← Quay lại trang sách

Chương 443 Ta Rất Thất Vọng

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuộc phỏng vấn đã dần đi đến phần cuối cùng.

- Đại sư, nghe nói trong lúc chiến tranh, ngài nhận được sắc phong của Kỵ sĩ Điện Đường nhưng không đi nhận mà lại lao tới chiến trường, xin hỏi có phải ngài không muốn làm kỵ sĩ sao?

Sydney nhìn bản thảo và hỏi Đỗ Địch An, vấn đề này lại như vấn đề của kẻ ngốc, nhưng mục đích chủ yếu là tạo càng nhiều cơ hội để Đỗ Địch An biểu đạt suy nghĩ của mình.

Đỗ Địch An cười nói:

- Chính là vì ta muốn làm kỵ sĩ nên mới lựa chọn đến chiến trường, là một kỵ sĩ thì lúc ấy tự khắc sẽ thực hiện chuẩn tắc kỵ sĩ của chính mình, đây mới là một kỵ sĩ chân chính!

- Tốt!

Sydney ủng hộ một tiếng, đôi mắt lóe sáng, nói:

- Đại sư, lần này nhờ có Truyền kỳ Thần Thuật “Hơi súng nước” của ngài xuất hiện nên chúng ta mới đánh bại dã nhân, lần nữa đẩy bọn hắn đến ngoài cự bích, ngài còn có thể chế tạo ra Truyền kỳ Thần Thuật mới trong tương lai chứ?

Đỗ Địch An mỉm cười nói:

- Có thể chế tạo ra Truyền kỳ Thần Thuật mới hay không, ta cũng không dám chắc, nhưng ta vẫn tiếp tục ở phương diện nghiên cứu, hiệu quả cụ thể thế nào, sau này sẽ nói sau.

- Ngoài ra, lần này có thể đánh lui dã nhân, ngoại trừ công lao của “súng hơi nước” thì cũng cảm tạ binh sĩ quân bộ, là bọn hắn chịu đựng gian khổ mà hăng hái chiến đấu, dùng sinh mệnh để đổi lấy thắng lợi. Hơn nữa cũng cần cảm tạ những tập đoàn hậu phương đã tích cực cung cấp phương tiện cùng vật tư cho quân bộ. Đó là sự vị tha của họ để chúng ta đoàn kết đối ngoại, nhưng đáng tiếc có những tập đoàn biểu hiện sự cá biệt, khiến ta thất vọng.

Ánh mắt Sydney khẽ đảo, biết rõ điều Đỗ Địch An nói là gì, nhưng vẫn hỏi:

- Xin hỏi đại sư, tập đoàn cá biệt mà ngài nói đến là?

- Tên của tập đoàn, ta không tiện nói ra để tránh tạo ra ảnh hưởng không tốt với bọn họ, nhưng ta tin nếu họ nhìn thấy tin tức trong quyển báo này thì sẽ biết được ta đang nói ai. Tại đây, ta chỉ khuyên bọn họ một câu, sau này đừng phạm phải việc hồ đồ như vậy.

Đỗ Địch An mỉm cười nói:

Sydney hiểu rõ, nhanh chóng ghi chép lại rồi gật đầu nói:

- Cảm ơn đại sư, hôm nay phỏng vấn rất vui, cảm ơn ngài đã phối hợp. Đã quấy rầy thời gian quý giá của ngài…..

- Được rồi, trời không còn sớm nữa, trên đường trở về các ngươi chú ý an toàn.

Đỗ Địch An cười cười.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.

Trước chỗ trông coi của tổng bộ quân đội.

Hai đội người mặc khôi giáp kỵ sĩ đỏ sậm đứng chỉnh tề ngoài bãi cỏ của chỗ trông coi, không có ai trong khu buôn bán là không biết đến phong cách khôi giáp này. Đó chính là phong cách độc quyền của gia tộc Mel, một đám hoa tươi màu đỏ sậm khắc chỗ ngực khôi giáp, vô cùng kiều diễm và mỹ cảm.

