Chương 445 Một Kích Cuối Cùng
Mel George đưa mắt nhìn hắn, chậm rãi gật đầu:
- Nếu con nói vậy, chuyện này giao cho con xử lý đi.
- Vâng.
Mel Ken gật đầu nói với Runcorn:
- Chuyện âm thầm thu mua ngươi bên kia đã có kết quả gì chưa?
Runcorn lắc đầu nói:
- Còn chưa có trả lời, một khi ta biết rõ sẽ lập tức báo lại cho ngài.
- Rất tốt.
Mel Ken gật đầu, đáy mắt lộ ra một vệt cười lạnh:
- Tiểu tử này lợi dụng thân phận đại sư của mình cô lập tập đoàn Melon chúng ta, còn muốn mua chuộc thống lĩnh kỵ sĩ bên người của ta. Hắn chính là lo lắng đến lúc chúng ta cá chết lưới rách sẽ liều mình quyết đấu kỵ sĩ cùng hắn. Hừ, chúng ta liền thuận ý hắn, tương kế tựu kế, ngươi trước hết cứ đáp ứng đi.
Runcorn giật mình gật đầu:
- Ý của tiên sinh là ta giả vờ bị mua chuộc, rồi thuận thời làm gián điệp?
- Đúng vậy.
Mel Ken nói:
- Nhưng người phải diễn cho tốt, đừng để bọn hắn phát hiện.
- Ta biết rồi.
Runcorn gật đầu. Mel Ken nói:
- Được, ngươi đi trước đi.
- Vâng!
Runcorn lĩnh mện rời đi.
Sau khi hắn rời đi một lúc lâu, Mel George mới chậm rãi mở miệng:
- Có thể tin được hắn sao, nếu hắn đã bị mua chuộc, lấy cái này đổi lấy tín nhiệm của chúng ta, chẳng phải là...
MEl Ken khẽ lắc đầu, nói:
- Cha, người khác chúng ta có thể không tin, nhưng hắn là người con tin tưởng nhất ngoài “Bóng dáng”. Đừng nói 50 vạn Kim tệ, dù có là 500 vạn Kim tệ cũng không mua chuộc được hắn, hắn không phải người tham tiền.
Mel George nhìn hắn nói:
- Lúc này đang ở thời khắc mấu chốt, chúng ta không thể thua, không được mắc bất kì sai lầm nào.
- Sẽ không đâu, con khẳng định!
Mel Ken nghiêm túc nhìn hắn nói:
- Hơn nữa, dù thật sự giống như cha nói cũng không sao, chúng ta có thể thử hắn một lần, ta không tin chúng ta lại thua tiểu tử kia về khoản chơi tâm tư này.
Mel George khẽ gật đầu:
- Vậy thì được, ta muốn nhìn xem cuối cùngtiểu tử kia mua chuộc hắn là muốn sai bảo hắn làm gì, không lẽ là để ám sát ta và ngươi?
- Nếu như là như vậy thì dễ dàng quá rồi.
Mel Ken nói:
- Nhưng mà chuyện này cũng cảnh tỉnh chúng ta, không biết ngoài Runcorn còn có ai bị thu mua hay không. Xem ra phải chỉnh đốn tử tế lại một phen mới được.
- Ừ.
Meire George gật đầu.
... …
- Thiếu gia!
Kuren chạy vào thư phòng Đỗ Địch An, nói:
- Gia tộc Ryan vừa truyền đến tin tức, bọn hắn đã thu mua được thống lĩnh kỵ sĩ của gia tộc Mel, muốn xin chỉ thị của ngài, cần sai bảo hắn làm gì?
Đỗ Địch An chậm rãi buông sách xuống nói:
- Không cần làm gì cả, bảo hắn trước hết tới gặp ta, nói ta có chuyện muốn đích thân trao đổi cùng hắn.
- Vâng.
Kuren lập tức đồng ý, ra ngoài trả lời.
......
- Tiên sinh, bên kia đưa tin bảo ta trực tiếp đi gặp Đỗ đại sư.
Runcorn đem tờ giấy báo tin đưa Mel Ken,tờ giấy này là gảy ra từ trong một cái bánh mì, bên trên còn vương mùi thơm của bánh mì.
