Chương 433 Bắt
Thiếu gia, có cần ta đi mời một vị bác sĩ tới kiểm tra xem cánh tay của ngài sao rồi không?
Kuren nhìn qua cánh tay trái đang bị băng bó của Đỗ Địch An, lo lắng mà nói.
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu,
- Bây giờ không giống ngày xưa, tình hình sức khỏe của ta không tiện để người ngoài biết được, chỉ tiếc bên cạnh chúng ta không có bác sĩ đáng tin cậy, chỉ có thể chính mình băng bó miệng vết thương.
Kuren suy nghĩ một chút, rồi hạ giọng nói:
- Thiếu gia, chúng ta có thể đi mời một bác sĩ tới, chờ hắn chẩn đoán bệnh xong lại bí mật khiến hắn biến mất, như vậy có thể giữ bí mật rồi.
Nghe hắn nói như thế, Đỗ Địch An quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt chớp động, rồi gật đầu nói:
- Chủ ý này cũng không tồi, nhưng vì thế mà giết chết một người thì không đáng.
Kuren liền giật mình, trong lòng có phần hơi kinh ngạc, lúc trước Jinny muốn cứu vớt người dân trên hương trấn ở bên ngoài vách tường Hoàng Kim, Đỗ Địch An cũng chỉ là miễn cưỡng đồng ý, bản tính lãnh huyết của hắn đã lộ rõ, thật không ngờ tới giờ phút này hắn sẽ suy nghĩ vì một tên bác sĩ, hắn đột nhiên cảm giác được, bản thân đang có phần không hiểu được cái tên thiếu niên cùng hắn bước ra khỏi cô nhi viện này rồi, cân nhắc không thấu được những gì hắn đang suy nghĩ.
Đỗ Địch An nhìn mưa phùn liên tục phun xuống bên ngoài cửa sổ kia, suy nghĩ hơi bay bổng xa vời, một hồi lâu sau, hắn lầm bầm lầu bầu, nói:
- Trận mưa này đã kéo dài bao lâu rồi?
Kroon cúi đầu nói:
- Thiếu gia, hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi.
- Thật sao?
Đỗ Địch An lẩm bẩm nói:
- Mùa mưa năm nay hình như còn kéo dài hơn những năm trước rất nhiều.
- Đúng vậy.
Đỗ Địch An im lặng một lát, thở dài điềm tĩnh mà nói:
- Mưa có lớn hơn nữa thì cuối cùng cũng sẽ ngừng, đúng không?
- Đúng vậy, thiếu gia.
...
...
Tờ báo buổi sáng mới ra của các tòa soạn nhanh chóng truyền khắp các khu.
Sludy ngồi trong văn phòng rộng rãi của chính mình, chậm rãi lật xem từng trang báo buổi sáng hôm nay, mới sáng thức dậy, mí mắt hắn đã nháy liên hồi, hắn có dự cảm rằng hôm nay sẽ phát sinh đại sự.
Lúc xem hết báo đến từ quân bộ, Thần Điện, cùng với tất cả tập đoàn khác, sắc mặt của hắn không khỏi trở nên âm trầm đặt tập báo trên bàn, hắn cảm giác toàn thân mệt mỏi, một loại cảm giác mà trước nay chưa có, hắn đưa hai tay ôm lấy mặt mà chà xát, hai hàng lông mày thô đen bị chà xát đến biến dạng, hắn hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn qua quản gia đang đứng bên cạnh, chậm rãi nói:
- Ngươi nói, có phải ta làm sai rồi không?
Quản gia liền giật mình, suy tư một lúc, rồi cẩn thận từng li từng tí nói:
- Lão gia, ý ngài là sao?
Sludy nhìn qua hắn, rồi lại như đang suy tư chuyện khác, nói:
- Lúc trước ta ngăn cản thiếu niên này cùng Jenny kết giao, có phải thật sự là sai rồi hay không?
