Chương 425 Ngôn Ngữ Của Dã Nhân
Đỗ Địch An nhìn thấy mũi tên thất bại, hơi nhíu mày, cây cung trong tay này kéo đến cực hạn có thể miễn cưỡng đạt tới lực lượng cao cấp Thú Liệp Giả. Nếu là kéo căng thì mũi tên bắn ra cho dù là cao cấp Thú Liệp giả cũng rất khó né tránh, nhưng tay trái bị thương khiến hắn có chỗ băn khoăn nên không thể kéo căng, vốn tưởng rằng dưới tình huống xuất bất kỳ ý có thể có hiệu quả, không nghĩ tới vẫn không được.
Hắn nhìn thấy Redcast lần nữa nhào tới, trong lòng thầm than một tiếng, lần nữa cài tên ngắm.
Yvette nhìn thấy thiếu niên này lần nữa nhắm vào mình, da thịt toàn thân xiết chặt, đột nhiên đáy lòng nổi lên một cơn tức giận, khẽ quát một tiếng, cởi bỏ dây móc bên chân tọa kỵ, lấy ra tấm chắn của mình.
Nàng vẫn cho rằng, tấm chắn là một thứ sỉ nhục chiến sĩ, địch nhân có thể làm cho nàng sử dụng tấm chắn thực sự không nhiều lắm, trước mắt chính là một người.
Đỗ Địch An nhìn thấy đối phương lấy ra tấm chắn thì hơi nhíu mày, ánh mắt chớp động, cánh tay dời xuống, lại là nhắm vào tọa kỵ của nữ nhân này.
- Giết!!
Cùng lúc đó, Redcast nắm lấy trường thương và hai gã tệ Kiếm Sĩ khác cùng nhau vọt tới, gầm thét đánh về hướng tọa kỵ của nàng ta.
Yvette biến sắc, vội vàng khom lưng dán sát vào người tọa kỵ, tấm chắn che trước vị trí mũi tên phóng tới, đồng thời vung lên loan đao màu đen chém về hướng tệ Kiếm Sĩ đang lao tới.
Phốc phốc hai tiếng, tấm chắn của hai tên tệ Kiếm Sĩ đang lao tới lập tức bị loan đao màu đen chém ra, sau tấm chắn chính là đầu của hai tên tệ Kiếm sĩ, hai gã này lập tức mất mạng, mà trường thương của redcast đâm tới cũng bị gọt một đoạn, chỉ còn lại báng thương.
Redcast nhìn thấy thi thể hai gã tệ Kiếm Sĩ bên cạnh, khuôn mặt đang cực độ vặn vẹo gì giận giữ đột nhiên ngơ ngẩn, lý trí của hắn chợt trở về, hắn cắn chặt hàm răng, mãnh liệt xoay người chạy tới. Hắn nghĩ tới sứ mạng của mình không phải là tử chiến trấn thủ phiến hạp cốc này mà là bảo vệ Đỗ Địch An, cùng việc khu buôn bán phía nam rơi vào tay giặc, hắn càng trọng thị tánh mạng Đỗ Địch An hơn, tuyệt không thể để cho hắn bị chết trên chiến trường!
Dù sao, mặc dù khu buôn bán phía nam rơi vào tay giặc rồi thì có thể điều động bộ đội tiến hành chống cự phòng thủ, còn có cơ hội chiến một trận.
Ngay lúc hắn quay người, bống nhiên có một mũi tên từn đằng sau vụt qua đỉnh đầu của hắn. Lúc này Redcast đã nhìn thấy có một đạo thân ảnh gầy đứng trước miệng hạp hốc. Thân ảnh kia lạnh lùng rút tiễn ra bắn, mũi tên xẹt qua gương mặt của hắn, kình phong đằng sau khiến đôi má hắn có chút đau nhức.
Hắn giật mình.
Sau một khắc, từ sau lưng của hắn truyền đến một thanh âm đau đớn kêu gào.
