Chương 468 Hỏi Thăm
Thiếu gia, người ngài muốn đã mang về rồi.
Dennis tiến lên phía trước, nói.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, quay người lên lầu nói:
- Đưa nàng đến thư phòng của ta.
- Vâng, thiếu gia.
Dennis tuân lệnh.
Đỗ Địch An vào thư phòng không bao lâu, Dennis liền đưa Yvette lên đến:
- Thiếu gia, ngài còn phân phó gì không?
- Ngươi lui xuống trước đi, bảo người khác cũng lui ra, không được quấy rầy.
Đỗ Địch An ngồi trên ghế sa lon, vừa châm trà vừa nói.
Dennis gật đầu lui ra đóng cửa lại, trong thư phòng liền chỉ còn lại Đỗ Địch An cùng Yvette.
Đỗ Địch An châm hai chén trà, liếc qua Yvette, thấy nàng chết lặng, ánh mắt ngốc trệ không nói một lời, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, mỉm cười dùng tiếng Anh nói:
- Đừng ngại, lại đây ngồi đi.
Yvette biểu lộ đờ đẫn, không có phản ứng gì.
Đỗ Địch An nhăn lông mày, đi đến trước mặt nàng, đưa tay quơ quơ trước mắt, vừa địnhmở miệng, Yvette đang biểu lộ đờ đẫn liền mạnh mẽ ra tay, hướng đến yết hầu Đỗ Địch An.
Trong mắt Đỗ Địch An lóe lên tinh quang, trở tay mạnh mẽ đánh về phía vai của nàng, thân thể lui về sau, đụng trên cửa, khung cửa chấn động ra một chút tro bụi.
Yvette tấn công một kích không trúng, hai tay nhanh chóng vung lên đánh tới Đỗ Địch An, ngón tay như móng vuốt, xé gió đi đến. Đỗ Địch An hừ lạnh một tiếng vung cánh tay lên, ngăn tay nàng lại, nghiêng người lại đánh vào bả vai, lần nữa đánh nàng lui về phía sau. Không đợi nàng đứng vững, bàn tay Đỗ Địch An nhanh chóng xẹt qua gương mặt bóp cổ họng nàng, năm ngón tay siết chặt, điềm nhiên nói:
- Muốn chết thật sao?
Cánh tay Yvette đang nâng lên lập tức dừng lại, hai mắt tràn ngập phẫn hận cùng oán độc trừng Đỗ Địch An.
- Định đánh lén sao? Dù ngươi giết ta thì chính ngươi cũng phải chết!
Đỗ Địch An lạnh như băng nói:
- Huống hồ với sức lực của ngươi còn chưa giết được ta.
Yvette cắn môi đến mức bật máu, nhưng nàng không hề phát hiện ra, vẫn phẫn hận trừng mắt Đỗ Địch An, như là nhắm bắn con mồi.
- Hận ta?
Sắc mặt Đỗ Địch An lạnh như băng, không có chút đồng tình cùng thương cảm nào, nói:
- Dù cho trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, ở chỗ của ta, ngươi phải tuân theo quy củ của ta, trừ phi ngươi muốn thống khổ cùng vũ nhục gấp 10 lần so với trước kia!
Đỗ Đich An nói xong thì chậm rãi buông lỏng tay, ánh mắt lạnh như băng đối diện ánh mắt tràn ngập phẫn hận oán độc của Yvette.
Nghe Đỗ Địch An nói, răng Yvette lại cắn chặt môi thêm, máu lại chảy ra thêm. Nàng gắt gao nhìn Đỗ Địch An, trong ánh mắt toàn là căm hận, oán độc, phẫn nộ, ngoài ra còn có ẩn ẩn phần sợ hãi.
Đỗ Địch An hừ lạnh một tiếng, quay người trở lại ngồi trên ghế sa lon, hướng đối diện chỉ ngón tay, nói:
- Tới ngồi đi.
Yvette cắn răng, hai tay khẽ run rẩy, kiệt lực khắc chế cùng nhẫn nại, đi tới từng bước một, trên chân như buộc đá, chậm rãi ngồi xuống ghế salon đối diện gắt gao nhìn Đỗ Địch An.
- Sao không nói gì? Hay là đầu lưỡi bị cắt rồi?
Đỗ Địch An nâng chung trà lên, mỉa mai nói.
Ngực Yvette kịch liệt phập phồng, ngón tay run rẩy, ánh mắt như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, nhìn thẳng vào Đỗ Địch An. Đỗ Địch An tựa vào ghế sa lon, cười lạnh:
- Không học được gì mà lại học được im lặng sao? Có hơi sức hận ta còn không bằng cầu xin ta, có lẽ ta còn có thể giúp ngươi báo thù, giết người đã vũ nhục ngươi đi.