Quản gia tỉnh ngộ lại, trong lòng có phần hơi kinh ngạc, không ngờ rằng cũng sẽ có lúc lão gia phải bận tâm vì chuyện này, nhưng nghĩ đến tin tức trên báo chí, trong lòng của hắn thoải mái ra, cân nhắc một chút rồi hồi đáp:
- Lão gia, chuyện này chỉ là trách nhiệm mà một phụ thân như ngài nên làm, lúc trước thiếu niên này chỉ là một tên Thú Liệp giả nho nhỏ, hơn nữa còn là một dân đen xuất thân từ khu bình dân, không danh không họ, không có bối cảnh, mặc dù là ai thì cũng sẽ làm như vậy, chỉ trách hắn lúc trước không biết lượng sức, nếu như hắn biết điều thì nên chủ động buông tha, chờ đến khi bản thân có chút thành tựu rồi lại ở bên cạnh tiểu thư, như vậy mới có thể chấp nhận tình cảm của hắn.
Sludy im lặng một lát rồi chậm rãi nói:
- Thật sao, thế nhưng mà cả đời ta gặp qua vô số người, duy chỉ có người mà nữ nhi của mình thích thì lại không muốn dụng tâm quan sát cùng tìm hiểu, nếu như ta tiếp xúc với hắn nhiều một chút, có lẽ lúc ấy đã có thể nhìn ra điểm bất phàm của thiếu niên này, dù sao hào quang thiên tài là thứ không gì có thể lấn át được.
Quản gia khẽ giật mình, cũng không nói lên lời nữa rồi.
- Bất cứ chuyện gì cũng đều cần phải dùng tâm khảo sát, kết hợp thị trường, đại xu thế, quan sát tài liệu cùng các phương diện khác.
Quản gia nhìn thấy bộ dáng sa sút của hắn, đáy lòng thở dài một tiếng nói:
- Lão gia, chuyện này cũng không trách ngươi được, dù là ai thì cũng đều sẽ làm như vậy, một tên dân đen tóc đen thì dù có cố gắng thế nào cũng không thể trở thành quý tộc, muốn trách, cũng chỉ có thể trách hắn lúc trước không triển lộ ra Thần Thuật thiên phú của chính mình.
Sludy khẽ lắc đầu, nói:
- Màu tóc, thân phận, cũng chỉ là bên ngoài, cũng như là vỏ bọc bên ngoài một món thương phẩm, việc buôn bán của chúng ta chính là đào móc ra giá trị của những thứ mà người khác cho rằng không đáng giá trị, từ đó kiếm lấy được lợi nhuận cực lớn, dù sao thì ta cũng đã sai trong chuyện này rồi, bị cái bề ngoài thô ráp hèn mọn kia che khuất tầm mắt, không có nhìn ra Hoàng Kim bên trong cái vỏ bọc thô ráp ấy!
Quản gia an ủi nói:
- Lão gia, việc đã đến nước này, nói sao thì cũng vô dụng rồi, cho dù không có hắn thì gia tộc của chúng ta vẫn thịnh vượng, vẫn sẽ bước vào bên trong Nội Bích, tâm nguyện vủa ngài cũng chắc chắn sẽ thực hiện được!
Khóe miệng Sludy khẽ động một cái rồi nói:
- Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu, Melon tập đoàn... ngươi biết ta tại sao trong khoảng thời gian này ta phải rút khỏi tập đoàn tài chính, bán tháo cổ phần công ty không, bởi vì ta biết rõ, Melon tập đoàn cùng ta đã chọc phải một người không nên dây vào, nhưng ta không ngờ rằng, tốc độ phát triển của người này lại nhanh như vậy...
- Cái gì?
Quản gia sững sờ, cũng không kịp phản ứng, chỉ kinh ngạc mà nói:
- Lão gia, còn có cả Melon tập đoàn sao? làm sao có thể, coi như là người này đã trở thành Thần Thuật đại sư, nhưng cũng không thể nắm giữ Melon tập đoàn nhanh như vậy, cái này...
