← Quay lại trang sách

Chương 447 Sụp Đỗ

Đông đông đông!!

Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa dồn dập. Mel Ken đang mệt mỏi nghe thấy đến đau đầu, mí mắt muốn mở, lông mày rậm theo bản năng nhăn lại. Đêm qua vì lôi kéo mấy đại gia tộc trở lại tập đoàn, hắn dự tiệc rượu đến khuya mới ngủ, lại uống nhiều rượu, tuy sau đó có uống thuốc giải rượu nhưng vẫn bị tác dụng chậm của rượu làm cho khó chịu.

Lúc này nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập như thế, trong lòng bực bội nói không nên lời. Hắn giơ tay lên nhéo mũi khẽ thở dài, biết rằng gõ cửa vội vã gấp rút như vậy thì chắc hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó.

Từ từ ngồi dậy, hắn hơi đưa tay, thị nữ bên cạnh đưa đến khăn lông ướt đã sớm chuẩn bị, hắn lau mặt, thở dài nói:

- Là Shaya sao, vào đi.

Thị nữ ở cửa ra vào kéo chốt cửa phòng, cửa phòng lập tức bị đẩy vào, Mel Shaya gấp rút chạy đến, nhìn thấy cha mình ngồi trên giường vẻ mặt mệt mỏi, giật mình một cái, trong lòng áy náy, nhưng vẫn nhanh chóng nói:

- Cha, xảy ra chuyện lớn rồi!

- Cứ bình tĩnh nói.

Sắc mặt Mel Ken khẽ trầm xuống đứng dậy, nữ hầu bên cạnh lập tức tiến lên hầu hạ mặc quần áo.

Mel Shaya vội vàng đưa báo trong tay ra nói:

- Cha, người xem.

Mel Ken cầm báo xem qua liền nhìn thấy tiêu đề bắt mắt bên trên. Ngay lập tức, sắc mặt ủ rũ lúc trước trở nên ngơ ngẩn, đứng tại chỗ như bị sét đánh.

Mel Shaya không ngờ cha mình từ trước đến nay trấn định lại phản ứng gay gắt hơn so với bản thân, bị dọa đến sợ, trong lòng khẩn trương nói:

- Cha, chuyện này không phải là cha phái người làm chứ? Nếu như không phải, ngài nói với cá tính âm hiểm của tiểu tử kia, có thể đổ chuyện này lên đầu chúng ta hay không?

Mel Ken dần phục hồi tinh thần liền hỏi:

- Runcorn có ở đấy không, bảo hắn tới gặp ta.

- Thống lĩnh Runcorn?

Meire Shaya mờ mịt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, biến sắc:

- Cha, cho nên, không phải là...

Mel Ken đánh gãy lời nàng...

- Cha hỏi con hắn có ở đấy không?

- Con, để con đi hỏi Quản gia.

Mel Shaya sợ hãi, từ nhỏ đến lớn cha chưa từng hung dữ như vậy với nàng. Dù trước kia nàng phạm sai lầm, làm mất đơn hàng giá trị 10 vạn Kim tệ của gia tộc cũng không la mắng nàng nửa câu, thậm chí còn trấn an nàng. Nhưng nàng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, lập tức chạy ra ngoài.

Một lát sau, sắc mặt Mel Shaya tái nhợt trở về, nói:

- Cha, thống lĩnh Runcorn... không ở đây.

Mel Ken vừa thay xong quần áo, nghe vậy liền trợn tròn mắt, thân thể lảo đảo, suýt nữa thì ngất.

- Cha, cha, chẳng lẽ chuyện này thật sự là do Runcorn làm hay sao?

Bờ môi Mel Shaya run run:

- Vì sao chứ? Là cha phái đi sao, nếu thật là hắn, trên báo nói, hung thủ ám sát thất bại và bị giết chết. Cái này, sớm muộn sẽ điều tra đến trên đầu chúng ta...

Mel Ken kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, đầu óc đông cứng, hoàn toàn nghe không được con gái đang nói gì. Tuyệt vọng khôn cùng bao phủ hắn, cả đời hắn té ngã quá nhiều lần, nhưng chưa bao giờ té ngã lớn như vậy!

