← Quay lại trang sách

Chương 459 Huỷ Diệt Thế Giới Này

Thiếu gia, nhà giam ngài muốn chế tạo đã đúc xong rồi.

Kuren lên lầu bẩm báo Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, mắt không rời sách trong tay.

- Bảo Kacheek trước hết đưa ra ngoài thông đạo Cự Bích. Mặt khác, gọi Forint tự thân tới đây một chuyến, nói là ta có chuyện quan trọng cần thương nghị.

- Vâng, thiếu gia.

Kuren quay người rời đi.

Sau nửa ngày, xe ngựa của gia tộc Ryan dừng lại trước lâu đài cổ, Forint và Sandrew cùng nhau xuống xe, bên cạnh là ba gã kỵ sĩ người hầu, theo thứ tự là một vị Hoàng Kim Kỵ Sĩ cùng hai vị Bạch Ngân Kỵ Sĩ, chiến lực không tầm thường.

- Vào đại sảnh cấm mang theo binh khí.

Noyes canh giữ ở cửa ra vào ngăn lại nói. Ba gã kỵ sĩ khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Forint.

Forint gật đầu. Ba gã kỵ sĩ tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn cởi xuống binh khí bên hông giao cho Noyes.

- Tộc trưởng Forint, mời, thiếu gia đã đợi đã lâu.

Kuren một tay mời, thái độ khiêm nhường.

Forint khẽ gật đầu ý bảo ba gã kỵ sĩ không cần đi theo, giơ tay đè chặt cổ tay Sandrew, để hắn dìu mình lên lầu.

Sandrew hơi do dự, yên lặng dìu Forint đi lên.

Đẩy cửa ra, Kuren nhìn qua Đỗ Địch An choàng áo lông đang ngồi trước bàn sách nói:

- Thiếu gia, tộc trưởng Forint đến.

- Ngươi đi ra ngoài trước đi.

Đỗ Địch An không ngẩng đầu lên, nói.

Kuren gật đầu, hướng về phía Forint làm động tác mời, chờ sau khi hai người vào cửa liền nhẹ nhàng đóng cửa, yên lặng chờ ở ngoài cửa phòng.

- Chỗ của ngươi thật ấm áp.

Forint nhìn thoáng qua lò sưởi tràn đầy củi lửa trong vách tường, cười nói với Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An vẽ một ký hiệu trên giấy, bẻ góc tờ giấy, lúc này mới khép sách lại, nhìn qua Forint cùng Sandrew bên cạnh, mỉm cười nói:

- Tộc trưởng Forint, lâu ngày không gặp sức khỏe vẫn tốt chứ?

- Coi như mạnh khỏe.

Forint cười để quải trượng bên cạnh, nói với Đỗ Địch An:

- Nghe nói hôm qua ngươi cùng gia tộc Brendon có va chạm, cần ta giúp ngươi ra mặt dọn dẹp không?

- Tìm ngươi đến không phải vì chuyện này.

Đỗ Địch An mỉm cười, đứng dậy kéo áo khoác, đi vào trước bàn ngồi xuống, lấy lá trà từ trong ngăn kéo dưới bàn trà ra, nhắc bình giữ nhiệt đổ đầy ngâm một ly trà. Sau đó tráng trà, động tác trang nhã đổ nước tráng trà vào trong khe ở bên cạnh, chảy vào trong ao. Tiếp đến lại rót đầy nước trà, hương trà phiêu dật thấm đến tận tâm can.

Forint kinh ngạc cười nói:

- Nếu như tóc ngươi không phải màu đen, ta thật sự nghĩ ngươi xuất thân ờ gia đình quý tộc từ nhỏ.

Đỗ Địch An mỉm cười tự châm một ly cho mình, nói:

- Lễ nghi mọi người đều có thể học. Nếu Đồ Thư Quán cũng mở cho cả bình dân vào, chắc chắn cái gọi là “Dân đen không biết lễ nghi” trong mắt quý tộc sẽ ít đi rất nhiều.

Forint cười không đáp lời. Đỗ Địch An cũng không có ý định trò chuyện sâu về việc này, đi thẳng vào vấn đề:

- Tộc trưởng, mấy ngày nay thu phục tập đoàn Melon như thế nào rồi?

- Đã gần hoàn thành rồi.

Forint uống một ngụm trà nói khẽ:

- Có ngươi ở trước, quý tộc có thể rút vốn trong tập đoàn Melon đều rút vốn rồi gia nhập vào tập đoàn chúng ta, nhưng cũng có một số nhỏ bị tập đoàn khác tranh đi. Về phần còn lại cũng ngoan cố chống cự không được bao lâu, bọn hắn hãm hại ngươi tạo thành sự phẫn nộ của dân chúng, đã khiến toàn dân chống lại. Phàm là sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Melon đều không có người hỏi thăm, ngươi cũng biết, việc buôn bán ngươi không có lợi nhuận chẳng khác nào là thua lỗ, bọn hắn tiếp tục lỗ xuống như vậy, rất nhanh sẽ sụp đổ.

