Chương 449 Tuyên Thệ
Lò sưởi trong tường đã đốt lên chưa?
Đỗ Địch An nắm thật chặt chăn lông trên người, rút tay vào trong áo lông hỏi Kuren đang hầu hạ bên cạnh. Thanh âm hơi hơi run run
Kuren nhìn thấy Đỗ Địch An đang run rẩy vì lạnh, trong lòng kỳ quái hỏi:
-Thiếu gia, lò sưởi trong tường đã đốt lên rồi, nếu không thì ngài ngồi ngay bên cạnh lò sưởi nhé.
Đỗ Địch An hơi cau mày gật nhẹ đầu, hắn ôm sách vở đứng dậy đi tới bên cạnh lò sưởi, Kuren ở phía sau ôm thảm nhung đến, kê lót trên sa lon, trải tốt chỗ ngồi cho Đỗ Địch An.
Ngọn lửa trong lò sưởi chớp động, ánh lửa ôn hòa chiếu lên mặt của hắn, nhưng hắn vẫn y nguyên cảm giác toàn thân rét lạnh thấu sương, trong lòng không khỏi sầu lo.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ, nhiều bông tuyết đen nhánh phiêu phiêu rơi xuống, trong bông tuyết có phóng xạ hỗn hợp.Tuyết rơi trên mặt đất vang lên tiếng sào sạc, chất thanh từng đống tuyết màu đen.
Két.. Một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Heka nhút nhát e lệ tiến đến, nhìn thấy kuren thì lá gan hơi lớn vài phần, nhìn Đỗ Địch An nói:
-Thiếu gia, ngài tìm ta?
Nàng chỉ mới 5 tuổi nhưng từ nhỏ thời gian khốn khổ làm cho nàng hiểu chuyện hơn rất nhiều so với bạn bè cùng trang lứa, cộng thêm những ngày này được Đỗ Địch An dạy bảo, nàng cũng học theo, xưng hô với Đỗ Địch An giống như những người khác trong lâu đài cổ.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, ngoắc tay ra hiệu cho nàng tới.
Trong lòng Heka khẩn trương, chậm chạm đi tới trước mặt Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An đưa tay sờ mái tóc bích lục của nàng, màu sắc như vậy chưa bao giờ xuất hiện trong vách tường, phần lớn bình dân đều là tông hoặc đen, quý tộc thì là vàng hoặc vàng nhạt, màu sắc lạ như vậy là cực kì hiếm thấy, hắn nói khẽ:
- Bài tập viết hôm nay đã xong chưa?
- Đã xong.
Heka thành thành thật thật nói, thanh âm non nớt.
Đỗ Địch An gật đầu, ôm nàng ngồi lên đùi của mình nói:
- Hôm nay đã nghe chuyện gì rồi?
Đôi mắt trong sáng của Heka nhấp nháy, khẩn trương trong lòng buông lỏng rất nhiều. Nàng biết rõ, lúc Đại ca ca kể chuyện xưa chính là thời gian ôn nhu nhất, nhưng lúc bình thường lại như một người khác. Bất quá, giờ phút này là thời gian kể chuyện xưa, nàng an tâm hơn không ít, hơi nghiêng đầu suy tư trong chốc lát nói:
-Ta còn muốn nghe câu chuyện 'Vịt con xấu xí' lần trước.
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
- Câu chuyện vịt con xấu xí đã kể rồi, hôm nay sẽ kể cho ngươi câu chuyện Bạch Tuyết công chúa, muốn nghe hay không?
- Bạch Tuyết công chúa?
Heka nháy mắt, tuyết không phải màu đen sao, tại sao có thể có tuyết trắng?
Bên cạnh Kuren cũng biết vâng lời đứng lẳng lặng chờ một bên, chỉ là lỗ tai hắn đã dựng thẳng lên, hắn cũng cực kì thích những câu chuyện mà Đỗ Địch An kể kia, đồng thời cũng rất khâm phục. Bằng hữu bằng tuổi với mình này, hiểu biết thực sự hơn mình quá nhiều.
- Tuyết màu trắng.
Đỗ Địch An mỉm cười:
- Ở một nơi rất xa xôi, tuyết ở nơi đó đều là màu trắng, câu chuyện này chính là bắt đầu ở nơi đó, đã từng có một cái...