Mel Ken cầm lấy nhìn, đôi mắt hơi híp lại, nói:
- Xem ra, hắn là sợ sự tình bại lộ lưu lại chứng cớ nên mới bảo ngươi trực tiếp đi tìm hắn, nhất định là có chuyện rất quan trọng muốn trao đổi với ngươi. Nhưng cũng có thể là thăm dò sự trung thành của ngươi...
Hắn hơi trầm ngâm một chút, gật đầu:
- Được, vậy ngươi đi đi. Nếu có cơ hội thì tốt nhất là trực tiếp giết chết hắn đi. Như vậy thì chuyện gì cũng chấm dứt hết rồi.
- Vâng!
Runcorn trả lời quyết đoán. Hắn biết rõ hậu quả nếu mình thật sự giết chết Đỗ Địch An là như thế nào, nhưng hắn vẫn đáp ứng mà không cần nghĩ ngợi.
Mel Ken vỗ bờ vai của hắn nói:
- Nhưng mà hắn lần đầu gặp ngươi, chắc chắn sẽ có đề phòng. Nếu không có thời cơ, ngươi không nên mạo muội ra tay. Chỉ cần lấy được tín nhiệm của hắn thì sau này còn nhiều cơ hội, hiểu không?
- Đã biết.
Runcorn cúi đầu.
- Tốt, đi đi.
......
Thời gian gặp mặt ước định là buổi tối.
Trước khi trời tối, Đỗ Địch An sớm đi phòng bếp dùng cơm. Để Kuren cùng Nicotine ăn trước, sau đó hắn mới ăn. Ăn xong, hắn bảo Kuren gọi Kacheek tới, ném ra một xấp kim phiếu nói:
- Đêm nay ngươi đi Hồng Ma Phường nổi danh nhất chơi, chơi hết một đêm. Nhớ kỹ, tiền chưa hết thì chưa được trở lại!
Kacheek một giây trước còn ngáp ngắn ngáp dài, một giây sau nghe Đỗ Địch An nói, lập tức trừng mắt, sững sờ nhìn hắn hỏi:
- Thiếu gia, ngài đây là?
- Thương cảm cấp dưới.
Đỗ Địch An đạm mạc đáp.
Kacheek cảm giác như mặt trời mọc ở phía tây, tuy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhưng tốc độ tay vẫn cực kỳ nhanh chóng đem kim phiếu trên bàn quơ lấy nhét vào trong quần, phòng ngừa Đỗ Địch An lại đổi ý. Hắn thò tay ở vị trí giấu tiền vuốt vuốt, cười hắc hắc:
- Nếu như vậy, ta sẽ không khách khí, cam đoan sẽ tiêu hết cho ngươi.
- Nhớ kỹ, phải đi nơi tốt nhất.
Đỗ Địch An đạm mạc nói:
- Nếu chơi không được, ta sẽ phế đi mệnh căn của ngươi.
Kacheek cảm giác cảm giác mát mát dưới háng, hai chân hơi kẹp lại, cười khổ nói:
- Thiếu gia, ngài muốn làm gì thì nói thẳng ra, ta phối hợp ngài là được. Ngài như vậy làm ta cảm thấy sợ hãi.
- Đi đi.
Đỗ Địch An phất tay, không muốn nhiều lời.
Kacheek bất đắc dĩ nói:
- Ta đi chơi thật đây…
Chờ Kacheek rời đi, Kuren thấp giọng nói với Đỗ Địch An:
- Thiếu gia, đêm nay không phải hẹn thống lĩnh kỵ sĩ của gia tộc Mel tới thương nghị sự tình sao, không lẽ ngài không tin tưởng Kacheek đại nhân?
- Không tin được thì hắn đã chết rồi.
Đỗ Địch An nói:
- Người bên cạnh ta đều là tin được. Ngươi chuẩn đi nghênh đón đi.
Kuren bụng đầy nghi hoặc nhưng vẫn vâng lời, quay người rời đi.
Đêm dần xuống.
Runcorn cải trang, ăn mặc như người bình thường, cưỡi một con ngựa thuê bình thường đi vào lâu đài cổ. Mặc dù trang phục trên người cực kỳ bình thường nhưng dáng người thẳng cùng khí chất khắc nghiệt toàn thân lại làm kẻ khác khó có thể bỏ qua.
