Chương 424 Một Người Đã Đủ Giữ Quan Ải
Không cần thuốc tê?
Nghe được Đỗ Địch An nói, thanh niên Cung Tiễn Thủ hơi ngơ ngẩn, do dự một chút, sau đó vẫn thu hồi thuốc tê. Hắn đã nhìn ra cánh tay Đỗ Địch An cảm nhiễm kịch độc, phải lập tức xử lý, tình huống vạn phần gấp gáp, nếu như chờ thuốc tê có hiệu lực, ít nhất phải từ năm đến mười giây. Đây đã là thuốc tê chất lượng tốt nhất, mà chút thời gian ngắn ngủi này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sinh mệnh Đỗ Địch An.
- Đại sư, ngài nghỉ ngợ một chút, ta băng bó cho ngài, xin ngàn vạn lần phải nhịn xuống!
Đỗ Địch An nhanh chóng rút tiễn nhắm bắn, mũi tên lần nữa đục thủng yết hầu một gã lang kỵ sĩ, hắn quay đầu trừng thanh niên Cung Tiễn Thủ, một câu cũng không nói, ngậm cung trong miệng, đoạt lấy chủy thủ trong tay hắn, đâm vào miệng vết thương trong tay trái. Lập tức độc huyết màu đen từ miệng vết thương bắn tung tóe, hắn phải rủ cánh tay xuống dưới máu độc mới không bắn lên mặt thanh niên này.
Nhìn thấy độc huyết không ngừng chảy ra, Đỗ Địch An ném chủy thủ cho hắn, tiếp tục tay phải nắm cung, tay trái rút tiễn, nói rất nhanh:
- Rạch vết thương cho máu độc chảy ra, ngươi chỉ cần để ý băng bó, cái khác không cần phải xen vào!
Cung Tiễn Thủ này giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng kịp phản ứng, vội vàng lấy băng gạc ra quấn chặt cánh tay Đỗ Địch An, làm theo lời rạch lên miệng vết thương, bức độc huyết ra.
Đỗ Địch An gỡ bao đựng tiễn trên lưng xuống để dưới đất dưới chân. Trong lúc băng bó khó tránh khỏi có chỗ không tiện, trực tiếp lấy tiễn trước mặt còn nhanh hơn nhiều. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vị trí của bọn Redcast, mũi tên nhanh chóng bắn ra, lại là yết hầu một tên kỵ sĩ.
Thanh niên Cung Tiễn Thủ băng bó có chút khó khăn, cánh tay Đỗ Địch An không ngừng lắc lư khiến hắn cũng phải di chuyển theo cánh tay Đỗ Địch An, nhưng cũng may cánh tay Đỗ Địch An thủy chung vẫn bảo trì biên độ chuyển động, hắn rất nhanh đã nắm bắt được tiết tấu, nhanh chóng xử lý miệng vết thương, bức độc huyết ra, rắc thuốc giải độc lên, băng bó miệng vết thương lại.
Trong quá trình băng bó ít nhiều cũng ảnh hưởng tới Đỗ Địch An bắn tên, nhưng hắn không tiếp tục nhắm vào yết hầu nữa, ánh mắt hắn tập trung cự lang dưới háng những kỵ binh này, mũi tên sắc bén tùy tiện đục một lỗ trên thân thể cự lang này khiến nó trọng thương chấn kinh, dã nhân kỵ binh cũng chịu ảnh hưởng, có tên ngã rơi xuống, có tên mặc dù miễn cưỡng còn cưỡi trên người cự lang nhưng lung lay không vững, khó có thể vung binh khí của mình chuẩn xác.
Vèo! Vèo! Vèo!
Thanh âm mũi tên giống như Vong Linh triệu hoán, mỗi một lần vang lên liền có một đầu cự lang kêu thảm bị thương té ngã.
Sĩ khí bọn người Redcast lập tức tăng vọt, một bên ngăn cản tiễn vũ từ phía sau, một bên chém giết cùng một chỗ với cự lang kỵ binh.
