Chương 450 Lời Thề Kỵ Sĩ
Kỵ sĩ chuẩn tắc, chính là chuẩn tắc của ta!
- Ta thề, ta sẽ đối xử tử tế với kẻ yếu!
- Ta thề, ta sẽ dũng cảm đối kháng kẻ thù tàn nhẫn.
- Ta thề, sửa chữa tất cả sai lầm!
- Ta thề, ta sẽ chiến đấu vì người tay không tấc sắt!
- Ta thề, trợ giúp bất kỳ người nào tới xin sự giúp đỡ!
- Ta thề, không tổn thương bất cứ người phụ nữ nào!
- Ta thề, trợ giúp huynh đệ kỵ sĩ của ta!
- Ta thề, đối đãi chân thành với bằng hữu của ta!
- Ta thề, lòng ta đến chết cũng không đổi!
Thanh âm tuyên thệ hữu lực vang lên trong đại điện, một lát sau tuyên thệ chấm dứt, lão giả râu bạc thu hồi trường kiếm vươn tay ra.
Đỗ Địch An đặt tay lên tay lão giả đứng lên, đây cũng không phải là trợ giúp mà là biểu tượng truyền thừa.
Lúc này, hai vị Hoàng Kim Kỵ Sĩ đằng sau bưng một bộ Hoàng Kim Kỵ Sĩ áo giáp mới tinh lên, cùng với một bội kiếm Hoàng Kim Kỵ Sĩ tới, đưa cho Đỗ Địch An. Chờ sau khi Đỗ Địch An nhận lấy, râu bạc lão giả lấy ra một miếng huân chương kỵ sĩ, huân chương này không phải huân chương hoàng kim kỵ sĩ mà là sáng Kim sắc, hai bên lại khảm Thủy Tinh kim cương, rõ ràng là huân chương đẳng cấp cao nhất của kỵ sĩ Điện Đườn_Thủy Tinh kỵ sĩ!
Thủy Tinh kỵ sĩ là vinh quang cao nhất của kỵ sĩ, tượng trưng cho Vô Hạ, thuần túy!
- Kể từ hôm nay ngươi chính là Hoàng Kim Kỵ Sĩ của kỵ sĩ Điện Đường chúng ta!
Lão giả râu bạc nghiêm túc nhìn Đỗ Địch An
nói:
- Nhưng xét thấy ngươi có biểu hiện ưu tú, chúng ta đặc biệt cho ngươi huân chương Thủy Tinh kỵ sĩ, ngươi có phần lớn quyền hạn cùng của Thủy Tinh kỵ sĩ, chờ ngươi thật sự có một ngày trở thành Thủy Tinh kỵ sĩ thì chúng ta sẽ thay thế khôi giáp của ngươi, ngươi đã hiểu chưa?
Đỗ Địch An gật đầu đáp:
- Đã hiểu.
Lão giả râu bạc gật gật đầu, giao huân chương vào tay Đỗ Địch An trong.
Sylvia ba trăm linh tám năm tháng mười ngày một Cự Bích lịch, Đỗ Địch An lấy được sắc phong của kỵ sĩ Điện Đường, hiến dâng tính mạng cho thân phận Hoàng Kim Kỵ Sĩ cùng với huân chương Thủy Tinh kỵ sĩ, trở thành Hoàng Kim Kỵ Sĩ trẻ tuổi nhất kỵ sĩ Điện Đường!
Thụ phong chấm dứt, Đỗ Địch An lắng nghe hết nghề nghiệp"Kỵ sĩ" này cùng với quyền lợi của mình, liền rời khỏi kỵ sĩ Điện Đường trở về lâu đài cổ. Cũng không biết là người nào thăm dò được tin tức mà lúc hắn trở về, bên ngoài lâu đì cổ vậy mà tụ tập rất nhiều phóng viên, tràng diện thập phần chen chúc, hối hả rối loạn.
Đỗ Địch An cảm giác được thân thể mình lạnh đến mức sắp đông cứng rồi, sắc mặt tái nhợt, hắn nắm chặt cương ngựa, tốc độ không hề chậm lại đi thẳng về lâu đài cổ.
Nicotine trông coi cửa lâu đài cổ, từ xa xa đã nhìn thấy Đỗ Địch An, khi thấy tốc độ của hắn không giảm liền kéo cửa lâu đài cổ ra để hắn đi vào.
