← Quay lại trang sách

Chương 442 Phỏng Vấn

Chờ bữa tối chấm dứt, Đỗ Địch An ngồi trong đại sảnh, bên cạnh hắn là Sandrew, trước mặt là một nữ tử tay ôm cuốn sổ ghi chép, trên người nàng tản ra vẻ đẹp tài trí, bên cạnh nàng là hai vị thanh niên trợ thủ.

Lần đầu nhìn thấy vị nhân vật trong truyền thuyết này, trong lòng nàng vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, bàn tay đang nắm lấy cây bút lông ngỗng của nàng không ngừng đổ mồ hôi, nàng nở nụ cười nhẹ nhàng nói với Đỗ Địch An:

- Đại sư, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chưa?

- Bắt đầu đi.

Đỗ Địch An buông ly trà trên tay xuống, ý bảo nàng cứ tùy ý hỏi. Đương nhiên chuyện tùy ý này là vấn đề đã sớm thương nghị qua.

Sydney hít một hơi thật sâu, tập trung lấy lại giọng rồi nhìn về phía Đỗ Địch An mà nói:

- Đỗ đại sư, mộng tưởng từ nhỏ của ngài là cái gì?

- Giấc mộng của ta là trở thành Thần Thuật đại sư, ta muốn dùng Thần Thuật để cải biến cuộc sông của mọi người, để nghèo khốn cùng khó khăn rời xa thế nhân.

Đỗ Địch An khẽ mỉm cười, chậm rãi mà nói.

Sydney lập tức lấy lòng nói:

- Đại sư quả nhiên là có tư tưởng khác người, từ nhỏ mộng tưởng đã vĩ đại phi phàm như vậy rồi.

Đỗ Địch An đáp lại:

- Người cũng không phải vì có mộng tưởng vĩ đại mà vĩ đại, mà chỉ vì thực hiện mộng tưởng mới trở nên vĩ đại.

Sydney liền giật mình, nàng suy tư một hồi, ánh mắt lộ ra một tia khâm phục nói:

- Đại sư ngài quả thực là chỉ dùng một câu nói đã làm toạc ra chân lý, theo như ta được biết thì đại sư là người có xuất thân bình dân, để có thể có được thành tựu như ngày hôm thì trên con đường phấn đấu không thể thiếu đi khả năng thiên phú hơn người cũng sự cố gắng vô cùng vượt bậc, vậy ngài cho rằng là thiên phú trọng yếu, hay vẫn là chăm chỉ trọng yếu đây?

- Đương nhiên là chăm chỉ trọng yếu hơn rồi, trong thành công thì thiên phú là nhân tố chỉ chiếm ba phần, bảy phần còn lại là dựa vào chăm chỉ.

Đỗ Địch An trấn định tự nhiên mà nói.

Trong lòng hắn thầm suy nghĩ: "chờ đến khi ngươi dùng bảy phần chăm chỉ mà vẫn không thể đuổi kịp bước chân người khác thì lúc đó ngươi sẽ biết thiên phú quan trọng đến cỡ nào."

Sydney nghe Đỗ Địch An nói vậy thì gật gật đầu, nói:

- Đại sư, ta đã thấy qua rất nhiều người cũng rất cố gắng, nhưng vì sao bọn họ vẫn là thất bại, là vì thiên phú của bọn hắn không đủ sao?

Đỗ Địch An nói:

- Rất nhiều người cố gắng chỉ là để lừa gạt bản thân đồng thời cũng là để cho người khác xem mà thôi, chỉ có thể nói là bọn hắn trông có vẻ cũng rất cố gắng.

Sydney khẽ giật mình, nàng nhanh chóng ghi chép lại những lời Đỗ Địch An đã nói, đồng thời hỏi tiếp:

- Đại sư, theo như những gì mà ngài đã nói, nếu là vàng thì sẽ luôn phát ra ánh sáng đúng không?

- Đúng vậy, chỉ cần là vàng.

Sydney khẽ gật đầu mà nói:

- Đại đa số chúng ta cũng đều có khát vọng giống như ngài, để thực hiện giấc mộng của mình, chúng ta nguyện ý cố gắng phấn đấu hết mình, vậy xin hỏi ngài có đề nghị nào tốt hay không?

- Nên học thức dậy từ sớm trước đi...

Sydney đưa tay che miệng cười khẽ nói:

- Đại sư ngài cũng thật hài hước, bây giờ ngài đã là người có danh tiếng có tài phú, có thể nói là tài phú vô tận, vậy xin hỏi là ngài nghĩ sao về tài phú?

- Tài phú cũng không thể khiến người thật sự vui vẻ.

Vẻ mặt Đỗ Địch An vô cùng nghiêm túc nói.

