Chương 462 Truyền Thụ
Đỗ Địch An quay đầu nhìn ba người, nói:
- Ba người các ngươi, sau này có tính toán gì không?
Migcan thu hồi nỗi lòng, cười nói:
- Chỉ cần đừng cho ta lại làm Thập Hoang giả là có thể cùng ngươi lăn lộn rồi, hơn nữa Thú Liệp giả không tốt sao, nếu vậy thì ta cũng làm kỵ sĩ cho ngươi đi!
Đỗ Địch An cười cười:
- Muốn làm kỵ sĩ cho ta, tùy thời sẽ chết.
- Nếu như ta chết đi, thay ngươi cản đao kia vậy cũng đáng.
Migcan nhếch miệng cười nói:
- Khi thí luyện lúc trước, mạng của ta đã được ngươi kéo lại mấy lần, không có ngươi thì ta sớm đã chết rồi.
Đôi mắt Đỗ Địch An khẽ động, trong lòng có vài phần ấm áp, đây là sự việc đã qua mấy năm rồi, không ngờ hắn còn ghi trong lòng.
- Ta cũng thế.
Rage cũng nói tới.
Sam bên cạnh thấy hai người bọn họ đều mở miệng nên có hơi khẩn trương, nói với Đỗ Địch An:
- Ta cũng muốn, cũng không biết chân ta…..
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
- Không cần phải đều làm kỵ sĩ, ta còn thiếu một đầu bếp, nếu ngươi không ngại thì làm đầu bếp cũng được, lần trước có người muốn giết ta bằng thuốc độc, suýt nữa là toi, để ngươi làm đầu bếp thì ta cũng yên tâm hơn.
Nghe vậy, ba người Migcan đều ngạc nhiên, Gladly cùng thanh niên hơi híp mắt.
- Giết ngươi bằng thuốc độc? Là tập đoàn Melon sao, ác độc vậy ư?
Migcan giận dữ.
Rage không khỏi nhìn thoáng qua chén trà trong tay, vô thức thả lại trên bàn.
- Sam, ngươi nguyện ý sao?
Đỗ Địch An hỏi.
Sam ngơ ngác một chút liền nói:
- Ta nguyện ý, vừa hay nhà ta cũng mở tửu quán, nhưng tài nấu nướng của ta không được tốt lắm nên ngươi đừng ghét bỏ.
- Không dễ học, nhưng ta rất bắt bẻ.
Đỗ Địch An cười cười:
- Đến lúc đó sẽ mời đầu bếp khách sạn nổi danh tới dạy ngươi, hãy cố gắng luyện tập.
Sam gãi gãi đầu:
- Ta biết rồi.
Đỗ Địch An đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, nói với Kuren:
- Gọi Gabriel và Heka xuống.
Kuren lên lầu, một lúc sau, Gabriel cùng Heka đi xuống.
- Các ngươi tự giới thiệu đi.
Đỗ Địch An nói.
Gabriel cùng Heka nhìn lướt qua mọi người tại đây, Heka nhất gan nên hơi sợ người lạ. Gabriel biết rõ muội muội lo sợ nên lên tiếng giới thiệu trước.
Sau khi giới thiệu xong, mới nhìn qua Heka với ánh mắt cổ vũ.
Heka dựa theo cách của ca ca mà giới thiệu.
- Bọn chúng là cô nhi mà ta mang về ở khu chiến loạn bên ngoài Hoàng Kim vách tường.
Đỗ Địch An nói với thanh niên bên cạnh Gladly:
- Dennis, sau này phiền các ngươi chỉ dạy cho Gabriel luyện tập chiến đấu, ta còn một thị vệ khác cũng là Cao cấp Thú Liệp giả tên là Kacheek, mấy ngày nay hắn đang ở bên ngoài cự bích, một khoảng thời gian sau mới có thể quay về, ngươi phụ đạo trước vậy.
Dennis đứng lên nói:
- Vâng, thiếu gia.
Gladly nhếch miệng cười nói:
- Vị Thú Liệp giả tên Kacheek kia ta đã nghe qua, trước kia phạm tội nên bị nhốt vào ngục giam Kinh Cức Hoa. Lần trước lúc chiến đấu ở bên ngoài Hoàng Kim vách tường đã gặp qua hắn, từ phương thức chiến đấu thì cương mãnh sinh liệt, dùng bạo định bạo, dùng lực phá lực. Phương thức chiến đấu của Dennis thường đương đối nhẹ nhàng, đứa nhỏ này trước kia theo vị Kacheek kia học, hiện tại cho Dennis phụ đạo thì cũng coi như luyện tập.
- Không sao, vẫn đang đang luyện tập cái cơ bản, không phân biệt những cái này.
Đỗ Địch An mỉm cười nói với Gabriel:
- Bảo thúc thúc hướng dẫn cho các ngươi đi.
Gabriel gật gật đầu, tiến lên nói với Dennis:
- Tiên sinh, xin hãy dạy bảo ta.