Tất cả nhân viên tòa soạn báo chung quanh thấy Đỗ Địch An phóng ngựa chạy vội, cũng không dám lên trước ngăn trở, chờ sau khi Đỗ Địch An đi vào mới đồng loạt tiến tới. Nicotine phản ứng nhanh chóng lập tức đóng cửa lại, quát lui mọi người.
Ngựa chạy qua trang viên, dần dần đứng trước cửa ra vào lâu đài. Đỗ Địch An xoay người xuống ngựa, toàn thân không tự chủ được run rẩy, hắn hít một hơi thật sâu xoa xoa đôi bàn tay.
Kuren thấy thế liền lấy chăn bông lúc trước Đỗ Địch An đã đắp ra, choàng lên người hắn.
Đỗ Địch An bước vào lâu đài cổ, thân thể lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã. Sắc mặt hắn tái nhợt, ho mạnh ra một ngum máu tươi, mãi máu đen kịt lại có mùi tanh hổi. Mắt hắn hoa lên, có chút mơ hồ, hắn nhanh chóng quát lên:
- Không cần tìm thầy thuốc...
Lời nói chưa xong hắn đã té xỉu.
Kuren vội vàng nâng hắn dậy, nhưng hắn chỉ có một tay, không thể ôm được.
Jinny ăn mặc giống thị nữ từ bên cạnh bước đến, nhanh chóng ôm lấy Đỗ Địch An, kêu hai tiếng thấy không có phản ứng gì, ngón tay nàng kéo kéo mi mắt hắn. Là bị hôn mê, nàng không khỏi nhăn mày lại, hai tay ôm ngang Đỗ Địch An, bước nhanh lên lầu, đồng thời nhìn Kuren nói:
- Chớ để rò tin tức ra, đuổi hết người bên ngoài đi!
Kuren kịp phản ứng, vội vàng quay người chạy ra ngoài cửa.
- Ta đi thôi.
Nicotine nói, cái eo đang còng xuống chợt thẳng tắp, rất có một bộ uy nghiêm.
Kuren thấy vậy, vội vàng quay người cùng đi lên lầu.
Bành mà một tiếng, Jinny một cước đá văng thư phòng của Đỗ Địch An, ôm hắn đến bên cạnh lò sưởi, quay lại nhìn Kuren đi đằng sau nói:
- Tăng thêm chút củi lửa cho lò sưởi, có thể hắn bị nhiễm hàn rồi.
Kuren phản ứng, vội vàng quay người chạy tới, nhưng chạy đến một nửa liền nhớ tới mình đã cụt một tay, mà bên tronglâu đài cổ cũng chỉ thừa lại mấy người bọn họ, những người hầu khác đều bị Đỗ Địch An cho lui rồi, trước mắt người duy nhất rảnh rỗi chính là Kacheek.
Lạnh quá! Jinny chạm đến cánh tay trái của Đỗ Địch An, cảm giác giống như đặt lên một khối băng vậy. Trong nội tâm nàng kinh nghi bất định, lúc trước ôm Đỗ Địch An lên lầu cũng cảm giác được nhiệt độ cơ thể người nam nhân này rất không bình thường, lạnh buốt hai tay.
Nàng đưa thay sờ sờ cái trán của Đỗ Địch An thì ấm áp, lại sờ lên động mạch trên cổ, tần suất nhảy lên chậm chạm, lạnh buốt, nàng đưa thay sờ sờ ngực Đỗ Địch An, lập tức cảm giác như chạm vào một khối băng.
- Lạnh như vậy!
Jinny có chút kinh hãi, nhiệt độ cơ thể thấp như vậy, rõ ràng còn có thể sống được, quả thực không thể tưởng tượng được!
Nàng chợt nghĩ đến Đỗ Địch An lấy được Truyền Kỳ Ma Ngân, trong lòng khẽ rục rịch. Truyền Kỳ Ma Ngân đã cắm rễ trong thân thể Đỗ Địch An, cho dù là cướp đoạt ra ngoài được cũng không cách nào lợi dụng lần nữa. Nội tâm rục rịch của nàng lập tức chìm xuống, nàng nhíu mày suy tư, khả năng mà nàng có thể nghĩ tới nhất chính là nhiệt độ cơ thể Đỗ Địch An thấp như thế có lẽ là do Truyền Kỳ Ma Ngân tạo thành.
Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của Truyền Kỳ Ma Ngân?
Hoặc là tác dụng khác?
Lúc nàng đang lâm vào trong suy tư, Kacheek cùng Kuren đã ôm củi đến ném vào bên trong lò sưởi.