← Quay lại trang sách

Chương 446 Tuyệt Vọng

Vui vẻ trên mặt Đỗ Địch An biến mất, nhìn qua hắn nén giận đánh tới, vung lên cà phê nóng trong tay đồng thời đạp cái bàn trước mặt bay tứ tung.

Cà phê nóng dội lên mặt Runcorn, kịch liệt đau nhức vẫn không bằng phẫn nộ trong lòng hắn, mạnh mẽ đạp gãy cái bàn mà Đỗ Địch An đạp đến, nổi giận gầm lên, tới gần Đỗ Địch An, chủy thủ cũng đâm tới.

Vèo!

Đúng lúc này, một cơn gió đằng sau đánh úp lại, là Jinny, tay nàng cầm trường kiếm, rất nhanh đuổi giết tới.

Runcorn không quan tâm, vẫn thẳng hướng Đỗ Địch An lao tới. Hắn thà bỏ mạng cũng muốn giết được Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn khuôn mặt phẫn nộ của hắn, đột nhiên cười, đưa tay nhanh như một vệt ảo ảnh, rất chuẩn xác cầm trúng cổ tay Runcorn, kéo thân thể của hắn lại. Đồng tử Runcorn mở rộng, ngạc nhiên nhìn thiếu niên này, lực truyền đến từ cổ tay làm hắn khiếp sợ đến nỗi nói không ra lời.

- Thật xin lỗi, chỉ với ngươi thì không giết được ta đâu.

Đỗ Địch An khẽ cười, đồng thời vung cánh tay, đem cánh tay cầm chủy thủ của hắn hướng tới trước ngực mình, đâm một cái xuyên qua quần áo cắt ra một vết máu.

Runcorn kinh ngạc, không đợi hắn kịp phản ứng, một tiếng rít bén nhọn từ sau lưng truyền đến.

Sau một khắc, hắn cảm thấy thân thể bị Đỗ Địch An kéo được mạnh, lại không tự chủ được, thiếu niên này xuất ra một lực lượng to lớn đến mức hắn cảm thấy khủng bố.

Sau đó hắn nhìn thấy vị thiếu nữ lúc trước soát người mình, cầm kiếm sắc bén đánh tới, trên mặt đẹp lạnh lùng như sương, tuyệt không như một cái người hầu nên có khí chất.

Phốc!

Kiếm xuyên qua trái tim. Cổ họng Runcorn tuôn ra một ngụm máu, hắn muốn nuốt xuống, nhưng máu xông lên quá nhanh, hắn không còn khí lực nuốt xuống, mạnh mẽ phun ra, máu tươi phun đầy đất, dính lên toàn thân thiếu nữ đối diện.

Ý thức mơ hồ, Runcorn ngã xuống đất mất mạng.

Đỗ Địch An mỉm cười, thu tay về, để thân thể của hắn rơi tự do, gọi Kuren bên cạnh tới nói:

- Lấy hộp cấp cứu của ta ra, còn nữa, ngay lập tức đi thông báo cho sở thẩm phán là nơi này có thích khách.

Kuren cùng Nicotine sợ hãi, lập tức đồng ý quay người chạy đi.

- Khổ cực rồi.

Đỗ Địch An ngồi trên ghế sa lon, vừa tự băng bó vừa nói với Jinny.

Jinny vẫn cầm kiếm đứng ở trước thi thể, không thèm để ý máu trên mặt cùng trên người, yên lặng nhìn thiếu niên này đáp:

- Đây là nhiệm vụ của ta.

Lúc trả lời, ngón tay của nàng khẽ chà xát chuôi kiếm. Nàng phỏng đoán nếu Kacheek ở nơi này, đoán chừng đã khiếp sợ đến hô lên rồi. Nàng cùng Kacheek biết Đỗ Địch An nhất định là không sợ bọn hắn đánh lén, nhưng vừa rồi tận mắt nhìn thấy mới biết được lực lượng của thiếu niên này chắc chắn cao hơn so với bọn hắn.

Thể chất tên Runcorn này không kém cỏi Cao cấp Thú Liệp Giả chút nào, thậm chí so với tuyệt đại bộ phận Cao cấp Thú Liệp Giả còn cường hãn hơn ba phần, thế nhưng ở trước mặt thiếu niên này lại như đứa trẻ nhu nhược dễ dàng bị chế trụ.

Điều này làm cho nàng không khỏi nghĩ đến thi thể Truyền Kỳ ma vật ngoài vách tường kia, tâm tình có chút phức tạp, một vị Thú Liệp Giả có Truyền Kỳ Ma Ngân đang ở trước mặt mình.