Yvette nghe được hai chữ "Vũ nhục", thân thể run rẩy, hai mắt từ phẫn nộ oán độc xẹt qua sợ hãi, sắc mặt cũng tái nhợt vài phần. Nàng chậm rãi cúi đầu, không ai thấy rõ nét mặt của nàng. Sau một lúc lâu, chỉ nghe được thanh âm khàn khàn, ngữ khí oán độc làm cho người kinh hãi nói ra từng chữ:
- Tất cả những thứ này đều là do ngươi hại ta!
Đỗ Địch An hờ hững nói:
- Nếu trách thì ngươi phải tự trách mình quá ngu xuẩn, ít nhất tương lai còn có thể tiến bộ đôi chút. Nếu tiếp tục oán trời trách đất thì chỉ có thể làm một oán phụ mà thôi. Lúc trước ngươi bị ta bắt giữ thì phải tự biết kết quả của mình. Chính ngươi không có dũng khí tự sát, là ta giữ cái mạng nhỏ cho ngươi. Nói cho cùng, ngươi không nên hận mà còn phải cám ơn ta nữa kia.
Yvette ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng căm hận:
- Nếu như không phải ngươi nói giữ lại mạng thì ta đã sớm tự sát, cũng không bị các ngươi khuất nhục!
Đỗ Địch An lạnh nhạt:
- Tự sát cũng không thể báo thù.
Yvette cứng lại, oán hận nhìn hắn:
- Ngươi muốn như thế nào, ngươi có thể giúp ta sao? Ngươi giúp ta như thế nào?
- Có thể giúp hay không thì phải xem thái độ của ngươi.
Đỗ Địch An nâng chung trà lên uống, nói:
- Ít nhất bây giờ trên mặt ngươi ta không thấy có tí gì là bộ dáng khẩn cầu ta cả.
Yvette suýt nữa phun ra máu, tức giận đến phát điên. Nàng cúi đầu cắn răng nói:
- Ngươi giữ lại tính mạng của ta, đơn giản cũng chỉ là muốn biết được bí mất trên người ta mà thôi. Đừng nói ta không biết, dù ta biết rõ cũng sẽ không nói cho ngươi biết!
Đỗ Địch An chậm rãi nói:
- Ngươi ngẩng đầu lên nhìn ta.
Yvette giật mình, ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An, trong mắt vẫn tràn ngập hận ý.
Đỗ Địch An dựng lên một ngón tay, nói:
- Thứ nhất, là một người trong vách tường, các ngươi xâm lấn chúng ta, bắt giữ ngươi chính là chức trách của ta! Thứ hai, ta đã đáp ứng sau khi đưa ngươi đi quân bộ sẽ bảo toàn mạng sống cho ngươi, bây giờ ngươi vẫn còn sống cho nên lời nói của ta ta đã thực hiện được! Thứ ba, trên đời này không người nào ta không thể làm cho mở miệng. Những thủ đoạn của quân bộ kia, ta có thể có những biện pháp ác độc hơn trăm lần.
Nói đến đây, Đỗ Địch An cười cười nói:
- Ta cảnh cáo ngươi một câu, dù bây giờ ngươi bây giờ tự sát thì vẫn có giá trị đối với ta. Trước tiên ta có thể giải phẫu thân thể của ngươi, lột bỏ da của ngươi, nhìn xem bên trong của ngươi có giống người trong vách tường chúng ta hay không, còn có thể vận chuyển thân thể máu me của ngươi đến các bộ lạc dã nhân của ngươi cho bọn hắn từ từ nhấm nháp, a, còn đầu của ngươi, ngũ quan tinh xảo như vậy, moi hết tủy não bên trong ra rồi làm cái bô của ta, cũng rất đặc sắc...
Yvette nhìn thiếu niên này cười mỉm, đáy lòng không nhịn được mà lạnh lẽo, nàng phẫn hận nói:
- Ngươi uy hiếp ta?
Đỗ Địch An lắc đầu cười:
- Tại sao ta phải uy hiếp ngươi, chỉ là nói sự thật. Dù cho ngươi chết, ta tin tưởng bộ lạc của ngươi cũng không muốn nhìn thấy di thể của ngươi để chúng ta tùy ý chà đạp, lại có thể đổi lấy đồ vật cần thiết, chỉ là có chút phiền toái mà thôi. Mà ta là người thích hiệu suất, phương pháp nào có hiệu suất kém ta đều không thích, cho nên ta không muốn làm việc mà bản thân chán ghét, ngươi hiểu không?
Yvette tức giận đến nỗi ngực phập phồng kịch liệt, nàng cắn răng nói:
- Chỉ cần ngươi có thể giúp ta báo thù, nếu ta biết sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng trước hết ngươi phải giúp ta giết chết những tên heo lùn chết tiệt kia!
