← Quay lại trang sách

Chương 434 Mưa Đã Tạnh

Lệnh bắt?

Ánh mắt Mel Ken khẽ lướt trên tờ giấy, nét chữ màu đen khắc vào đồng tử, nụ cười trên mặt của hắn không khỏi cứng đờ.

Đám người hầu xung quang đại sảnh nghe được lời nói của Tướng Quân trung niên thì rất là khiếp sợ, bất chấp lễ nghi "Biết vâng lời" của người hầu, kìm lòng không được mà quay đầu nhìn sang.

- Tướng Quân Cathy?

George chống quải trượng lên, chậm rãi theo sau lưng Mel Ken đi ra, thân ảnh của hắn bởi vì già yếu mà lộ ra sự gầy yếu, thế cho nên lúc trước đứng sau lưng Mel Ken cao ngạo cường tráng, hoàn toàn nhìn không thấy thân ảnh, nhưng lúc hắn đi ra, Mel Ken lại nhanh chóng nghiêng người tránh ra, xoay người nâng đỡ, tất cả lực chú ý và ánh sáng trong đại sảnh đều hội tụ trên người của hắn.

- Dường như ta cần phải giảng một chút lễ nghi và lịch sử cho Tướng Quân.

George lạnh nhạt nhìn Tướng Quân trung niên 'Cathy ', chậm rãi nói:

- Mang binh khí tự tiện xông vào trang viên quý tộc là một việc rất không lễ phép, cũng là việc không thể tha thứ được! Gia tộc Mel chúng ta mặc dù rộng lượng đối xử với mọi người, nhưng không cách nào tha thứ cho hành vi thô lỗ như thế! Thứ hai, từ sau khi 'Chiến dịch Hoa Viên' kết thúc trước năm 160, ngoại trừ phản loạn quý tộc ra, quân bộ không được bắt giữ bất kỳ một quý tộc nào với bất kỳ tội danh gì, bất luận là suy sụp, hay là hưng thịnh!

Nói xong chữ cuối cùng, quải trượng trong tay hung hăng chống mạnh xuống đất, mặc dù biểu lộ bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng ngôn từ lại bén nhọn có thể cho thấy sự phẫn nộ và uy nghiêm của hắn.

Cathy lạnh lùng mà nhìn vị lão nhân đã từng hô mưa gọi gió này, khiến vô số tướng lĩnh Cao cấp, Quang Minh kỵ sĩ, thậm chí chấp sự của sở thẩm phán cũng khúm núm cung kính mà đối đãi, ánh mắt người kia thâm trầm uy nghi, khiến biểu lộ của hắn càng ngày càng lạnh như băng, thanh âm cũng như giống như hòn đá cứng:

- Thật có lỗi, ta phụng mệnh mà làm việc, lệnh bắt chính là dùng 'Tội phản loạn' tiến hành bắt giữ hai vị, ngoài ra còn có cháu gái của ngài, cô Mel Shaya, cũng theo chúng tôi quay về, hi vọng ngài có dáng vẻ của quý tộc sẽ không để cho chúng tôi khó xử!

- Im ngay, sao ngươi dám nói thế?!

Mel Ken lập tức nổi giận nói.

Cathy nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt như kiếm:

- Ken tiên sinh, ngài muốn bắt bớ?

- Ngươi!

Mày kiếm của Mel Ken tức giận dựng thẳng.

George giơ tay lên đè chặt cánh tay khoác lên của hắn, khẽ lắc đầu nhìn thoáng qua Cathy thật sâu, chậm rãi nói:

- Hi vọng quân bộ các ngươi, có thể chịu trách nhiệm cho hành vi lỗ mãng của mình, đi thôi.

Nói xong vỗ vỗ mu bàn tay của Mel Ken, chống quải trượng quay người ra ngoài đại sảnh, bóng lưng già nua không lộ ra sự yếu ớt chút nào, ngược lại càng đi càng tản ra một khí thế bàng bạc giống như Thương Long.

Mel Ken hơi ngơ ngác một chút, quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua Cathy, nói với Quản gia bên cạnh:

- Chúng ta đi trước, ngươi lập tức thông báo cho sở thẩm phán, nói bọn họ đi tới điều tra việc này, đừng để quân bộ lạm dụng chức quyền.

Quản gia nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, gật đầu đồng ý, biểu lộ âm trầm, không chút nào bận tâm hình tượng mà trừng mắt Cathy.