Đỗ Địch An gật đầu:

- Gia tộc Mel thì sao?

- Lão già George kia đang trong ngục giam, không cách nào bảo lãnh được, uy tín của gia tộc Mel đã không bằng lúc trước. Trong một đêm từ sáng chói trên đỉnh cao đã biến thành cục đá ven đường. Dù còn hoa lửa lấp lánh thì cũng chỉ là hạ xuống gấp quá nên tạo thành ma sát mà thôi.

Forint cười, nói:

- Lần này tập đoàn Melon hoàn toàn không có cách nào xoay người rồi, gia tộc Mel đã rút vốn chuẩn bị tuyên cáo phá sản, định bụng bắt đầu lại lần nữa.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu nói:

- Đối với bọn họ phải nhổ cỏ tận gốc!

Forint nhìn hắn một cái, vui vẻ trên mặt thu lại vài phần, nói:

- Ta biết rồi.

- Đợi sau khi nắm vững sản nghiệp của tập đoàn Melon thì chú tâm kinh doanh cho tốt đi.

Đỗ Địch An uống một ngụm trà nói:

- Từ nay về sau ta sẽ không trợ giúp tập đoàn gì nữa, tất cả phải dựa vào bản thân ngài rồi.

Forint giật mình:

- Cái này... Vì sao vậy?

Sandrew bên cạnh cũng sững sờ, sốt ruột mà nói:

- Đúng vậy, vì sao chứ? Thế lực của chúng ta lúc này lên như diều gặp gió, dân chúng đều tin chúng ta. Chúng ta tùy tiện công kích tập đoàn nào thì bọn hắn đều không có sức chống đỡ, chỉ có thể mặc cho chúng ta làm thịt, nếu như sau này ngươi lại chế tạo thêm Thần Thuật, chúng ta thậm chí có thể thống trị Ngoại Bích!

Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh:

- Thống trị Ngoại Bích? Các ngươi đúng là nghĩ xa. Đừng quên phía trên tập đoàn là quân bộ và Giáo Đình.

Sandrew giật mình, khó hiểu hỏi lại:

- Quân bộ cùng Giáo Đình? Bọn họ hẳn sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Hơn nữa chúng ta thâu tóm các tập đoàn khác, bọn họ cũng không thể làm gì chúng ta nữa!

Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt từ trên người hắn, nhìn về phía Forint, nói:

- Tộc trưởng, hiện tại bên ngoài nhìn như gió êm sóng lặng chỉ có âm thanh chúng ta gặm tập đoàn Melon như thức ăn. Nhưng tập đoàn này là đã đến mức tận cùng ranh giới rồi, nếu chúng ta tiếp tục khuếch trương, quân bộ cùng Giáo Đình tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn. Bọn họ cần chính là cân đối, mà chúng ta như vậy sẽ đánh vỡ sự cân đối. Đây cũng là nguyên nhân mà Thần Điện cấm đại sư cùng quý tộc lui tới mật thiết. Dù là đại sư xuất thân quý tộc cũng không thể âm thầm trợ giúp gia tộc chính mình.

- Đương nhiên, những năm này gần đây cũng có không ít đại sư có quan hệ thân thiết cùng tập đoàn, nhưng cũng chỉ là giúp chút ít, nếu thật sự đem Thần Thuật bán ra cho tập đoàn và cung cấp trợ giúp quá lớn, Thần Điện liền sẽ không mở một mắt nhắm một mắt đâu. Quan hệ lợi hại trong đó, ngươi hẳn cũng đã hiểu.

Forint trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau nói với Đỗ Địch An:

- Theo ý của ngươi, sau này chúng ta sẽ không tranh chấp cùng các tập đoàn. Nhưng nếu như tập đoàn khác muốn tranh cùng chúng ta thì làm sao bây giờ?

- Tranh như thế nào thì chúng ta tranh lại như thế ấy.

Đỗ Địch An nói:

- Nếu là bới móc, tránh được thì nên tránh. Trong kinh doanh sẽ khó tránh khỏi sẽ có va chạm, nhưng ta sẽ không xuất thủ nữa, ngươi hiểu chưa. Tuy nhiên các ngươi cũng đừng lo lắng, ta tuy sẽ không xuất thủ tương trợ nhưng mọi người đều biết ta là người của tập đoàn, ngài có ân lớn đối với ta. Cho nên bọn hắn sẽ không dám trêu chọc quá phận, hơn nữa các ngươi cũng có thể mượn danh tiếng của ta để kinh doanh, chỉ cần điểm này, ứng phó các tập đoàn đã dư dả rồi.