Hắc Tuyết rơi trên cửa sổ vang lên sàn sạt, củi trong lò sưởi được đốt tí tách, thanh âm Đỗ Địch An êm ái quanh quẩn trong phòng, thời gian chút bất tri bất giác trôi qua. Heka ngồi trong ngực Đỗ Địch An thập phần nhu thuận lắng nghe, cũng không xen vào, không giống những tiểu nữ hài nghe nghe đến đoạn hiếu kỳ sẽ cắt ngang Đỗ Địch An mà hỏi.
Câu chuyện đã hết nhưng Kuren vẫn đắm chìm trong đó, chưa lấy lại tinh thần.
Trong đôi mắt Heka chớp động nói:
- Bảy chú lùn kia thật đáng thương.
Đỗ Địch An cười không nói, khẽ thả nàng xuống đất, nói:
- Đi luyện kiếm đi.
Heka tỉnh ngộ lại, biết đã hết thời gian ôn nhu, cô bé gật đầu:
- Ta đi, thiếu gia.
Nói xong nàng bước chân rời khỏi thư phòng.
Kuren lặng yên nhìn nàng rời khỏi phòng, sau đó nhìn Đỗ Địch An nói:
- Thiếu gia, thời gian của ngài quý giá như vậy, tại sao còn muốn kể cho nàng nghe những câu chuyện này làm chậm trễ thời gian?
- Nếu chỉ luôn học tập rèn luyện, không có ôn nhu thì chỉ tài bồi ra quái vật.
Biểu lộ Đỗ Địch An bình thản:
- Trong nội tâm có cổ tích mới có chấp nhất.
Kuren giật mình mờ mịt không hiểu.
Đỗ Địch An khẽ thở dài, nhìn qua tuyết đen rơi tí tách bên ngoài, trong mắt có một ít thâm trầm.
Thùng thùng.
Chợt có thanh âm gõ cửa.
- Tiến đến.
Nicotine đẩy cửa bước vào, cung kính nói:
- Thiếu gia, kỵ sĩ Điện Đường phái người tới, triệu ngài đi qua thụ phong.
Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp động nhẹ gật đầu, xốc chăn bông trên người, buông sách vở, đứng dậy rời khỏi lò sưởi. Sau khi ra khỏi gian phòng dường như không khí càng thêm lạnh lẽo, lỗ chân lông của hắn co rút lại, lạnh run người nhưng hắn không muốn để người khác nhìn thấy hắn đangrun rẩy, chỉ có thể ngậm miệng, kéo căng thân thể, khuôn mặt không tự chủ được lộ ra vẻ lạnh băng.
Đi tới dưới lầu.
Đỗ Địch An liếc thấy trong đại sảnh có một vị kỵ sĩ đang chờ, trên người mặc Hoàng Kim Kỵ Sĩ khôi giáp, tuổi chừng ba mươi, khí vũ hiên ngang, mặt rộng mày rậm. Sau khi nhìn thấy Đỗ Địch An, người này liền nói:
- Tại hạ là Alva, gặp qua Đỗ Địch An đại sư.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nói:
- Đã để ngài đợi lâu, mời ngồi.
- Không cần ngồi, ta là tới để đưa tin, đây là tin thụ phong của ngài.
Alva cung kính đưa một trang giấy văn kiện ra.
Đỗ Địch An tiếp nhận nhìn qua một chút, gật đầu nói:
- Không có vấn đề, ta đi theo ngươi là được.
Alva vui vẻ nói:
- Được.
Đỗ Địch An phân phó Kuren chuẩn bị ngựa, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, xa xa một đội nhân mã trong gió tuyết chạy tới, xoay người xuống ngựa. Đúng là Mayne Reid, hắn nắm ngực, hướng Đỗ Địch An hành lễ, khẽ gật đầu với Alva, sau đó nhìn Đỗ Địch An nói:
- Đại sư, Tộc trưởng Mel gia tộc, Mel George tiên sinh đã thừa nhận là hắn ác ý phái người ám sát ngài, trước mắt hắn đã bị bắt, giam giữ ở quân bộ, phán quyết giam cầm cả đời!
Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên, nói:
- Vậy nguyên nhân ám sát ta là gì?