Cathy liếc qua, cũng không có để ý mà đi theo đằng sau Mel Ken ra ngoài.

Mặc dù là bắt nhưng xe ngựa được điều tới cũng cực kỳ cao cấp, xa hoa tôn quý, nhìn bên ngoài lại giống với binh sĩ đang hộ tống một số nhân vật quý tộc nào đó.

- Lysa, ta đi rồi, ở đây giao cho ngươi.

Mel Shaya đi đến trước xe ngựa tạm biệt thân vệ của mình, nàng thành thục hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi, từ nhỏ đã xử lý việc của gia tộc, nắm giữ sinh tử của mấy vạn bình dân, nhưng thời khắc này hốc mắt cũng không khỏi phiếm hồng, hơi cắn môi, nàng mơ hồ có thể đoán được, tập đoàn gặp chuyện như vậy rất có thể có liên quan đến thiếu niên kia, mặc dù tập đoàn Melon bọn hắn kẻ thù rất nhiều, nhưng khiến cho nàng hoài nghi nhất, chính là người kia, đây là trực giác của nàng, cũng bởi vậy đáy lòng của nàng tràn ngập áy náy và tự trách, nếu như có thể bóp chết thiếu niên kia ở bên ngoài vách tường sớm một chút thì sẽ không có thêm nhiều việc phiền toái như vậy.

- Tiểu thư, ta biết phải làm sao, ngài đi đường cẩn thận.

Lysa cung kính nói, giống như một vị kỵ sĩ tuấn mỹ nhẹ nhàng, chỉ là vị trí rước ngực hơi nhô cao khiến cho người khác không cách nào không để ý.

Mel Shaya vén váy lên, bước lên bậc thang xe ngựa, ngón tay chăm chú nắm chặt mép váy, sự hối hận và ủy khuất đáy mắt dần dần hóa thành hận ý mãnh liệt, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ có ngày chật vật như thế, giờ phút này ngồi lên xe ngựa tinh mỹ vô cùng, không hề kém xe ngựa chuyên dụng của nàng chút nào, đồng thời cũng là xe ngựa xa hoa bình dân bình thường cả đời cũng không thể ngồi.

Sau khi George, Mel Ken và Mel Shaya bọn họ rời đi, Quản gia quay người về đại sảnh nói với một người hầu:

- Lập tức truyền tin tức cho Merk thiếu gia, nói hắn mời giáo chủ giáo đình ra mặt, bảo lãnh cho lão gia.

- Vâng.

Người hầu đồng ý.

- Ngươi đi gọi Myers tiên sinh và Mel Patton tiên sinh tới, nói có chuyện quan trọng thương nghị.

- Vâng.

- Ngươi, đi thông báo cho Tướng Quân William, nói hắn phái người ở trong quân đội chăm sóc lão gia một chút, đừng để cho một số thứ không có mắt mạo phạm đến.

- Vâng.

Từng mệnh lệnh từ miệng Quản gia ngay ngắn trật tự mà phân phó xuống, toàn bộ lâu đài cổ Mel như máy móc khổng lồ nhanh chóng vận chuyển.

...

...

- Viết xong chưa?

Đỗ Địch An nói với Kuren.

Kuren dừng bút, khẽ cầm bức thư trên bàn đưa cho Đỗ Địch An:

- Thiếu gia, viết xong rồi, mời ngài xem qua.

Đỗ Địch An mà nhìn lướt qua, khẽ gật đầu nói:

- Đưa cho Forint lão gia tử đi.

- Vâng.

Kuren lên tiếng, bỏ thư vào trong phong bì, cáo lui ra ngoài truyền tin.

Đỗ Địch An đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, ngồi lâu ở trên giường làm hắn có cảm giác bị đông cứng, thân thể của mình hình như xảy ra một chút vấn đề, nhưng hắn từ trong Chíp siêu cấp học một chút kiến thức y học hiện đại đơn giản, kiểm tra không xảy ra nguyên nhân gì, đoán chừng cứ để bác sĩ đến chẩn đoán bệnh cũng phí công vô dụng, trừ phi là mời một số bác sĩ đỉnh cấp, nhưng những bác sĩ này có qua lại với một số thế lực lớn dễ dàng tiết lộ tình trạng thân thể của hắn, chỉ có thể chờ sau khi mình học y thuật rồi tự mình chẩn đoán bệnh.

Đi xuống lầu, Đỗ Địch An đến đại sảnh, hôm nay trong lâu đài cổ không có Jike và Sandrew nên ở đây lập tức trở nên trống rỗng, có chút quạnh quẽ và yên tĩnh.