Sydney lại nói:

- vậy xin hỏi đại sư, ngài cảm thấy đạo đức cùng tài phú, cái nào quan trọng hơn?

- Không còn nghi ngờ gì nữa, đương nhiên là đạo đức rồi.

Đỗ Địch An nói tiếp:

- Một người đạo đức cao thượng sẽ có thể khiến người ta tôn kính cùng kính yêu từ sâu tận trong lòng, sau khi hắn chết đi cũng sẽ vĩnh viễn còn lưu truyền, còn tài phú tiền tài chỉ khiến người ta mục nát!

Sydney nghe Đỗ Địch An nói như vậy thì vẻ mặt cũng liền trở nên nghiêm nghị, nàng bắt đầu kính nể, ánh mắt lộ ra một vài tia ngưỡng mộ nói:

- Đại sư không hổ là một gã Kỵ sĩ cao thượng, thật hi vọng thông qua buổi phỏng vấn hôm nay, tất cả mọi người có thể học được tinh thần cao quý của đại sư mà trở thành một người thiện lương.

- Cảm ơn lời khích lệ của ngươi.

Đỗ Địch An nói:

- Chúng ta đối xử thiện lương với mọi người, tự nhiên sẽ được người khác đối xử thiện lương lại với chúng ta, không phải như vậy sao?

Sydney khẽ gật đầu, tiếp tục nói:

- Đại sư, lúc chiến tranh mới bộc phát, quân bộ nghe đồn là ngài có cấu kết với dã nhân, tuy nhiên về sau thì sự thật đã được chứng minh, đó hoàn toàn là chuyện do dã nhân bịa đặt để hãm hại ngài, nhưng lúc ấy chắc chắn cũng gây ra ảnh hưởng rất lớn tới ngài, vậy xin hỏi ngay lúc đó tâm tình của ngài là như thế nào?

Đỗ Địch An mỉm cười, nói:

- Có một câu nói rất hay, thân chính thì không sợ bóng dáng nghiêng, một người chính trực sẽ không sợ bị người phỉ báng, cho nên lúc ấy ta cũng không để ý đến những lời đồn này, cứ tiếp tục sáng tác, làm những công việc bản thân muốn làm.

Mặt mũi Sydney tràn đầy vẻ khâm phục, nói:

- Tâm tính đại sự thật sự là không màng danh lợi, không hổ là Thần Thuật đại sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử, chiến tranh lầm này may mắn mà có Thần Thuật mới của ngài mới có thể vãn hồi thế cục, ngài có điều gì muốn nói không?

- Đây đều là điều ta phải làm.

Đỗ Địch An nói.

Sydney nói:

- Trải qua chuyện lần này, có rất nhiều người cho rằng cuộc sống bên ngoài vách tường kia không ổn, điều kiện sinh hoạt cũng không được tốt, ngài có đề nghị gì tốt để trấn an bọn họ không?

- Phàn nàn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, phải tự dùng hai tay của mình mà sáng tạo đi, nhà của mình thì do chính mình thủ hộ.

Đỗ Địch An nói.

Sydeny gật gật đầu, nói:

- Ta tin chắc là mọi người nghe được những lời cổ vũ của đại sư nhất định sẽ trở nên phấn chấn, lần này chiến tranh qua đi đã làm cho rất nhiều gia đình bị phá hủy, hạnh phúc gia đình bị nghiền nát, ngài có lời nào muốn nói với bọn họ không?

Đỗ Địch An hơi trầm ngâm rồi nói:

- Các ngươi nhất định không được chán chường, cũng không được từ bỏ, mỗi người các ngươi đều là một niềm hi vọng của cái thế giới này, người chính thức cấu tạo ra thế giới này không phải những ngôi sao ca nhạc hết sức xa xỉ kia, không phải những chính trị gia luôn mưu mô gạt người, cũng không phải những thương nhân gian trá không đạo đức mà chính là những người dân thiện lương thuần phác như các ngươi, là các ngươi sáng tạo ra cái thế giới này, cho nên các ngươi không được buông bỏ hi vọng, các ngươi mới là người trọng yếu nhất trên thế giới này.

Hốc mắt Sydney lóe ra hào quang, nói:

- Đại sư, ngài thật sự cho rằng như vậy sao?

- Hẳn là ngươi cho rằng ta đang nói đùa?

Đỗ Địch An cười nói.

Sydney cũng kịp thời phản ứng, vội vàng đáp lại:

- Không phải như vậy đâu, đại sư, ta chỉ là nhất thời bị cảm xúc làm kích động rồi, ngài không cần thứ lỗi, a không, ngài chớ để ý...

- Ta không để ý đâu, chúng ta cứ tiếp tục đi.

Đỗ Địch An nói.

Sydney gật đầu liên hồi như gà mổ thóc, tiếp tục tiến hành phỏng vấn Đỗ Địch An.