Sau khi mất đi sự hỗ trợ của tọa kỵ, lực sát thương của những cự lang kỵ binh này lập tức đại giảm, bị bọn người Redcast nhào tới nhanh chóng chém giết. Bất quá trong chiến trường hỗn loạn này lại có hai gã kỵ sĩ cùng một gã tệ Kiếm Sĩ bị cự lang kỵ binh đánh chết, tử trạng thảm thiết. Một chút sơ ý đã từ nhân gian xuống địa ngục, huyết tinh tàn khốc.
Khẽ đảo mắt, cự lang kỵ binh đã chết đi hơn phân nửa làm cho thân ảnh Cung Tiễn Thủ đằng sau cự lang kỵ binh hiển lộ ra, bạo lộ dưới mũi tên của Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An vừa bắn tên vừa chú ý tới Cung Tiễn Thủ đằng sau cự lang kỵ binh này có một đoàn nhiệt lượng đỏ thẫm cực kỳ đậm đặc, còn cao hơn so với nhiệt năng từ trên người Redcast tản mát ra, trong lòng của hắn chợt nghiêm nghị, muốn lên tiếng nhắc nhở Redcast, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là ngừng lại, tiếp tục lợi dụng mũi tên của mình bắn chết những Cung Tiễn Thủ này.
Cung Tiễn Thủ mất đi sự bảo vệ của cự lang kỵ binh, lập tức bị bọn người Redcast phối hợp với Đỗ Địch An nhanh chóng chém giết, những cự lang kia cũng bị đánh gục.
Đỗ Địch An quay đầu nhìn thoáng qua thanh niên Cung Tiễn Thủ băng bó cho mình, chỉ thấy tay trái trong chốc lát ngắn ngủn đã tiêu sưng không ít. Hắn nhẹ nhàng thở ra, xem ra kịch độc trên kiếm của vị tệ Kiếm Sĩ ám sát mình này cũng không phải là kịch độc khó giải, bất quá có lẽ việc này cũng có quan hệ với thể chất đỉnh tiêm Cao cấp thú liệp giả của mình, tuy sức miễn dịch không mạnh như trước, nhưng so với tuyệt đại bộ phận Cao cấp Thú Liệp giả còn mạnh hơn nhiều. Nếu là đổi lại người bình thường trúng loại độc này thì đoán chừng sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Mà hắn cũng chỉ giữ được nhiều nhất một phút mà thôi, từ lúc bị thương đến khi chiến đấu chấm dứt vẫn chưa tới nửa phút, hơn nữa cánh tay trái bị hắn ghìm chặt, chất độc lưu thông chậm chạm mới không ảnh hưởng tới tim cùng đầu não của mình.
- Độc thật mạnh!
Thanh niên Cung Tiễn Thủ đầu đầy mồ hôi, hắn vừa băng bó vừa ngửi mùi máu độc gay mũi, nhất thời cảm thấy hãi hùng khiếp vía, nếu chỉ chậm trễ một chút chỉ sợ sẽ thật sự không còn kịp nữa rồi.
Đỗ Địch An chờ hắn băng bó kỹ, lập tức kéo bao đựng tên trên lưng, phóng về phía chiến trường trước mặt.
Thanh niên Cung Tiễn Thủ thấy vậy sắc mặt liền đại biến, vội vàng nói:
- Đại sư, ngài muốn...
Đỗ Địch An đi tới sau lưng bọn người Redcast khoảng 40-50m, nhanh chóng cài tên bắn, giờ phút này tay trái hắn đã tiêu sưng không ít, theo hắn rút tiễn xuất lực, miệng vết thương lại tóe ra không ít vết máu đen, nhanh chóng nhuộm đen băng gạc màu trắng bên ngoài.
Vèo! Vèo!
Cung Tiễn Thủ dưới sự phối hợp của Đỗ Địch An cùng bọn người Redcast, nhanh chóng ngã xuống.
Đám người Redcast tiến đến trước mặt Cung Tiễn Thủ sử dụng lưỡi đao cận chiến để đối kháng. Không có xạ kích từ xa, công kích của bọn hắn trở nên rất hung mãnh, phối hợp với mũi tên từ đằng sau luôn phóng tới đúng lúc khiến cho cự lang Cung Tiễn Thủ liên tiếp bại lui, lục tục ngã xuống.