Redcast quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy trong chỗ hàm toạ kỵ kia có một mũi tên khiến cho bờ môi cùng hàm răng của nó có ke hở, đau đến mức vung vẩy cái đầu, nước miếng bắn tung tóe.
Redcast giật mình, vội vàng quay người bỏ chạy, chỉ thấy Đỗ Địch An ở miệng hạp cốc rút tiễn, một mũi tên xẹt qua người hắn. Mỗi một lần mũi tên được bắn ra đều có một tiếng hét thảm vang lên, tất cả đều là của đầu cự thú kia.
Yvette nghe tiếng kêu gào của tọa kị, phẫn nộ muốn điên lên, tên này quá hèn hạ, chuyên môn bắn vào chân tọa kỵ làm cho nàng mặc dù là nằm trên lưng cự thú cũng không cách nào dùng tấm chắn của mình che chắn mũi tên cho nó. Mà những mũi tên này hết lần này tới lần khác lại có lực phá hoại rất mạnh, sức công phá kinh người, mặc dù có hộ giáp che chắn cũng bị mũi tên bắn bị thương.
Phốc! Phốc!
Nàng vung loan đao trong tay lên đánh gục một binh sĩ đang lao tới. Hai mắt nằng cơ hồ phóng ra lửa nhìn chằm chằm vào thiếu niên gầy kia, nàng mạnh mẽ từ trên lưng tọa kỵ nhảy lên.
Lúc Yvette nhảy đến đỉnh đầu Redcast, nàng mạnh mẽ tung một cước đá vào bờ vai Redcast. Bành một tiếng, thân thể Redcast té ngã về phía trước, lăn lộn mấy vòng.
Yvette mượn lực xông về phía trước, tay nâng tấm chắn chắn trước người của mình, sau khi hạ xuống nhanh chóng phóng về phía Đỗ Địch An.
Phía trước nơi Đỗ Địch An đang đứng có bốn gã Cung Tiễn Thủ đang vội vàng xạ kích về phía nàng, nhưng khoảng cách chỉ có hơn mười thước, mũi tên bị nàng tùy tiện ngăn cản. Khẽ đảo mắt nàng đã vượt một khoảng cách dài, lúc đi ngang qua bốn tên Cung Tiên thủ kia, loan đào màu đen trong tay nàng vung lên, đầu bốn gã Cung Tiễn Thủ cũng rơi xuống đất, vế cắt chỉnh tề
Đỗ Địch An nhìn nữ dã nhân đang tới gần này, ánh mắt âm trầm, chậm rãi thu hồi cung tiễn, rút ra trường kiếm bên hông rồi cầm chặt, hai mắt hơi nheo lại nhìn chằm chằm nàng, bắp thịt cánh tay nở ra như được tiếp năng lực, tích súc bên trong.
Yvette nổi giận gầm lên một tiếng lao tới gần Đỗ Địch An, vung liêm đao trong tay lên.
Trong lòng Đỗ Địch An bình tĩnh, lúc liêm đao màu đen tới nơi, con ngươi của hắn hơi co lại, có thể thấy được quỹ tích chuyển động của liêm đao vô cùng dễ dàng giống như một cuốn phim quay chậm, tuy thời gian này cực ngắn nhưng cũng đủ để thân thể hắn làm ra phản ứng.
Hắn ngửa đầu về sau gần như tới biên độ cực hạn tránh thoát liêm đao, cùng lúc đó trường kiếm trong tay Đỗ Địch An bỗng nhiên đâm ra đón đỡ lấy liêm đao màu đen, đồng thời tay trái cũng duỗi ra chụp vào mép tấm chắn.
- Rơi!!
Lông mày của Đỗ Địch An lập tức dựng thẳng lên, bạo rống một tiếng như Kinh Lôi.
Yvette bị âm thanh gào thét này chấn kinh, lúc tấm chắn bị kéo về phía Đỗ Địch An, theo bản năng nàng rút tay về, lập tức cảm giác được lực lượng khủng bố của đối phương truyền qua, cơ hồ muốn kéo cả người nàng đi qua, tay nàng không thể nắm chặt tấm chắn, bị Đỗ Địch An ném về phía sau giống như một chiếc đĩa, biến mất trong bóng đêm.