Nàng sống ở bên trong vách tường, biết rõ trong thân thể chứa Truyền Kỳ Ma Ngân sẽ có tiềm lực lớn đến bực nào, hơn nữa đối phương còn là một đại sư Thần Thuật, có đầy đủ tài nguyên để bồi dưỡng chính mình đạp vào ngọn núi cao nhất.

Một lát sau, người ở sở thẩm phán đến. Hai đội kỵ sĩ thẩm phán cùng với hai vị chấp sự sở thẩm phán vội vàng chạy đến, có thể thấy được là rất coi trọng việc của Đỗ Địch An.

Vừa mới vào đại sảnh, hai vị chấp sự sở thẩm phán liền nhìn thấy Đỗ Địch An ngồi trên ghế salon, ngực đang băng bó cùng với thiếu nữ cầm kiếm đứng yên lặng bên cạnh, còn có thi thể trên đất đằng sau, cùng với hai vị mặc y phục quản gia bên cạnh.

Trong đại sảnh vô cùng yên tĩnh.

Mặt mũi hai vị chấp sự sở thẩm phán tràn đầy kinh hãi, ánh mắt nhìn thoáng qua thi thể kia rồi liền thu hồi đi đến trước mặt Đỗ Địch An nói:

- Xin chào đại sư, đây chính là hung thủ hành thích ngài sao?

Đỗ Địch An gật đầu, nói:

- Kính xin các vị giúp ta tra một chút, người này đến tột cùng có thân phận gì, tại sao phải ám sát ta.

- Chuyện này cứ để chúng ta.

Roces hít một hơi thật sâu, nói:

- Đại sư ngài không sao chứ, có cần ta gọi người tới khám cho ngài không?

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu:

- Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì.

Roces nhìn thấy chỗ băng gạc ẩn ẩn có màu đỏ sẫm thấm ra, thấy vết chém thật dài, đáy lòng hơi bất an nói:

- Đại sư, ta lập tức cho người tới xem, kính xin ngài tự thuật lại ám sát vừa rồi.

Đỗ Địch An gật đầu, liền kể:

- Người này nói có việc muốn nhờ, ta liền cho người hầu đưa hắn đến, không ngờ hắn sau khi đi vào không nói một lời, đột nhiên làm khó dễ với ta. Cũng may ta có người bảo hộ, hơn nữa chính mình cũng là một kỵ sĩ, coi như có chút thân thủ, lúc này mới tránh đi một kích trí mạng.

Roces gật gật đầu bảo trợ thủ ghi lại, sau đó nói với Đỗ Địch An:

- Đại sư, chúng ta muốn khám nghiệm hiện trường một chút, phiền ngài rồi.

- Xin cứ tự nhiên, ta lên lầu nghỉ tạm.

Đỗ Địch An nói.

- Được được.

Roces liên tục gật đầu:

- Ngài chậm một chút.

Đỗ Địch An giơ tay lên, chậm rãi vịn vào Nicotine đi lên lầu.

...... Ngày kế tiếp.

'Tân Thế báo' lần nữa đăng một tin tức làm mọi người khiếp sợ.

Thần Thuật đại sư, anh hùng Đỗ Địch An đêm qua gặp ám sát, suýt nữa mất mạng!

Tiêu đề cực kỳ kích thích lập tức hấp dẫn vô số người mua, làm cho 'Tân Thế báo' lần nữa đoạt được lượng tiêu thụ nhiều nhất ngày hôm đó.

Gia tộc Mel.

Mel George thức giấc, thay đổi quần áo ở nhà mềm mại. Sau khi tẩy rửa sạch sẽ, hắn được thị nữ nâng đỡ chống quải trượng đi vào phòng ăn, báo chí cùng đồ ăn sáng đã chuẩn bị trên bàn.

Hắn ngồi xuống, bưng lên sữa bò nóng uống một ngụm, thấm giọng nói, sau đó đeo lên kính lão, run rẩy cầm lấy báo, mở ra yên tĩnh đọc. Rất nhanh liền xem xong, hắn tiếp tục đổi tờ khác.

Đọc thêm hai phần sau, hắn nhìn thấy phần thứ ba.

- Thần Thuật đại sư, anh hùng Đỗ Địch An, đêm qua gặp ám sát, suýt nữa mất mạng...

Ánh mắt Mel George xẹt qua đề mục, đồng tử đột nhiên co rút lại. Hắn giật mình, ngón tay khẽ run lên. Ngay lập tức, mặt hắn đỏ lựng, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi vào chén sữa bò, cùng với cả bàn ăn.

- Lão gia! Lão gia!

Thị nữ bên cạnh thấy thế, sợ đến nổi nhảy dựng lên, vội vàng chạy đến nâng lên.