúng ta là trấn thủ trụ tại đây. Nếu để quân đội của bọn hắn xuyên qua hạp cốc, chiếm cứ phiến nơi này thì dựa vào địa thế này, chúng ta sẽ không cách nào đọ sức cùng bọn họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn khu buôn bán đằng sau đầm lầy Hắc Thủy trở thành địa bàn của bọn hắn, làm bàn đạp cho chúng chiếm toàn bộ cứ điểm trọng yếu của khu buôn bán.

Redcast liền giật mình, không khỏi đánh giálại Đỗ Địch An. Nếu như nói lúc trước tìm được hạp cốc chỉ là ăn may thì hiện tại dùng một câu liền nói ra tầm quan trọng của địa hình nơi này chính là ánh mắt quân sự thiên tài.

- Đại sư quả nhiên là thiên tài.

Redcast cảm thán một tiếng, tầm mắt rơi vào tên dã nhân, biểu lộ lập tức lạnh lẽo, đá một cước vào lưng hắn, âm thanh lạnh lùng:

- Trước tiên phế tay chân của hắn đã.

- Để ta.

Jessy bên cạnh lấy ra một miếng vải nhét vào miệng tên dã nhân. Sau đó rút ra chủy thủ chém xuống, chặt đứt hai khuỷu tay dã nhân như cắt đậu hủ, đồng thời cắt đứt gân chân đằng sau mắt cá chân cùng với dây chằng đằng sau đầu gối.

Ngay tức khắc, dã nhân hoàn toàn mất đi khả năng di chuyển, trở thành phế nhân. Mặt mũi hắn tràn đầy thống khổ, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào bọn họ, kêu lên ô ô.

Đỗ Địch An xoay người ngồi xổm xuống, thò tay chạm lên áo giáp trên người hắn, như có điều suy nghĩ.

- Đại sư?

Redcast thấy bộ dáng của Đỗ Địch An, khẽ gọimột tiếng.

Đỗ Địch An thu hồi suy nghĩ, đứng lên:

- Nơi đây có mùi máu tươi, đợi lát nữa như nếu dã nhân tới chắc hẳn sẽ phòng bị, chúng ta vẫn nên bố trí bẫy rập gì đó trước đi.

Redcast gật đầu:

- Tuân lệnh.

Nói xong liền quay người phân phó xuống dưới.

Đêm dần xuống.

Hơn một giờ sau, bên ngoài hạp cốc lại có một đội dã nhân nữa, những dã nhân này hình như nghe thấy được mùi máu đồng loại, lúc đi vào vô cùng cẩn thận.

Tuy nhiên, Redcast sớm đã chế tạo bẫy rập, đám dã nhân không thể kiên trì lâu đã bị bọn

Redcast đánh lén tiêu diệt gọn. Nhưng có một dã nhân cưỡi tọa kỵ không bị bắn chết, quay người chạy ra hạp cốc. Điều này làm cho mọi người cảm thấy một chút bất an.

Thời gian cực nhanh. Bên ngoài hạp cốc lại tiếp tục có vài đội dã nhân tới, tất cả đều bị bọn Redcast dùng bẫy rập cùng đánh lén giết chết. Tuy nhiên những dã nhân này cực kỳ hung tàn và cường hãn hơn rất nhiều so với binh lính bình thường. Trong lúc chiến đấu có một vị Kiếm Sĩ vô ý bị hai gã dã nhân phối hợp tập kích, cắn đứt đầu mà tử trận.

Bên cạnh hạp cốc, mọi người dựa lưng trên hạp cốc, ôm binh khí của mình, im lặng. Từ sau khi vị Kiếm Sĩ kia chết, tâm trạng sung sướng khi diệt được vài ba tên dã nhân đã biến mất không còn chút gì. Tất cả mọi người đều biết đây chỉ là vừa mới bắt đầu, người của bọn hắn đã ít, nếu như dã nhân vẫn giữ tần suất xuất hiện như vậy, bọn hắn chắc chắn sẽ kiệt sức mà chết.