- Sớm biết điều như vậy đã tốt, tiết kiệm thời gian, sao phải giày vò nhau nhiều?
Đỗ Địch An mỉm cười:
- Những người đánh ngươi, vũ nhục ngươi cũng sẽ không thoát được. Tại đây, ta trịnh trọng giới thiệu với ngươi, ta tên Đỗ Địch An, trước mắt có hai cái chức vụ, đầu tiên là đại sư Thần Thuật của nguyên tố Thần Điện, thứ hai là kỵ sĩ Điện Đường Hoàng Kim Vinh Diệu. Cho nên ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng rằng yêu cầu của ngươi đối với ta mà nói rất đơn giản.
Yvette giật mình, với tư cách là Vương tộc của dã nhân từ nhỏ coi người trong bức tường là địch nhân, nàng đối với hai thế lực mà Đỗ Địch An nói đến là vô cùng quen thuộc. Chỉ là nàng khó tin rằng thiếu niên nhìn còn nhỏ tuổi hơn mình lại có địa vị cao như thế. Mà nhân vật như vậy lại vẫn tự thân ra chiến trường.
- Đây là huân chương vinh dự kỵ sĩ của ta, đây là huân chương đại sư Thần Thuật.
Đỗ Địch An lấy ra hai tấm huân chương từ trong túi tiền để trên mặt bàn nói:
- Nếu như ngươi đến huân chương này cũng không nhận ra, ta sẽ không nói thêm gì nữa.
Yvette nhìn thoáng qua, ngay lập tức liền nhận ra huân chương vinh dự kỵ sĩ, giật mình, cầm lấy cẩn thận dò xét một lát, xác nhận không phải là giả, không khỏi khiếp sợ nhìn Đỗ Địch An:
- Ngươi, ngươi không nói láo?
Đỗ Địch An nói:
- Đối với tù nhân như ngươi thì cần phải nói dối sao?
Khóe mắt Yvette hơi run rẩy, nàng chợt phát hiện miệng thiếu niên này rất độc, hít một hơi thật sâu, nàng nói ra:
- Được, ta tin tưởng ngươi, ngươi muốn biết cái gì?
- Ngươi biết được gì, ta đều muốn biết.
Đỗ Địch An chậm rãi nói:
- Thuận tiện nói cho ngươi biết, ta là người không thích phiền toái, cho nên hi vọng ngươi nói rõ một lần, nếu không ta không ngại dùng biện pháp mạnh bức ngươi nói ra. Ta có thể cam đoanthủ đoạn của ta so với quân bộ càng hữu hiệu hơn, ít nhất ta có thể tìm đến mấy ngàn người đến cưỡng bức ngươi, còn bọn hắn lại không to gan như vậy.
Yvette biến sắc, ánh mắt biến ảo không chắc.
Đỗ Địch An thản nhiên nói:
- Sẵn đây ta nói cho ngươi biết một chuyện, dã nhân các ngươi đã thất bại và bị khu trục ra ngoài vách tường Hoàng Kim. Nếu ngươi không tin, đợi lát nữa ta sẽ cho người hầu mang ngươi đi vách tường Hoàng Kim xem thử. Còn nữa, dã nhân các ngươi thất bại là bởi vì ta tạo ra được một kiện Truyền Kỳ Thần Thuật đánh bại bọn ngươi rồi.
Yvette đột nhiên biến sắc, khiếp sợ nói:
- Không thể nào, chúng ta không thể bại trận!
- Ta nói là ta có thể cho ngươi đi xem thử, việc này ta không cần phải nói dối ngươi.
Đỗ Địch An đạm mạc:
- Hiện nay quân bộ đang suy nghĩ có nên đánh chiếm tổng bộ của dã nhân các ngươi hay không, bọn hắn đang suy nghĩ đến vấn đề tổn thất chiến tranh. Trong tay của ta còn rất nhiều Thần Thuật có thể trợ giúp quân bộ diệt trừ dã nhân các ngươi hoàn toàn, nhưng ta không muốn làm vậy.
- Nếu như ngươi tin ta, chỉ cần cho ta thời gian vài năm là ta có thể làm cho dã nhân các ngươi trong tương lai có một chỗ cắm dùi ở Ngoại Bích, hơn nữa vĩnh viễn không ai có thể khu trục các ngươi!
- Cho nên hi vọng ngươi có thể thành thật, đều tốt cho cả hai bên.
Yvette kinh ngạc nhìn hắn, trong nháy mắt nàng cảm giác lời nói của thiếu niên này hình như thật sự có thể thực hiện, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, tín nhiệm dao động rất nhanh liền bình tĩnh lại.