- Lúc trước hắn vượt ngục, là chỉ vì ngục giam Kinh Cức Hoa sơ sẩy, nhưng ngươi xem chỉ sau một năm ngắn ngủi kể từ lúc hắn vượt ngục, toàn bộ khu buôn bán đã thay đổi, đâu đâu cũng nghe tin tức về hắn.
- Một năm trước, hắn vẫn là tù nhân, hôm nay, hắn lại là tình nhân lý tưởng nhất trong suy nghĩ của tất cả tiểu thư quý tộc, là con rể mà tất cả gia tộc đều muốn lấy được nhất, chờ trận chiến tranh này chấm dứt, hắn cũng sẽ trở thành anh hùng của tất cả người dân, ngươi cảm thấy, đây hoàn toàn là trùng hợp sao? Không phải, đây không phải điều mà một người bình thường có thể làm được, hơn nữa người bình thường cũng không có can đảm như hắn, vừa mới vượt ngục liền mưu sát chấp sự của sở thẩm phán, đây là một tên điên, một tên thiên tài điên cuồng đáng sợ...
Quản gia nghe được thì ngơ ngẩn, đột nhiên cảm giác sởn hết cả gai ốc.
Lúc này, một thị nữ nhanh chóng chạy tới,
- Lão gia, có Tướng Quân muốn gặp ngài, chúng ta ngăn không được, hắn đã vào trong đại sảnh chờ ngài.
Sludy liền giật mình, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn thở dài đứng dậy sửa sang lại cổ áo, vẻ đắng chát trên mặt lập tức biến mất, phân phó nói:
- Đi chiêu đãi một chút, ta lập tức tới ngay.
- Vâng.
Thị nữ lui xuống.
- Lão gia, lúc này quân bộ tìm ngài hẳn là muốn cùng tập đoàn chúng ta nói chuyện làm ăn?
Quản gia vừa chuyển tới áo khoác, vừa hiếu kỳ hỏi.
Sludy lạnh lùng nói:
- Nói chuyện làm ăn có thể không cần Tướng Quân ra mặt.
Cùng lúc đó, ở trong Mel gia tộc, George cùng Mel Ken đang đang thương nghị công việc, thì đột nhiên có Quản gia chạy tới, dồn dập mà nói:
- Lão gia, thiếu gia, bên ngoài có Tướng Quân cầu kiến, đang chờ ở đại sảnh, hình như lai giả bất thiện.
- Ừ?
Mel Ken nhướng mày, nói:
- Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi, chúng ta lập tức tới ngay.
- Vâng.
Chờ Quản gia lui ra, Mel Ken liền nhìn về phía phụ thân như có điều gì khó hiểu, dò hỏi:
- Phụ thân, quân bộ phái Tướng Quân tới, chẳng lẽ là chuyện ám sát của chúng ta bị lòi đuôi rồi sao? Không phải vậy chứ, ngay cả khi bọn hắn đi thăm dò tất cả tư liệu cũng sẽ không tra ra được chúng ta, điểm ấy ta đã sớm làm chuẩn bị.
- Đi xem trước đã.
George hơi trầm ngâm, đứng lên nói.
Hai người ra khỏi văn phòng, đi vào đại sảnh dưới lầu.
- Cathy Tướng Quân, hôm nay ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy.
Mel Ken nhìn thấy một tướng quân trung niên đang chờ trong đại sảnh, liền cười lớn mà bước nhanh xuống cầu thang nghênh tiếp.
Người tướng quân tên gọi là Cathy kia lạnh lùng mà nhìn hắn và George đang chậm chạp bước theo đằng sau, nói:
- Hai vị, xin phối hợp một chút, đi với ta một chuyến, đây là mệnh lệnh.
Nói xong, hắn giơ trang giấy là mệnh lệnh trong tay lên.