Ở hai bên của kỵ sĩ, những chiến sĩ mặc quân phục bao vây toàn bộ chỗ trông coi, sắc mặt lạnh lùng, khí chất sát phạt.

Két một tiếng, cửa lớn ở chỗ trông coi chậm rãi đẩy ra, Mel George đi ra từ bên trong, Meire Ken cùng Mel Shaya yên lặng đi theo phía sau, đi đến trước cầu thang, ánh mặt trời chiếu đến từ mái hiên, ôn hòa ấm áp.

Mel George nhẹ nhàng nâng tay che khuất ánh mặt trời, chỉ mấy ngày ngắn ngủn ở trong âm u liền cảm giác ánh nắng mặt trời này hơi chướng mắt rồi, hắn hơi híp mắt cầm quải trượng mà chậm chậm xuống cầu thang.

Mel Ken yên ặng nhìn qua xe ngựa cùng kỹ sĩ chờ phía trước, thông qua tin tức truyền lại mấy ngày nay, hắn biết rõ bên ngoài đã xuất hiện chuyện động trời gì. Đợi sau khi George bước xuống đài, hắn mới chậm rãi cất bước ra, vài ngày không cạo nên râu ria trên cằm có hơi dài, trông có vẻ tang thương cùng chán nản.

Mel Shaya hơi cắn môi, đầu ngón tay nắm chặt làn váy, nàng biết tất cả căn nguyên đều do bản thân, nếu có thể đảo ngược thời gian thì nàng thà sử dụng cuộc sống của mình để trao đổi, chỉ là mạng của nàng không thể nhận được sự thương hại của chúa.

- Lão gia, ngài lên xe đi.

- Tiểu thư, cẩn thận bậc thang.

Xe ngựa của gia tộc Mel chậm rãi chạy ra khỏi chỗ trông coi đi vào trong khu buôn bán, kỵ sĩ gia tộc hai bên lập tức ngồi thẳng lên, không nói nên lời sự hoa lệ của khôi giáp đỏ tươi. Nhưng vừa gia nhập khu buôn bán không âu, bọn Mel George ngồi trong xe ngựa liền nghe đến âm thanh hùng hổ truyền đến từ bên ngoài, mấy người đang lâm vào suy tư cũng cùng lúc nhíu mày.

- Đã xãy ra chuyện gì?

Sắc mặt Mel Shaya khẽ biến đổi, vốn đang tối tăm phiền muộn liền tuôn ra một cỗ lửa giận vô danh, vén rèm xe nhìn lại liền nhìn thấy không ít người đi đường trên khu phố phồn hoa chỉ trỏ về hướng bọn chúng, trong đám người thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng mắng chửi rất tức giận, trong đó còn có người nói thẳng bốn chữ “gia tộc Mel”.

- Đám dân đen chết tiệt!

Đáy mắt Mel Shaya xẹt qua một tia sát khí, lúc này liền muốn bảo xa phu dừng lại để ra lệnh kỹ sĩ tìm ra người đã mắng, nhưng không đợi nàng mở miệng, Mel Ken bên cạnh liền thấp giọng nói:

- Shaya, chớ có nhiều chuyện.

Lời nói của Shaya vừa đến miệng liền ngừng lại, quay đầu nhìn cha, lại nhìn thấy gương mặt trầm thấp bên cạnh, trong lòng không khỏi đau xót, nàng vừa định hỏi thăm liền nghĩ đến một chuyện mà tỉnh ngộ ra, đầu ngón tay nắm lấy váy, cắn răng nói:

- Lại là chuyện tốt mà tên Đỗ Địch An chết tiệt kia làm, nhất định là hắn thừa dịp chúng ta không ở đó, sau đó liên hợp với những tập đoàn khác để bịa đặt làm tổn hại danh dự của tập đoàn Mel chúng ta!

Mel George nhắm nghiền hai mắt ngồi ở đối diện, chậm rãi nói:

- Ngươi có sức lực để phẫn nộ, chi bằng động não đi, ngẫm cách thế nào để đánh trả, phẫn nộ không giải quyết được vấn đề.

