← Quay lại trang sách

Chương 460 Cố Nhân

Mang cái này giao cho lão gia Forint, bảo hắn phái người đi thu phục.

Đỗ Địch An đưa hợp đồng cho Kuren nói:

- Ngoài ra truyền tin cho gia tộc Bron rằng đừng để ta nghe thấy bốn từ “gia tộc Bron”, nếu không ta sẽ khiến bọn họ biến mất hoàn toàn trong khu buôn bán!

Kuren nhận hợp đồng, không dám hỏi nhiều, cúi đầu đồng ý.

Đợi sau khi hắn rời đi, Đỗ Địch An mới tiếp tục xem văn kiện.

- Quang Minh giáo đình, quân bộ…. tồn tại hàng trăm năm, căn cơ của bọn hắn có lẽ ở bên trong Nội Bích, muốn đánh tan thì cần phải biết rõ lai lịch bọn hắn trước mới được.

Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động.

- Nội Bích….. có thời gian thì đi xem sao.

Vào bữa trưa, Đỗ Địch An vừa ăn xong bữa ăn hôm nay, bên ngoài trang viên liền truyền đến âm thanh xe ngựa. Đỗ Địch An nhìn qua cửa sổ, trong lòng liền khẽ động khi nhìn thấy đố là xe ngựa của nhà mình, lúc này chỉ thấy cửa xe đẩy ra, thân ảnh Nicotine chậm rãi bước xuống. Sau khi hắn xuống xe liền quay người làm thể thân sĩ, vài đạo thân ảnh từ trên xe ngựa lục tục nhảy xuống.

Đỗ Địch An lập tức đứng lên, bước về hướng cửa ra vào.

Jinny bên cạnh cũng không bị động tác của hắn hù dọa, nhẹ nhàng buông dao ăn theo sát phía sau Đỗ Địch An, chờ đợi ở cửa ra vào.

- Địch An!!

Trong vài đạo thân ảnh nhảy xuống từ xe ngựa, một thiếu niên với dáng người khôi ngô nhìn thấy Đỗ Địch An ở cửa ra vào liền vui mừng quá đỗi, hô to một tiếng từ phía xa rồi chạy tới.

Trên mặt Đỗ Địch An lộ ra nụ cười.

Thiếu niên khôi ngô trực tiếp ôm Đỗ Địch An.

- Mấy năm rồi không gặp, trông khỏe mạnh hơn không ít nha.

Đỗ Địch An buông lỏng tay ra đánh vào lồng ngực hắn một cái, thiếu niên khôi ngô này chính là bạn thân đã từng tham gia huấn luyện Thập Hoang giả với Đỗ Địch An, Migcan.

Migcan nhếch miệng cười cười nói:

- Sao có thể so với sự thay đổi của ngươi, ta đã nghe bây giờ ngươi là đại sư rất lợi hại rồi, tin tức mỗi ngày trên báo chí đều là của ngươi, trong mấy người chúng ta thì ngươi là ổn nhất, chẳng những trở thành đại sư gì đó, mà còn là Hoàng Kim kỵ sĩ của kỵ sĩ Điện Đường, thật lợi hại. Ta nghe nói Hoàng Kim kỵ sĩ còn lợi hại hơn nhiều so với Thú Liệp giả, cho dù là Cao cấp Thú Liệp giả bên trong tập đoàn cũng chưa hẳn có thể đánh thắng được Hoàng Kim kỵ sĩ, chậc chậc!

Đỗ Địch An lắc đầu cười nói:

- Ta chỉ là Hoàng Kim kỵ sĩ vinh dự thôi, từ kỵ sĩ ‘vinh dự’ này khác với kỵ sĩ, chính là có tiếng mà không có miếng, so sánh cùng với Hoàng Kim kỵ sĩ thật sự thì vẫn khác nhau đó.

- Vậy sao, nơi này thật nhiều tin đồn, ta muốn biết kỵ sĩ vinh dự có ép bức không?

- Đương nhiên rồi.

Đỗ Địch An cười ha ha.

Jinny nhìn qua bóng lưng của thiếu niên trước mặt, đáy mắt có một tia giật mình, nàng đi theo Đỗ Địch An lâu như vậy, người mà từ trước đến nay đều chú trọng thân phận cùng cử chỉ, đến nói tục cũng rất ít khi nói, không ngờ lúc này lại nói ra lời thô tục như thế.

- Migcan, ngươi là tên khốn kiếp, chạy nhanh như vậy!

Đằng sau truyền đến tiếng kêu.

Đỗ Địch An cùng Macon nhìn lại liền thấy một thiếu niên tuấn lãng dắt díu một thiếu niên cách ăn mặc mộc mạc đi tới.

- Rage…. Sam?

Đỗ Địch An giật mình, tuy vài năm trôi qua, bọn hắn cũng cao hơn không ít, nhưng vẫn còn bóng dáng trong đầu, chỉ là, hắn chú ý tới, chân của Sam đã bị cụt một cái. Hơn nữa là cưa từ bắp đùi.

- Địch An!

Rage cười nâng Sam tới.

