← Quay lại trang sách

Chương 463 Biến Hoá Của Cát Liệt giả Nhỏ

Đỗ Địch An nhìn nhìn, sau đó lặng lẽ bước đi.

Vèo!

Hoàng Kim vách tường cao mười trượng lại tùy tiện bay qua, Hoàng Kim vách tường không phải mặt ngoài bóng loáng như cự bích Slyvia. Trên bề mặt có thể nhìn thấy hình dáng của từng khối cự thạch xây thành, dựa vào dấu vết liên kết, có thể dựa vào chút lực trên ngón tay để bò qua.

Sau khi hạ xuống, Đỗ Địch An lặng lẽ lao đi trong bóng đêm, hiện tại các thị trấn bên ngoài Hoàng Kim vách tường đã tan hoang. Mặc dù chiến tranh đã kết thúc nhưng không ai sẵn sàng quay lại thị trấn, hơn nữa quân bộ quản chế nghiêm khắc để phòng ngừa gián điệp của dã nhân lẫn vào trong đám người trộm tin tức và truyền đi, cho nên thị trấn chìm trong bóng tối của màn đêm như một đống đổ nát.

Đỗ Địch An lướt qua những thị trấn nhỏ này, trực tiếp đi vào một cứ điểm phía Nam, đúng như hắn dự đoán là nơi này không có người trông coi, vô cùng hoang vu. Khi dã nhân ở Hồng Phong sơn mạch còn chưa bị khu trục thì quân bộ cũng không dám phái người đến đóng ở cứ điểm này.

Đỗ Địch An chạy ra khỏi cứ điểm, thẳng đến nơi hoang dã.

Một lát sau, Đỗ Địch An đi và vị trí ẩn thân của Cát Liệt Giả nhỏ, trực tiếp nhảy cuống từ vị trí yểm hộ của cỏ dại liền nhìn thấy ô cương nhỏ trong lồng giam, Cát Liệt Giả nhỏ cuộn thành một đoàn, thể tích chẳng những không tăng trưởng mà hình như còn nhỏ hơn vài phần so với lúc trước.

Đỗ Địch An nhìn thấy nhiệt lượng trên người nó yếu ớt, trong lòng thất kinh, lập tức chạy tới.

Cát Liệt Giả nhỏ nghe được động tĩnh, chậm rãi nhúc nhích thân thể, chỗ gầm hạch tâm lộ ra một đường chỉ màu đỏ như như máu nhìn chằm chằm Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nhìn thấy ánh mắt này liền kinh hãi, cấu tạo ánh mắt lúc trước của nó cũng không phải như thế, chẵng lẽ ngừng cho ăn trong thời gian ngắn ngủi mười ngày đã khiến nhãn cầu của nó xuất hiện thoái hóa?

Đỗ Địch An lập tức đưa một con cá sấu dài gần ba mét săn được trong lúc đến vào trong lồng giam, sau đó lùi lại hai bước, ý bảo nó tiến lên hưởng dụng.

Cát Liệt Giả nhỏ sau khi nhìn thấy cá sấu, ánh mắt hơi chuyển động đến thi thể của các sấu, mùi máu tươì truyền ra từ miệng vết thương kích thích thần kinh của nó, nhưng nó cũng không lập tức nhào tới mà lại lần nữa chuyển động ánh mắt nhìn Đỗ Địch An, đợi sau khi hắn lùi lại bốn năm bước, qua mấy giây, thân thể đột nhiên đập ra, tứ chi lưỡi dao sắc bén bấu vào thân thể cá sấu, lưỡi dao sắc bén tùy tiện đâm thủng lớp sừng cứng bên ngoài của cá sấu, xé rách thi thể và gặm nuốt các cơ quan nội tạng.

Đỗ Địch An bị sự ra tay nhanh như chớp của nó làm cho kinh ngạc, tốc độ duỗi tứ chi của Cát Liệt Giả nhỏ này đến thể chất của hắn mà còn không cách nào nhìn rõ được, có thể thấy việc cứ chịu đói khiến chiến lực của nó cũng ngang ngửa so với ma vật có cấp độ là ba mươi.