Đêm khuya.

Sưu sưu sưu!

Không khí trong đêm tối lạnh như băng, một đội ngũ cưỡi cự lang màu đen sột soạt đến trước hạp cốc, gào thét đem gió lạnh vào trong hạp cốc, giống như Vong Linh yêu mị gào khóc thê lương.

Một người thân hình thon thả võ trang đầy đủ đeo nón sư tử cưỡi trên một con báo cao gần ba mét. Tọa kỵ cũng võ trang đầy đủ, trên trán đeo đỉnh giáp chế tạo bằng sắt thép, móng vuốt ở chân trước cũng có lân phiến dạng giáp mềm mỏng, năng lực phòng vệ trong chiến đấu rất mạnh.

Vèo!

Quái vật tọa kỵ nhảy lên một cách linh hoạt, đứng ở một chỗ sườn núi cao phía trước hạp cốc. Thân ảnh thon thả ngồi trên lưng quái vật tọa kỵ chợt thẳng lưng, nhìn xa xăm.

Một lát sau, nàng đột nhiên thúc tọa kỵ đi đến mép cửa vào hạp cốc. Thò tay vuốt nham bíchở hạp cốc, đem tay để ở chóp mũi khẽ ngửi rồi nhẹ nhàng thở ra, quay đầu thấp giọng nói ra một chuỗi ngôn ngữ cổ quái.

Đội ngũ lang kỵ phía sau nghe thấy nàng nói,lập tức có bốn gã lang kỵ ra khỏi hàng, dẫn đầu đi vào hạp cốc.

Nữ tử đeo nón sư tử vỗ nhẹ, quái vật mà nàng cưỡi im lặng đi theo.

Chỗ khác trong hạp cốc.

Nghe được một gã Cung Tiễn Thủ tinh anh báo cáo, bọn Redcast nhanh chóng đứng dậy. Biết rõ con mồi lại tới, từng người nắm chặt binh khí trong tay, thân ảnh chớp động, xuất hiện ở bẫy rậphai bên hạp cốc, chuẩn bị chờ con mồi sa lưới.

Sưu sưu!

Tiếng rít cùng khôi giáp ma sát dần dần truyền đến, trong gió lạnh gào thét trở nên cực kỳ yếu ớt.

Thể chất Redcast không kém, chỉ vậy đã nghe được âm thanh rất nhỏ này. Sắc mặt hắn biến hóa, đưa tay thủ thế chuẩn bị phục kích.

Vèo! Vèo! Vèo!

Lúc này, thân ảnh ba gã cưỡi cự lang chạy như bay mà đến từ mông lung trở nên rõ ràng, hiện rõ trong tầm mắt của đám người Đỗ Địch An. Khôi giáp toàn thân đen nhánh tựa như từ địa ngục vọt tới.

Đỗ Địch An khẽ giật mình, ánh mắt lộ ra một tia kinh nghi. Nhiệt lượng toàn thân của ba dã nhân cưỡi cự lang này so với những dã nhân lúc trước kia nhiều hơn vài lần, giống như một đám lửa.

Đúng lúc này, Redcast hét lớn một tiếng, cầm kiếm xông ra.

- Giết!

13 chiến sĩ phục kích hai bên cũng gầm thét xông ra.

Sưu sưu sưu!

Cung Tiễn Thủ trốn ở khe hở hạp cốc đồng lạt bắn tên, mũi tên xông ra trước Redcast, xuyên đến ba cự lang kỵ sĩ. Có mũi tên bị khôi giáp cự lang kỵ sĩ chắn được, chỉ lưu lại một chỗ lõm, có cái xuyên vào trong.

Bịch! Bịch!

Cự lang kỵ sĩ không kịp chuẩn bị, hai người ngã xuống. Trong đó một người bị bắn xuyên yết hầu, chết tại chỗ. Tên còn lại tương đối may mắn, chỉ là cự lang bị bắn thương chân trước, thân thể bất ổn nên quăng hắn xuống.