- Runcorn bán đứng ta? Không, hắn sẽ không phản bội ta, nếu quả thật bị mua chuộc, hôm nay đã mất mạng, nhiều tiền hơn nữa thì làm được gì...

Mel Ken từ trong suy nghĩ hỗn loạn dần khôi phục lại, đầu óc ngày càng thanh tỉnh, suy nghĩ cẩn thận tất cả mọi chuyện là như thế nào, vừa ăn cướp vừa la làng, chỉ là một thủ đoạn đơn giản như thế, hắn vậy mà lại mắc bẫy!

Tay hắn nắm lại thành quả đấm, vì dùng sức quá lớn mà phát run, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mà không biết.

Sau khi cho phép Runcorn qua đó, hắn tuy đã nghĩ qua điểm này nhưng không cẩn thận cân nhắc. Dù sao dùng thực lực của Runcorn, nơi ấy muốn bắt giữ hắn hẳn là không nhiều người có thể làm, muốn giết hắn thì lại càng ít, nếu không hắn cũng không thể đảm đương chức thống lĩnh kỵ sĩ, bảo vệ gia tộc bọn hắn nhiều năm như vậy.

Hơn nữa hắn hiểu rõ thực lực người hầu bên cạnh Đỗ Địch An, trong đó chỉ có hai người có thể uy hiếp đến Runcorn, đều là người mà Đỗ Địch An bảo lãnh từ ngục giam Kinh Cức hoa ra, lấy thân thủ của Runcorn, mặc dù không địch lại hai người này cũng có thể tự bảo vệ mình. Vậy mà giờ lại chết ở đó, điều này chứng tỏ từ lúc mới bắt đầu đối phương đã mai phục tốt bẫy rập, chờ hắn đưa đến cửa. Cái gọi là mua chuộc chỉ là nguỵ trang mà thôi.

Hắn còn định mượn cơ hội này dùng Runcorn giết chết Đỗ Địch An, dù không thể diệt trừ cũng có thể mượn cơ hội này moi ra tin tức trọng yếu từ Đỗ Địch An, từ đó phản kích. Ngờ đâu đây là một nước cờ thua, bước vào liền trực tiếp tử trận!

- Cha, cha!

Mel Shaya thấy hắn xuất thần, không khỏi kêu lên.

Mel Ken hít một hơi thật sâu, nói với nàng:

- Chuyện này trước hết đừng nói cho ông nội, ông sẽ không chịu nổi đả kích này, mặt khác, con lập tức gọi Merk cùng Myers về, rồi tập hợp tất cả mọi người tới, chuẩn bị tổ chức hội nghị gia đình, chuyển dời tài sản, phải nhanh lên!

Mel Shaya khiếp sợ nói:

- Cha, ngài nói cái gì? Chuyển dời tài sản? Cha, chẳng lẽ cha muốn...

- Đúng vậy, gia tộc Mel đã xong đời.

Ánh mắt Mel Ken lộ ra sát ý, nói:

- Nhưng sẽ không tiêu vong như vậy, có một ngày chúng ta sẽ quật khởi, hiện tại nhất định phải rút lui nhằm giảm tổn thất xuống.

Mel Shaya cảm thấy như sét đánh ngang tai, không tin nổi. Trong suy nghĩ của nàng, ở khu buôn bán này không ai là không biết gia tộc Mel là quý tộc trong quý tộc, cao cao tại thượng, từ trước đến nay chưa từng kém ai, vậy mà bây giờ lại nói là sắp xong đời? Gia tộc Mel sừng sững mấy chục năm lại phải sụp đổ trong một đêm?

- Cha!

Mel Shaya khó có thể tiếp nhận nhìn Mel Ken, nói:

- Chỉ là một tên ám sát mà thôi, chúng ta nhét cho sở thẩm phán ít tiền là được, cùng lắm thì cho nhiều hơn, cho bọn hắn gấp 10 lần, để cho bọn hắn một mắt nhắm một mắt mở là được rồi.

Nếu như rút vốn, gia tộc chúng ta sau này nếu muốn xoay người thì rất khó khăn. Con cũng không tin, một tên đại sư vừa mới tấn chức thì có gì đặc biệt hơn người. Dù tra ra hung thủ là Runcorn thì sao? Chúng ta chỉ cần nói, đây là Runcorn thống lĩnh tự mình làm, có quan hệ gì với chúng ta?