Mel Shaya hơi cắn môi cúi đầu.

Xe ngựa chạy qua khu phố, có kỵ sĩ thủ vệ hai bên nên một vài bình dân phẫn nộ không dám xúc động, nhưng đợi xe ngựa đi qua, những người trốn phía sau liền hét lên vài câu rồi bỏ chạy, kỵ sĩ cũng không thể làm gì được.

Trở về đến trong lâu đài cổ của gia tộc từ quân khu, Mel Shaya nhảy xuống xe ngựa, tức giận đến nỗi mặt đều đỏ lên, tiếng chửi rủa không hề ngừng lại trên con đường. Mặc dù nàng đã hạ lệnh bảo đội kỵ sĩ cô lập con đường nhưng cũng không thể làm gì được vì gia tộc bọn họ thành lập ở khu vực phồn hoa nhất, bất kỳ một đầu đi thông đến lâu đài đều là khu vực hoàng kim.

Trong tiếng chửi rủa tại đây không hề thiếu những từ cực kỳ chói tai, nàng từ nhỏ đến lớn đều chưa từng nghe qua nhiều lời thôi tục như vậy nên tức giận đến nổ phổi, ý hận muốn đấu với Đỗ Địch An cũng mãnh liệt đến mức trước nay chưa từng có!

- Lão gia, tiểu thư.

Quản gia cùng người hầu nhanh chóng ra tiếp đón.

Mel George xuống xe ngựa, cầm quải trượng đi vào lâu đài cổ, đồng thời nói:

- Hôm nay đã xãy ra chuyện gì, tin tức nghe được từ ngày hôm qua, ngoại trừ một ít cổ đông rời khỏi thì không có gì tai vạ, hôm nay đã xãy ra chuyện gì?

Quản gia thấy hắn hỏi, sắc mặt khó coi, thấp giọng nói:

- Lão gia, ngài không biết, hôm qua tập đoàn Tân Thế tiến hành một cuộc họp báo phỏng vấn vị đại sư Đổ Địch An kia, lúc đầu phỏng vấn liền rất tốt, ai biết rằng đến cuối cùng, vị Đỗ Địch An này lại nói đến thất vọng đối với một tập đoàn trong chiến tranh….

Quải trượng ngừng lại.

Mel George cũng ngừng lại.

Quản gia nhìn hắn, trong lòng run lên, hắn ở gia tộc Mel nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ thấy George lộ ra biểu hiện tức giận như thế.

- Hắn rất thất vọng? Bởi vì hắn rất thất vọng sao?

Cánh tay cầm quải trượng của Mel George khẽ run lên, vốn là nhẫn nại nhưng cuối cùng không thể khống chế được, cảm giác lồng ngực tức giận đến nổ tung. Khi còn trẻ hắn cũng rất được mọi người nể sợ, hôm nay tuy già rồi nhưng ai nhìn thấy hắn mà không cung kính? Nhưng bây giờ, bỏi vì một thiếu niên mười sáu tuổi nói một câu “thất vọng”, vậy mà liền bị người khác mắng trên phố?

- Lấn hiếp người quá đáng!

Trên mặt Mel Shaya gập tràn phẫn nộ nói:

- Cái gì mà thất vọng đối với một tập đoàn chứ? Lời nói còn giả trang người tốt lành, hôm nay gây ra chuyện lớn cho gia tộc Mel chúng ta như vậy, bị quân bộ giam giữ nhiều ngày như vậy, kẻ ngốc cũng biết tập đoàn mà hắn chỉ chính là chúng ta. Hỗn đản, đúng là tên dân đen hỗn đản!

Nàng hận không thể chửi ầm lên, nhưng lại nghèo từ, không biết nên nhục mạ thế nào.

Sắc mặt Mel Ken âm trầm, lóe ra hàn quang sắc bén nắm chặt nắm đấm không nói một tiếng, chỉ là hơi thở ồ ồ thêm vài phần.