Yvette khiếp sợ, vungg liêm đao màu đen lên chém về phía cổ Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An thấy rõ quỹ tích loan đao, nâng lợi kiếm lên ngăn trở, loong coong một tiếng, lợi kiếm lại bị chặt đứt, khí thế loan đao chưa giảm, vẫn y nguyên chém tới.
Đồng tử Đỗ Địch An co rụt lại, nhanh chóng xoay người cúi đầu, đồng thời bàn chân đạp mạnh một cái, đầu lao về phía bụng đối phương.
Yvette không nghĩ tới Đỗ Địch An lại dùng chiêu thức vô lại như vậy, dưới sự ngạc nhiên nàng nhanh chóng trở tay chém liêm đao về phía sau lưng Đỗ Địch An, trong tư thế này nàng tin tưởng đối phương sẽ vô lực đánh trả.
Bành!
Đầu Đỗ Địch An đâm vào bụng Yvette, lực phản chấn mạnh mẽ đẩy hắn ra ngoài, ngã trên mặt đất, mà loan đao trong tayYvette cũng thành công đâm vào sau lưng Đỗ Địch An cắt rách áo giáp của hắn, có áo giáp ngăn cản, loan đao không thể đâm thủng thân thể Đỗ Địch An, có thể để lại một đạo vết máu thật dài trên lưng Đỗ Địch An.
Lúc trước Đỗ Địch An bị thương là tay trái, cũng không cảm giác được đau đớn, mà giờ khắc này lại cảm giác được sâu sắc ở phần lưng, đáy lòng hắn hiện lên một cỗ sát ý mãnh lên, hai tay chống lên đất phóng đi, nhân lúc đối phương còn chưa bò dậy nổi, nhanh chóng duỗi tay đè chặt tay đang nắm binh khí của nằng, gầm thét hung hăng bẻ gãy cổ tay.
Răng rắc một tiếng, cổ tay Yvette bị Đỗ Địch An bẻ gãy, thống khổ làm cho nàng kêu thảm một tiếng.
Đỗ Địch An nhanh chóng thò tay, cầm chặt cổ họng của nàng, từ khi lấy được Cát Liệt Giả Ma Ngân, móng tay của hắn đã sắc nhọn hơn trước rất nhiều, không khác gì kim loại. Tuy không có ma ngân 'Cụ Nhiễm Giả' có thể cắt đứt kim loại như trước kia, nhưng hôm nay móng tay lại sắc nhọn hơn nhiều, có tác dụng với tất cả vật liệu. Giờ khắc này hắn dùng lực, móng tay lập tức cắt vào da thịt trên cổ Yvette.
- no!
Yvette hoảng sợ kêu to.
Vốn Đỗ Địch An định quát bảo nàng ngưng dãy dụa lại, nhưng lúc nghe được tiếng kêu của nàng lại lập tức giật mình.
Cái này... Là Anh văn?
Yvette chú ý tới Đỗ Địch An đang thất thần, tay kia nắm chặt một tảng đá bên cạnh, chuẩn bị phản công.
Đỗ Địch An nhìn thấy vậy, đột nhiên kịp phản ứng, một cái tát hung hăng đánh lên mặt của nàng, hai mắt hắn tràn ngập tức giận nói:
- Muốn chết vậy sao?
Yvette bị đau hơi sửng sốt.
Đỗ Địch An nghĩ tới khả năng nữ dã nhân này không hiểu ngôn ngữ trong cự bích, lại chú ý tới tiếng bước chân chung quanh tới gần, là bọn người Redcast, lúc này mới buông tha dùng Anh ngữ câu thông, một tay xách cổ nàng, một tay bắt lấy cánh tay còn lại của nàng, kéo mạnh một cái. Răng rắc một tiếng, cánh tay trật khớp.