Nhưng khiến hắn kinh ngạc nhất chính là sự biến hóa tứ chi lưỡi dao sắc bén của Cát Liệt Giả nhỏ.

Hắn đã từng thấy qua những Cát Liệt Giả được hắn dùng thịt heo để nuôi trưởng thành đến cấp độ khoảng bốn mươi, lưỡi dao sắc bén của chúng cũng giống như một con dao mỏng sắc bén, nhưng lưỡi dao sắc bén của Cát Liệt giả này lại xuất hiên rất nhiều gai ngược, như những răng cưa nhỏ với biên độ nhẹ vô cùng, nhìn kỹ mới phát hiện được!

Không hề nghi ngờ gì nữa, một lưỡi dao sắc bén đầy gai nhọn như vậy một khi đâm thủng vào thân thể ma vật, vậy lúc rút ra nhất định có thể làm đối phương thống khổ và xé rách thân thể nó!

Nhưng ưu điểm này cũng là khuyết điểm, lúc rút ra có thể tạo thành hiệu quả vết thương lớn cùng máu chảy, nhưng tốc độ rút ra sẽ giảm bớt, nếu trong chiến tranh rất có thể vì điểm này mà bị chế trụ. Nhưng đổi thành tứ chi sắc bén của Cát Liệt Giả lớn, vậy đâm vào cùng rút ra sẽ rất nhanh.

Đỗ Địch An có chút nghi hoặc khó hiểu, tứ chi sắc bén của Cát Liệt Giả nhỏ này vì sao lại khác với những Cát Liệt Giả khác.

Chẳng lẽ do cách cho ăn của mình khác sao?

Hoặc là do chịu đói nên tạo thành sự biến hóa?

Rất nhanh, Cát Liệt Giả nhỏ cơ hồ đã ăn toàn bộ nội tạng của cá sấu, chỉ còn lại da, nó không tiếp tục ăn uống mà đặt da cá sấu dưới cơ thể, sau đó nhìn Đỗ Địch An.

- Dọn nhà cho ngươi.

Đỗ Địch An nhìn nó một cái, rút ra từng cái cọc gỗ cố định xiềng xích xung quanh ra, sau khi cây xiềng xích thứ hai bị buông ra, Cát Liệt Giả nhỏ đẩy mạnh lồng giam, thùng thùng mấy tiếng, nhà giam lăn ngã về phía Đỗ Địch An.

Thân thể Đỗ Địch An lắc lư tránh sang một bên, sau đó rút một xiềng xích ở góc khác.

Bành!

Cát Liệt Giả nhỏ kéo nhà giam đánh tới hướng Đỗ Địch An.

Xiềng xích cuối được kéo ra khỏi mặt đất.

Đỗ Địch An kéo xiềng xích trong tay, nhảy lên tầng hầm, ra sức lôi nhà giam đi.

Nhà giam vừa mới dời tới cửa, Cát Liệt Giả nhỏ bên trong liền đánh về phía Đỗ Địch An, thân thể nó đâm vào nhà giam làm nó đụng trên cửa, cửa bê tông nơi này đột nhiên vỡ tan.

Đỗ Địch An kéo động xiềng xích, lôi nhà giam chạy tới vùng hoang dã.

Cát Liệt Giả nhỏ bên trong lồng giam kêu két két, dường như rất phẫn nộ.

Chạy hơn mười dặm, cánh tay Đỗ Địch An mệt mỏi, không thể không ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cát Liệt Giả nhỏ bên trong lồng giam kịch liệt giãy dụa, đam sầm vào nhà giam khiến rung động tanh bành.

Đỗ Địch An lắc đầu cười:

- Thật không nên cho ngươi ăn no trước, có lực giằng co rồi đúng không?

Cát Liệt Giả nhỏ nghe được câu nói, đột nhiên ngừng giãy dụa, đưa mắt nhìn chằm chằm hắn.