Mel Ken nhướng mày quát:

- Nói hươu nói vượn! Thua chính là thua, chuyện này là do chúng ta quá khinh địch, lặp đi lặp lại nhiều lần để cho hắn chui chỗ trống. Bây giờ không còn đường vãn hồi nữa rồi. Ám sát đại sư, chuyện như vậy sẽ kinh động Quang Minh Giáo Đình. Dựa theo luật pháp của sở thẩm phán, bọn hắn có quyền lợi phái người tham gia điều tra cùng sở thẩm phán! Quang Minh Giáo Đình bao che khuyết điểm nên chắc chắn sẽ nghe theo chỉ thị của tiểu tử kia, dội nước bẩn đến trên người chúng ta, chúng ta đã không còn hi vọng rồi. Hy vọng duy nhất hiện tại chính là tương lai lại quật khởi!

- Thế nhưng mà, nhưng mà...

Trong lòng Mel Shaya thống khổ không cách nào tiếp nhận đả kích như vậy. Nàng rất muốn như tiểu thư quý tộc bình thường cùng tuổi hồ đồ làm nũng, nhưng nàng không nói nên lời. Chỉ là sự thật vô tình như vậy, nàng rất khó tiếp nhận, quá tàn nhẫn, không thể chịu đựng được.

- Đi!

Mel Ken nổi giận.

Mel Shaya cắn môi, nước mắt như thủy tinh tỏa sáng chảy xuôi xuống, rơi trên gương mặt xinh đẹp, nàng thò tay lau đi, che môi quay người chạy ra ngoài.

......

Lầu hai, trong thư phòng.

- Chữ sai rồi, viết lại 100 lượt.

Đỗ Địch An ném quyển vở nhỏ trong tay đến trước mặt nam hài, đúng là Gabriel mà hắn đem về:

- Chẳng những phải biết đọc còn phải biết viết, tri thức so với đao kiếm càng hữu dụng hơn, có biết không?

Gabriel cúi đầu nói:

- Đã biết thưa thiếu gia.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu.

- Đi đi.

Gabriel cầm quyển vở nhỏ quay người rời khỏi, sau khi hắn rời khỏi, một tòa phòng nhỏ do vô số hộp xếp gỗ vuông be bé xây dựng lên, tiểu nữ hài Heka ghé vào bên cạnh bàn, cẩn thận từng li từng tí dùng tay xếp lại nóc phòng, dưới cái đầu màu xanh biếc lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như là búp bê.

Đỗ Địch An đứng dậy đi qua, ngồi xuống trên bàn sách, mỉm cười hỏi:

- Đây là cái gì?

Heka rất nhát gan, thân thể rụt lại đáp:

- Là phòng ở.

- Ngươi thích phòng ở như vậy sao?

- Thích.

Đỗ Địch An mỉm cười, duỗi ra ngón tay ở chỗ phòng ở cuối cùng khẽ bắn, một mảnh xếp gỗ bay ra, làm xếp gỗ bên cạnh cũng rung lắc.

Rầm rầm một tiếng, phòng ở sụp đổ trong tích tắc, biến thành một bàn rải rác xếp gỗ.

Heka sửng sốt nhìn xếp gỗ rơi tán loạn, lại nhìn Đỗ Địch An trước mặt, miệng nàng bẹp dẹp, hốc mắt phiếm hồng như muốn khóc. Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Đỗ Địch An đang mỉm cười lại không dám khóc lên. Lần trước nó khóc lên thì ca ca đã bị phạt luyện kiếm 3000 lần, tay đau nhức đến nỗi ngay cả dao ăn cũng không cầm được.

- Xem ra ngươi dựng chưa đủ bền.

Đỗ Địch An nói. Heka dẹp lại miệng, rưng rưng muốn khóc.

- Làm lại lần nữa đi.

Đỗ Địch An mỉm cười,

- Đừng tức giận, nếu như dựng đồ vật lộn xộn, sẽ có trừng phạt.

Heka chép miệng dùng sức hít nước mũi một cái, đưa tay tiếp tục cầm lấy gỗ xếp chồng chất.