Xoay người xuống ngựa, Runcorn kéo mũ che khuất tầm mắt, đi vào lâu đài cổ.
- Ai?
Noyes canh giữ ở cửa ra vào quát. Mặc dù lúc nhìn thấy một thân khí chất của người này đã có dự đoán.
Runcorn nói ra ám hiệu đã ước định trước đó:
- Mãn Nguyệt.
Noyes nghe vậy, gật đầu đẩy cửa ra nói:
- Mời vào.
Runcorn kéo mũ, cúi đầu đi vào.
Ở trong gia tộc Mel, Runcorn đã thường xuyên nghe đồn về vị thiếu niên thiên tài này nhưng đây là lần đầu đi đến chỗ hắn. Đi vào đại sảnh, cảm giác đầu tiên của hắn là keo kiệt, ngọn đèn ảm đạm, chất phác tự nhiên.
Nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng rơi vào thân ảnh ngồi trên ghế sa lon trong đại sảnh. Thật giống như trong truyền thuyết, anh tuấn, cao lớn, đồng thời nho nhã lễ độ, mang theo một loại văn nhã khí chất, giống như những vị tiểu thư quý tộc kia nói vậy. Chỉ là, là một người đã từng ra trận giết vô số người, hắn mẫn cảm phát giác được một loại khí tức ẩn sâu từ người này, hắc ám vô cùng.
- Runcorn?
Đỗ Địch An nhìn qua tên thống lĩnh kỵ sĩ này, mỉm cười.
Runcorn bỏ mũ hỏi:
- Là ta, ngài hẳn là Đỗ đại sư?
- Không sai.
Đỗ Địch An nói:
- Lần đầu gặp mặt, ta thật sự không thể quá tín nhiệm ngươi. Có thể kiểm tra thân thể của ngươichứ? Nơi đây của ta cấm không kẻ nào được mang theo binh khí.
Runcorn gật đầu, lấy ra môt con dao găm từ trong lồng ngực nói:
- Ta chỉ có cái binh khí này để phòng thân thôi.
Nói xong liền xoay người bỏ xuống đất.
Đỗ Địch An lộ ra nụ cười:
- Rất tốt, Runcorn kỵ sĩ rất thành thật, không hỗ danh đã từng là Hoàng Kim Kỵ Sĩ. Nhưng mà ta là người rất sợ chết, muốn lại kiểm tra lại lần nữa, hi vọng ngươi bỏ qua cho.
Runcorn gật đầu:
- Không sao.
Đỗ Địch An búng tay.
Một thiếu nữ yên lặng chờ bên cạnh khẽ gật đầu, tiến đến trước mặt Runcorn, thò tay sờ bờ vai của hắn kiểm tra.
Runcorn nhìn thấy thiếu nữ này không phải mặc trang phục nữ hầu mộc mạc liềm nhíu mày, trong lòng hiện lên một ít nghi hoặc nhưng không nói gì. Hắn đối với sinh hoạt bình thường của vị đại sư này không biết gì, giơ cánh tay lên, để cho thiếu nữ này tùy ý kiểm tra.
Phốc!
Trước ngực đau xót. Đồng tử Runcorn co lại, vội vàng động hai tay, đánh mạnh sau lưng thiếu nữ.
Nhưng thiếu nữ này lại mềm mại không xương, nhẹ nhàng lui ra như gió nhẹ. Runcorn cúi đầu nhìn, lập tức thấy trước ngực có một cây châm thật nhỏ đâm vào y phục của mình. Sắc mặt hắn biến đổi khó coi, ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Địch An ngồi trên ghế sa lon, thò tay che ở vị trí châm nhỏ đâm vào, ngăn chặn mạch máu để ngừa châm có độc mà khuếch tán đến nơi khác, hắn cắn răng, nói với Đỗ Địch An:
- Đại sư, vì sao chứ?
Đỗ Địch An bưng cà phê lên khẽ thổi, cười híp mắt nói:
- Ngươi không biết sao, tác dụng duy nhất của ngươi chính là chết ở chỗ này.
Runcorn trừng mắt, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, tức giận đến mức sùi bọt mép, rít gào:
- Cái tên tiểu nhân hèn hạ này, ta muốn giết ngươi!!
Hắn rống giận xoay người nhặt lên chủy thủ trên đất xông về phía Đỗ Địch An.