Đỗ Địch An vừa nghỉ ngơi vừa nhìn nó, trong yên tĩnh, Cát Liệt Giả nhỏ nhào vào nhà giam, lưỡi dao sắc bén duỗi ta đâm về phía Đỗ Địch An, nhưng khoảng cách không đủ để chạm vào.

Đỗ Địch An mỉm cười, đứng dậy vỗ vỗ bụi, tiếp tục chạy đi.

Sau vài giờ vừa chạy vừa ngừng, Cát Liệt Giả nhỏ cuối cùng cũng được kéo đến một chỗ phòng thủ trên tuyến Quang Minh giáo đình đóng quân, lúc này màn đêm thêm tối, rào chắn rất cao.

Đỗ Địch An nằm trong bụi cỏ nhìn nhìn, chú ý tới một vài bãi cỏ đang ẩn chứa nhiệt lượng Hồng sắc, đó là một rào cản ẩn giấu ngụy trang vô cùng tốt, trên người toát ra mùi hoa cỏ, trừ phi khứu giác cực kỳ nhạy bén, nếu không mặc dù là Cao cấp Thú Liệp giả cũng chưa chắc nghe được.

Đỗ Địch An nhảy qua những bụi cỏ, cuối cùng cũng tìm thấy một đầu tương đối rộng không có lính gác đóng ở, trên mặt lộ ra nụ cười dắt Cát Liệt Giả nhỏ chạy tới.

Dọc theo con đường này, Cát Liệt Giả nhỏ thỉnh thoảng hét lên, nhưng về sau dần dần mệt mỏi nên cũng tùy ý để Đỗ Địch An kéo đi.

Két két!

Đỗ Địch An vừa đi qua bãi cỏ, Cát Liệt Giả kêu lên.

Vèo!

Lòng bàn chân Đỗ Địch An đột nhiên phát lực, nhanh chóng chạy tới.

Xiềng xích đằng sau đụng vào nhà giam tán loạn khiến vang lên tiếng leng keng.

Đỗ Địch An không biết cách hơn 1000m lính gác có nghe thấy hay không, hắn không quản quá nhiều mà hết lực chạy đi.

Vừa mới chạy ra vài dặm, Đỗ Địch An liền nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh tiếng bước chân, biết rõ đã kinh động đến người chỗ đóng quân, không khỏi thở dài, thật là tự làm mình mất mặt.

Hắn quay người đi vào trước nhà giam, quật xiềng xích lên nó, Cát Liệt Giả nhỏ nhìn thấy uy mãnh của Đỗ Địch An mới hơi lui lại sau. Đỗ Địch An xem thời cơ nhanh chóng lấy chìa khóa mở khóa sắt trên lồng giam xuống, nhìn thoáng qua âm thanh quát tháo phía sau, qua mấy giây, hắn kéo mạnh cửa lồng giam, quay người bỏ chạy.

Chi!

Cát Liệt Giả nhỏ nhìn qua thấy cửa bỗng nhiên mở ra, hơi sững lại một chút mới kịp phản ứng, mạnh mẽ hét lên xông ra ngoài.

Keng keng!

Lúc xông ra nhà giam, đồng thời nó cũng vung lưỡi dao sắc bén lật tung nhà giam.

- Đứng lại!

- Là ai, đứng lại!

- Đây là Quang Minh giáo đình, lập tức đứng lại chịu trói!

Một mảng lớn âm thanh từ đằng sau vọt tới, đoàn người cầm bó đuốc, trong đó có người cưỡi ngựa mà đến, lúc nhà giam mở ra thì những người này còn xách khoảng 200 đến 300m, sắc đêm u ám khiến tầm nhìn trở nên kém, hầu hết mọi người chỉ có thể mơ hồ nhìn ra một hình dáng, dù sao mắt nhìn được trong bóng tối là một loại năng lực, mặc dù là trong đám Thú Liệp giả thì cũng thuộc về năng lực tương đối trân quý, cũng không phải mỗi người đều có sẵn.