Nhưng Đỗ Địch An sớm đã có thói quen yên tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời phía xa, ánh mắt hơi chớp động một cái, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nói với Nicotine trong đại sảnh:

- Hết mưa rồi, chuẩn bị một chút bánh ngọt và trà đi.

Nicotine hơi kinh ngạc nhưng không nói gì, đồng ý một tiếng, quay người phân phó phòng bếp.

Đỗ Địch An ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh, lẳng lặng lật xem sách, cũng không lâu lắm, bên ngoài lâu đài cổ xuất hiện một chuỗi tiếng vó ngựa, là một con ngựa dọc theo sông Teza phía xa chạy nhanh mà đến.

Redcast và đội hộ vệ lúc trước còn sót lại giữ chức canh giữ cửa ra vào của lâu đài cổ nhanh chóng ngăn hắn lại, sau khi người kia từ trong ngực móc ra một huân chương đưa ra, Redcast kiểm tra một chút, lúc này mới cho phép hắn đi vào.

- Thiếu gia, người của kỵ sĩ Điện Đường đến cầu kiến.

Nicotine chạy qua đến nói.

Đỗ Địch An cũng không ngẩng đầu lên, nói:

- Cho vào.

- Vâng.

Một lát sau, người thanh niên trên ngựa kia được Nicotine dẫn vào đại sảnh, hắn liền nhìn thấy Đỗ Địch An đang ngồi trên ghế, ánh mắt lộ ra một tia kính sợ, tiến lên hành lễ nói:

- Tham kiến đại sư, ta là kỵ sĩ Điện Đường Bạch Ngân Kỵ Sĩ, Bolt.

- Ngồi đi.

Đỗ Địch An thu sách lại mỉm cười nhìn hắn, đồng thời giơ tay lên ra hiệu cho Nicotine.

Nicotine lập tức hiểu ý, phân phó người hầu chuẩn bị bánh ngọt và nước trà lúc trước đưa lên, nhưng trong lòng có chút cổ quái và tò mò, không biết Đỗ Địch An tại sao dự đoán được sẽ có người tới thăm hỏi.

Bolt falls hào phóng ngồi xuống, từ trong ngực móc ra một bức thư hai tay chuyển tới, cung kính mà nói:

- Đại sư, ta tới để truyền tin, kính xin ngài xem qua.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, tiếp nhận bức thư mở ra, xem xong mỉm cười nói với Bolt:

- Làm phiền rồi, nhưng kính xin ngươi trở về thông báo một tiếng, bây giờ dã nhân xâm lấn, bình dân ở khu cư dân gặp nguy hiểm sớm tối, quý tộc và bình dân của khu buôn bán cũng đối diện với nguy hiểm sinh tử, ta sắp lao ra chiến trường, không có thời gian rỗi nhận quà tặng sắc phong của kỵ sĩ Điện Đường lúc này, xin thứ lỗi, chờ chiến tranh chấm dứt, nếu ta còn sống sót, đến lúc đó chắc chắn đích thân đến nhà tạ lỗi.

Bolt liền giật mình, trong mắt lộ ra sự tôn kính, nói:

- Nghe nói đại sư không để ý nguy hiểm bản thân, đích thân lên chiến trường, lần này chẳng những trấn thủ ở hẻm núi Scarlett khổ chiến 16 giờ, chém giết mấy trăm dã nhân, không để dân chúng khu buôn bán phía nam bị giết hại, còn bắt giữ một dã nhân Vương tộc, thật là khiến người khác khâm phục, so với ngài ta thật có chút hổ thẹn rồi, thân là Bạch Ngân kỵ sĩ, lại bị quản chế chỉ có thể lưu thủ ở khu buôn bán, không cách nào đích thân lên chiến đấu giết địch, là nỗi nhục của kỵ sĩ.

Nói đến đây, trên mặt có một chút xấu hổ khẽ thở dài.

Đỗ Địch An mỉm cười nói:

- Công chính mà nói thì cũng là một trong tinh thần của kỵ sĩ, giữ nghiêm luật pháp, phục tùng mệnh lệnh, chưa hẳn phải ra trận giết địch mới tính là kỵ sĩ.

Bolt nghe vậy, gật đầu, nói:

- Đại sư nói đúng, nếu như bây giờ ngài không có thời gian rỗi sắc phong thân phận, ta đi về trước.

- Đi thong thả.