Ngay lúc bọn người Redcast đang đảnh nhanh tiến độ, đột nhiên từ đằng sau một gã Cung Tiễn Thủ vừa ngã xuống có một đạo Hắc Ảnh hùng tráng bước ra, rõ ràng là một đầu Cự Thú sư tử dữ tợn. Đầu cự thú này nhảy cao lên ba bốn thước, trực tiếp vọt qua thi thể Cung Tiễn Thủ, nhảy đến trước mặt bọn người Redcast.
Redcast ngạc nhiên, vội vàng giơ kiếm đón đỡ.
Rống!
Cự thú sư tử này gầm thét há miệng táp tới, động tác hung mãnh, trong sát na Redcast giơ kiếm đón đỡ liền cắn vào tay hắn, mặc kệ cho lợi kiếm của Redcast cắt lên răng nanh của mình.
Redcast đau đến mức đầu đầy mồ hôi, muốn giãy dụa, lại có đau nhức xé rách kịch liệt truyền đến. Đúng lúc này, đỉnh đầu hắn có một đạo hàn ý, hắn giương mắt nhìn lên, lại là một đạo loan đao màu đen giống như tật phong chém tới.
Đồng tử hắn co rụt lại, thân thể vội vàng co lên, bất chấp cánh tay bị cắn kịch liệt đau nhức, cúi thấp người. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh tay bị Cự Thú dữ tợn cắn đứt đoạn!
Máu tươi bắn ra, loan đao màu đen trên đỉnh đầu cũng vụt qua tóc, một mảnh hàn ý đánh thẳng lên đỉnh đầu của hắn khiến toàn thân lạnh buốt, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy ra, có một loại cảm giác bị Tử Thần lướt qua.
- Đội trưởng!!
Một gã tệ Kiếm Sĩ bên cạnh thấy thế, hai mắt đỏ lên, gầm thét giơ tấm chắn vọt tới, ngăn cản trước mặt Redcast.
Bành!
Cự thú dữ tợn này bước ra một bước, dẫm nát tấm chắn của tệ Kiếm Sĩ này, lực đạo trầm trọng ầm ầm rơi xuống dẫm chết vị tệ Kiếm sĩ này, một vũng máu tươi bắn ra tung tóe.
Nhưng mà trong lúc vị tệ Kiếm Sĩ này bị dẫm chết, hắn đã kịp thời kéo Redcast đang bị thương về phía sau, thoát li khỏi cự thú trước mặt này.
Redcast nhìn thấy vũng máu dưới chân cự thú này, hốc mắt như nứt ra, hắn rống giận dùng cánh tay còn lại nhặt trường thương của một tên kỹ sĩ trưởng đã chết trên mặt đất, gầm thét phóng tới cự thú.
Trên lưng cự thú này có một nữ tử thon thả đang ngồi, trên người nàng mặc một bộ chiến giáp mũ lông, đầu đội nón trụ, nhìn thấy Redcast đang điên cuồng vọt tới, hừ lạnh một tiếng, lại vung loan đao màu đen trong tay lên chém tới.
Vèo!
Vẻn vẹn, một đạo hàn khí khủng bố đánh úp tới.
Đồng tử nữ tử thon thả mãnh liệt co rụt lại, vội vàng khom lưng.
Vèo!
Trong lúc nàng xoay người, một mũi tên xẹt qua lưng của nàng, để lại một vết xước trên chiến giáp. Chỉ thiếu một chút nữa đã đánh trúng áo giáp lưng của nàng.
Nữ tử thon thả ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt màu lúa mì hơi tái nhợt, nàng chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên, hai mắt nàng gắt gao nhìn vào hạp cốc phía trước, chỉ thấy đằng sau bọn người Redcast có một đạo thân ảnh gầy đứng ở nơi đó, trong tay cầm cung, biểu lộ lạnh lùng như băng giống như không chứa chút tình cảm nào, hoàn toàn bất đồng với những thiết huyết binh sĩ đang xung phong liều chết trước mặt kia. Nhìn hắn tựa như tảng băng rét lạnh không chút nào thu hút, nhưng nàng lại có thể cảm giác được rõ ràng, thiếu niên này mới là tồn tại kinh khủng nhất, dường như toàn bộ miệng hạp cốc chỉ có một mình hắn tồn tại.