Forint khẽ thở dài không cam lòng, nhưng hắn cũng ý thức được tình huống gấp gáp hôm nay. Tuy chân lí thông thường vẫn là cố gắng vươn lên nhưng đã ở trên đỉnh núi rồi, nếu tiếp tục hướng về phía trước, bước tiếp theo sẽ là ngã vào vách núi. Mà vách núi này đã bày sẵn trước mặt bọn họ.

- Ta đã biết, ngươi yên tâm đi, dù ngươi không tương trợ, chỉ cần ngươi còn sống thì chúng ta mượn danh tiếng của ngươi là đã có thể trở thành tài phiệt lớn nhất khu buôn bán rồi.

Forint nói.

Đỗ Địch An lộ ra nụ cười, tiếp tục châm trà.

- Sau này ngươi không làm Thần Thuật nữa, vậy ngươi làm gì?

Forint vừa uống trà, vừa hỏi.

Đỗ Địch An mỉm cười nói:

- Có rất nhiều chuyện có thể làm, với địa vị của ta bây giờ có thể khai sáng một phái đại sư Thần Thuật rồi. Chờ hệ Thần Thuật 'Khí' của ta vững chắc, địa vị sẽ cao hơn nhiều so với thân phận đại sư song Truyền Kỳ. Nếu lại tiếp tục nghiên cứu, ta lo lắng ta sẽ hủy diệt thế giới này.

- Hủy diệt thế giới này?

Forint cùng Sandrew sững sờ, cơn tức này... Không khỏi quá lớn đi?

Đỗ Địch An thấy biểu lộ của hai người, cười mà không nói, cũng không giải thích tỉ mỉ:

- Sau này ta sẽ dạy dỗ, bồi dưỡng một đám học sinh ưu tú. Dù có một ngày ta chết đi, có bọn họ, sẽ không ai dám động vào tập đoàn chúng ta.

- Đúng vậy.

Forint gật đầu cười nói:

- Ngươi tuổi còn nhỏ mà suy nghĩ thật xa. Ta đã qua nửa đời người mà vẫn chưa nghĩ đến chuyện sau khi chết đây này.

Đỗ Địch An nhìn sang Sandrew mỉm cười nói:

- Kế hoạch luôn có dự định lâu dài.

Forint khẽ thở dài, tiếc nuối nói:

- Nếu không có quân bộ và Giáo Đình áp chế, có lẽ chúng ta có thể đi xa hơn. Chỉ tiếc, thể chế của cái thế giới này là vậy, không phải có năng lực là có thể leo đi lên. Người đông thịt ít, không có người nào vui lòng chia sẻ lợi ích của mình cho người khác cả. Chỉ cần chúng ta lơ là sẽ có người đạp chúng ta xuống chân để tránh bị uy hiếp. Thần Điện vẫn còn tốt chán, thiên tài như ngươi chỉ cần có thiên phú thể hiện ra, tài hoa sẽ không bị mai một.

Đỗ Địch An nghe hắn nói, trong lòng chua xót, nói:

- Kỳ thật thể chế nào cũng đều như nhau, muốn leo lên trên thì chỉ mạnh hơn người khác một điểm là chưa đủ, mạnh hơn rất nhiều rất nhiều mới có thể đi lên.

Forint thở dài, nói:

- Một kẻ thống trị chí cao thường là nhân mạch cùng tài phú tích lũy mấy đời người mới có thể xoay người. Chúng ta chỉ là những tập đoàn vài chục năm sẽ bị diệt, so sánh cùng Giáo Đình tồn tại mấy trăm năm thì vẫn còn non trẻ hơn rất nhiều. Chỉ mong đời sau của chúng ta có thể chính thức quật khởi!

Đỗ Địch An nhìn hắn, cười nói:

- Tộc trưởng ngươi tuổi cao nhưng ý chí vẫn còn trẻ lắm.

- Nếu như ý chí già thì thật sự là vô dụng rồi.

……

Sau khi tiễn Forint, Đỗ Địch An nhận được tin người của gia tộc Bron tới thăm hỏi. Đỗ Địch An không muốn gặp, để cho Kuren phụ trách.

- Thiếu gia, người của gia tộc Bron đã trở về. Bọn họ tới tặng lễ, đây là lễ vật của bọn hắn.

Kuren đi vào thư phòng đưa hộp lễ vật trong tay cho Đỗ Địch An. Bên trong là một phần hợp đồng.

- Ta lo lắng là vật phẩm gì nguy hiểm nên đã mở ra kiểm tra rồi.

Kuren giải thích.

Đỗ Địch An nói:

- Sau này để ta tự kiểm tra được rồi.

- Vâng, thiếu gia.

Đỗ Địch An cầm lấy hợp đồng xem, lông mi chau lên, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng:

- Tính toán đúng là rất tinh, cho rằng có từng ấy sản nghiệp liền đủ đánh nhau với ta rồi sao, ngây thơ!