Sam nhìn thấy Đỗ Địch An trong bộ quần áo xa hoa, trên mặt có vài phần xấu hổ, nghe được lời Rage không khỏi nói:

- Vẫn gọi Địch An, bây giờ Địch An đã là đại sư của Thần Điện rồi, còn là Hoàng Kim kỵ sĩ, chúng ta không thể gọi bậy được.

Rage kịp phản ứng, liền nói:

- Cũng đúng, cũng đúng, về sau chúng ta kêu là Địch An đại sư, thế nào?

Migcan tức giận nhìn hai người, nói:

- Nói hưu nói vượn cái gì, đều không được tự nhiên, lúc đầu đã gọi Địch An, các ngươi còn khách khí cái gì, ta nói đúng không Địch An?

Địch An cũng thanh tỉnh lại nói:

- Gọi thế nào cũng được, lại nói, Sam, chân của ngươi bị sao vậy?

- Cái này……

Rage lanh mồm lanh miệng nói:

- Có một lần lúc chúng ta đi thập hoang bị ma vật tập kích, chân của Sam bị cắn nhiễm kịch độc mà chúng ta không có biện pháp để giải độc, chỉ có thể cắt chân của hắn ra thì mới cứu được mạng.

Vui vẻ trên mặt Sam có hơi miễn cưỡng, nói:

- Cắt đứt cũng tốt, không còn giá trị, bị tập đoàn khai trừ, còn có thể trở về quê giúp cha ta quản lý tửu quán cũng tốt, mặc dù không phải cái gì cũng có thể xông ra, nhưng ít ra còn mạnh hơn người bình thường một chút, trong một mảng kia, ta thế mà được xưng là Vua một chân nha.

Migcan cười ha ha nói:

- Vậy nếu chúng ta đi rồi, có phải là vua hai chân.

Sam tức giận đáp:

- Ta sẽ biến ngươi không khác gì Vua chân giò hun khói.

Rage vỗ tay nói:

- Ta tán thành.

Đỗ Địch An mỉm cười, vài năm trôi qua, mấy người bọn họ vẫn là quan hệ thân mật, nhưng hình như Sam có hơi khác so với ấn tượng của hắn, trong suy nghĩ trước kia của hắn, tuy ba người đều có thể tín nhiệm nhưng có cao thấp khác nhau. Hắn tin cậy nhất là Migcan, tiếp theo là Sam, lòng hắn trung thực, còn Rage thì tính tình có hơi ích kỷ, mặc dù không nói gì với mấy người bọn hắn nhưng lại thuộc về loại thấy chết không cứu, tất cả chính là đặt lợi ích của mình lên đầu.

Tuy nhiên, hôm nay hắn cũng đã biến thành người như vậy, nhưng nếu là lúc trước thì hắn lại ưa thích trả lời cùng Sam, chỉ là lúc này nhìn thấy lại cảm giác được Sam có hơi thay đổi. Rage hình như trở nên hào phóng hơn rất nhiều, Migcan vẫn vô tâm như vậy, trả lời không suy nghĩ, còn Sam lại tựa như lão luyện hơn rất nhiều, đáy lòng ẩn chứa một ít tâm sự.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân bị tập đoàn khai trừ, tiếp xúc nhiều với những người bên ngoài tửu quán sẽ khó tránh khỏi việc trở nên phức tạp.

Nghĩ đến đây, đáy lòng hắn khẽ thở dài, nhưng nghĩ đến lúc trước bọn họ giúp đỡ lẫn nhau trong huấn luyện, cứu viện nhau trong thí luyện thì trong lòng cũng có hơi ấm áp:

- Đi vào trước rồi nói, từ nay về sau là các ngươi ở bên cạnh ta rồi, thế nào?

Migcan cười ha ha nói:

- Lúc bọn ta tới đã nghe lão nhân kia nói, ta đã sớm không muốn tiếp tục chờ đợi ở tập đoàn rủi ro kia rồi, căn bản không xem chúng ta là con người, may mắn ngươi đã giúp chúng ta thoát khỏi ải khổ.

- Ừ.

Nụ cười của Rage đột nhiên hơi thấp xuống, cúi đầu.

Sam cũng hơi cúi đầu không nói gì.

Đỗ Địch An nhìn qua ba người, không cần nghĩ cũng biết mấy năm nay bọn hắn đã chịu không ít đau khổ, nhiệm vụ của Thập Hoang giả không khác với nô lệ là bị phái đến nơi nguy hiểm, đến cả quyền công kích ‘Ma vật’ cũng không, điều duy nhất biết đến chính là làm thế nào để nhặt tài nguyên, di chuyển ở bên ngoài cự bích và làm thế nào để sống sót dưới tình huống không có đồ ăn.

Một khi gặp phải ma vật chính là chết.

Nhưng cũng vì như vậy nên việc tiêu hao tài nguyên của Thập Hoang giả thấp hơn so với Thú Liệp giả, hơn nữa thời gian cũng ngắn.

- Này, Đỗ….. tiên sinh? Hay là đại sư?

Lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng linh hoạt truyền đến.