Dennis thấy tiểu tử này không hề rụt rè, trong lòng thõa mãn cười nói:
- Vậy thì dẫn đường đi.
Gabriel thi lễ một cái, quay người dẫn hắn lên lầu.
Gladly đưa mắt nhìn hai người đi, ánh mắt nhìn trên người Heka, hơi hiếu kỳ nói:
- Màu tóc xanh biếc như vậy ta còn chưa thấy qua, đứa nhỏ này ở đâu ra vậy?
- Đoán chừng là con lai ở những khu khác nhau.
Đỗ Địch An thuận miệng nói một câu, nhìn nàng còn đang đánh giá Heka, cười nói:
- Thế nào, có hứng thú truyền thuật ám sát cho nó sao?
Gladly liếc hắn một cái nói:
- Ngươi đã sớm có suy nghĩ như vậy sao?
Đỗ địch An cười ha ha.
- Ta rất thích nó, dạy thì dạy thôi.
Gladly hào phóng đứng lên, ngồi xổm trước mặt Heka nói:
- Tiểu nha đầu, ta sẽ dạy cho ngươi một số kỹ năng, để sau này ngươi có thể đánh thắng được ca ca ngươi, thế nào?
Heka nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp của Gladly, yếu ớt nói:
- Ta, ta không thể đánh lại ca ca.
Gladly khẽ giật mình, trong đôi mắt lộ ra vệt dịu dàng đưa tay sờ đầu nhỏ của nàng, sau đó cầm cánh tay nhỏ và nói với Đỗ Địch An:
- Ta có thể đi bất cứ nơi nào trong tòa lâu đài này chứ gì?
Đỗ Địch An uống một ngụm trà rồi đáp:
- Ngoại trừ thư phòng của ta.
- Hiểu rồi.
Gladly nắm tay Heka rời đi.
Heka theo sát phía sau nàng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phía Đỗ Địch An.
Đợi hai người rời đi, Đỗ Địch An mới quay đầu nói với ba người Migcan:
- Bây giờ ta mới thu nhận, các ngươi sẽ không trách ta chứ?
Ba người khẽ giật mình, Migcan lắc đầu nói:
- Sao có thể thế được.
Rage và Sam cười cười.
Với kinh nghiệm hiểu biết hiện tại của Đỗ Địch An, nhìn qua thấy hai người tuy cười rất tự nhiên nhưng trong mắt chứa một tia phức tạp, kể cả Migcan cũng như thế hắn tiếp tục nói:
- Sự tình của ta thì có lẽ các ngươi cũng đã biết rồi, bị tập đoàn Melon hãm hại vào tù, lúc ta vừa mới vượt ngục ra chỉ có thể mượn nhờ gia tộc Ryan che chở, lúc ấy nếu không có chỗ nương tựa, không chừng đã bị tập đoàn Melon nghiền chết rồi.
- Ta không trực tiếp đến đón các ngươi đầu tiên là không muốn liên lụy đến các ngươi, hôm nay, tập đoàn Melon đã diệt rồi, ta cũng có năng lực tự bảo vệ mình, rốt cuộc cũng không cần lo lắng bị người khác gạt bỏ.
Trong lòng ba người Macon khẽ chấn động, trong lòng đột nhiên có chút hổ thẹn cùng cảm động.
- Địch An, chúng ta đã biết tâm ý của ngươi.
Migcan cúi đầu nói.
Rage cùng Sam cũng gật đầu yên lặng không nói gì.
Đỗ Địch An thấy ba người bọn họ nghe lọt lời của mình, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, hắn không hi vọng có khoảng cách gì với ba người bạn thân nối khố này.
…
…
Vào bữa tối, Đỗ Địch An nhận được một bộ chến giáp giữ ấm được định chế từ đại sư thợ máy, bên trong chiến giáp là lớp vải bông mềm mại tinh tế pha trộn với các vật liệu quý khác, cực kỳ giữ ấm, cho dù trong thời tiết băng tuyết dày đặt cũng sẽ không bị chút gió lạnh nào xâm nhập.
Đêm đó, Đỗ Địch An nếm qua bữa tối, gọi xe ngựa bảo Jinny để mình tự lái xe và rời khỏi lâu đài cổ.
Khi đến một nhà ga bên ngoài lâu đài, Đỗ Địch An một mình xuống xe và bảo Jinny tìm một chỗ qua đêm, sau đó đơn độc đến vùng ngoại thành và đến trước Hoàng Kim vách tường. Chỉ nhìn thấy một khung gỗ cao bên ngoài Hoàng Kim vách tường, bên trên bày những công cụ để sửa chữa bức tường, ở khu vực vách đá khô ráo phía dưới là nơi trú quân, bên dươí truyền đến những tiếng cười vui vẻ, nghe thấy nội dung mà bọn họ đang bàn luận, trong doanh trại đều là kiến trúc công.