Lúc này, Redcast cùng các kỵ sĩ và Kiếm Sĩ xông ra.

Nhưng còn chưa chờ bọn hắn tới gần, âm thanh sưu sưu vang lên gấp gáp, lợi hại như gió. Chỉ thấy tại hạp cốc đen kịt, một mũi tên phóng tới, bay qua đỉnh đầu vị cự lang kỵ sĩ còn lại, rơi xuống theo đường cong, bao phủ ở vị trí bọn Redcast xuất hiện.

- Không tốt rồi!

Redcast sắc mặt đại biến, vội vàng vung kiếm ngăn cản mũi tên. Nhưng những người khác ở phía sau hắn không may mắn như thế, mấy người trong đó tránh không kịp, lập tức bị mũi tên đâm trúng lồng ngực, cánh tay hoặc hốc mắt, kêu thảm té xuống. Các Kiếm Sĩ còn lại phản ứng khá nhanh lập tức dựng tấm chắn, ngăn phía trước đồng đội bị thương, yểm hộ lui lại.

Sưu sưu sưu!

Cung Tiễn Thủ trốn trong khe lõm nham bích không nghĩ tới dã nhân cũng có Cung Tiễn Thủ. Dưới tình huống kinh hãi, vội vàng kéo cung tiễn, nhắm sau lưng cự lang kỵ sĩ. Không quan tâm rằng có thể bắn trúng địch nhân hay không, chỉ là dùng số lượng mũi tên để triệt tiêu khí thế mạnh mẽ của địch nhân và yểm hộ bọn Redcast.

Lúc này, thân thể cự lang dưới chân gã cự lang kỵ sĩ còn lại mạnh mẽ nghiêng về phía trước, ngã nhào trên đất, hai chân trước đứt ra. Chỉ thấy ở chỗ nó đi qua, ở hai bên khe nham bất ngờ có một sợi tơ giống như đao thép cực nhỏ. Đây là ám khí cực kỳ nổi danh của quân bộ, trong chiến đấu có thể nói là cấp Ma Quỷ. Nếu dùng tốt có thể dễ dàng tiêu diệt địch nhân mạnh gấp 10 lần. Sau khi cự lang kỵ sĩ ngã sấp xuống liền lộ ra những dã nhân đang vọt tới.

Tất cả những dã nhân này đều cưỡi cự lang giống nhau, võ trang đầy đủ, dường như đã sớm dự liệu được Redcast sẽ tập kích như vậy, xung phong liều chết gầm rú mà tới.

Redcast biến sắc, trong lòng vừa sợ vừa giận, gầm thét vung kiếm, giết chết cự lang kỵ sĩ té ngã lúc trước, sau đó đứng ở đằng sau dây thép, một bên vung kiếm cản mũi tên, một bên chờ đợi những cự lang kỵ sĩ này tới.

Bành! Bành!

Những cự lang kỵ sĩ vọt tới trước đao dây thép, lập tức giẫm lên vết xe đổ, chân trước cự lang bị cắt đứt, thân thể lăn xuống, quật dã nhân trên lưng xuống dưới người mình.

Cự lang kỵ sĩ đằng sau hoảng sợ, rống lớn kêu lên ngôn ngữ kỳ lạ. Cự lang kỵ sĩ phía sau vọt tới trước dây thép đột nhiên tránh ra được. Redcast thét lớn quơ kiếm chém giết, cùng những người khác nghênh chiến những cự lang kỵ binh này.

Đỗ Địch An đứng ở miệng hạp cốc nhìn thấy tình hình này, trên mặt biến sắc, hạp cốc mặc dù chật vật, nhưng lực lượng kỵ binh của những cự lang này ngang với Trung cấp Thú Liệp giả, đấu đơn lẻ thì hơi kém so với rất nhiều chiến sĩ tinh nhuệ ở đây. Nhưng nếu phối hợp lại, lúc này tăng thêm công kích, đám Redcast chưa hẳn có thể ứng phó được, ít nhất là ở quân số thì bọn hắn không chiếm ưu thế!