Mayne Reid do dự một cái, nói:
- Theo sở thẩm phán điều tra, hẳn là cạnh tranh buôn bán, nếu như ngài chết thì Tân Thế tập đoàn không có ngài làm chỗ dựa sẽ không cách nào chèn ép Melon tập đoàn bọn hắn nữa, cho nên...
Đỗ Địch An gật gật đầu:
- Ta đã biết, khổ cực cho các ngươi rồi.
- Nên phải đấy, bên ngoài gió tuyết lớn, đại sư ngài đây là muốn đi?
Mayne Reid nhìn nhìn Alva, trong lòng có chỗ suy đoán.
Alva thay Đỗ Địch An trả lời, cười nói:
- Đại sư phải đi thụ phong kỵ sĩ.
Mayne Reid tỉnh ngộ, khâm phục nhìn Đỗ Địch An nói:
- Đại sư chẳng những xuất sắc trong Thần Thuật Lĩnh Vực mà còn có khí khái kỵ sĩ, thật sự bội phục!
Đỗ Địch An hàn huyên vài câu liền tạm biệt hắn, cưỡi ngựa rời đi cùng Alva. Cưỡi ngựa đi được hơn một giờ đã tới kỵ sĩ Điện Đường.
- Đại sư, mời.
Alva dẫn đường phía trước.
Đỗ Địch An theo phía sau.
Kỵ sĩ Điện Đường trang nghiêm trước sau như một, rộng rãi, hùng vĩ, trong đó giống như một quảng trường cực lớn, mái vòm cao cao, khắp nơi trên khảm đá thủy tinh cùng đèn dầu, cực xa hoa, lại đơn giản, không hề vàng son lộng lẫy nhưng lại lộ ra vẻ cao quý thần thánh.
- Nơi này là thụ phong đài.
Alva dẫn Đỗ Địch An đi tới một chỗ trong đại điện.
Đại điện là một vòng tròn rất lớn, bên ngoài sân khấu là một vòng tròn chỗ ngồi. Giờ phút này có mười hai đạo thân ảnh đang ngồi, đều mặc áo giáp kỵ sĩ, đeo huân chương kỵ sĩ. Bên trên mười hai vị kỵ sĩ này còn có ba đạo thân ảnh đang ngồi, theo thứ tự là hai vị Hoàng Kim Kỵ Sĩ, vị ngồi chính giữa lại là một lão giả mặc ánh kim áo giáp, râu bạc dày cộm.
- Người thụ phong, Đỗ Địch An, mời lên kỵ sĩ phong đài.
Lão giả râu bạc nói ra, thanh âm uy nghiêm truyền khắp đại điện.
Đỗ Địch An lĩnh mệnh, từ lối đi nhỏ hẹp chính giữa đại điện đi vào.
Lão giả râu bạc nhìn Đỗ Địch An thật sâu, trầm giọng nói:
- Chúng ta tuyên thệ!
- Chúng ta tuyên thệ!
Mười hai vị kỵ sĩ chung quanh cùng quát.
- Khiêm cung, chính trực...
Lão giả râu bạc lớn tiếng tụng niệm, nói một câu, mười hai tên kỵ sĩ chung quanh sẽ cùng niệm một câu, thanh âm quanh quẩn ở trong đại điện khiến cho vách tường rung động.
Một lát sau, lão giả niệm xong liền rút bội kiếm ra, từ trên chỗ ngồi đứng dậy, bước xuống bậc thang từng bước một, đi đến trước mặt Đỗ Địch An nói:
- Ngươi có bằng lòng tiếp nhận sứ mạng kỵ sĩ hay không?
Đỗ Địch An theo hình thức, quỳ một gối xuống, cúi đầu nói:
- Ta nguyện ý tiếp nhận!
Râu bạc lão giả đặt thân kiếm lên bờ vai hắn nói:
- Tuyên thệ!
Đỗ Địch An hít một hơi thật sâu, biểu lộ nghiêm túc, âm vang hữu lực vang lên:
- Ta, Đỗ Địch An tuyên thệ, cả đời ta sẽ thừa hành chuẩn tắc kỵ sĩ_khiêm cung, chính trực, thương cảm, anh dũng, công chính, hi sinh, vinh quang, linh hồn!