← Quay lại trang sách

Chương 467 Thu Mua

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn lại, thấy thiếu niên này đã quay người kéo ma vật kia tiếp tục đi, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng thầm nghĩ mà kinh sợ, không ngờ rằng giác quan của tên thiếu niên này linh mẫn như thế, nếu như vừa rồi không kịp tránh né để hắn nhìn thấy, thật sự không biết mọi chuyện sẽ như thế nào, cũng không biết thân thủ thiếu niên này như thế nào, có thân phận địa vị gì bên trong này?

Hơn nữa cái vị Long tộc thiếu nữ mà lần trước hắn nhìn thấy kia, thuộc về sức mạnh ở cấp độ nào bên trong vách tường này?

Điều khiến hắn ngạc nhiên nhất chính là lại có ma vật xuất hiện bên trong vách tường, hoàn cảnh nơi này chẳng phải là cũng không khác biệt bao nhiêu so với bên ngoài vách tường sao? Ma vật làm sao có thể chạy vào bên trong vách tường, có chiến lực như của Long tộc thiếu nữ canh giữ, ma vật chạy vào bên trong vách tường không phải sẽ tùy tiện bị tiêu diệt sao?

Hắn không thể nghĩ ra nguyên nhân, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, may mà mình không có mạo muội đối đầu với Quang Minh giáo đình cùng quân bộ, nếu không, đoán chừng sẽ rước lấy phiền toái không lường trước được.

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảm thấy hơi nghi hoặc, lần trước dã nhân tập kích, khu buôn bán rơi vào nguy hiểm, quân bộ sứt đầu mẻ trán, lẽ ra bọn hắn phải thỉnh cầu tiếp viện từ Nội Bích, nhưng khu vực Nội Bích lại không có bất kì phản ứng gì, chẳng lẽ Nội Bích lại mặc kệ bọn họ có chết sống thế nào cũng không quản sao?

Hay là giả, quân bộ thật ra không có đi mời tiếp viện từ Nội Bích mà là có át chủ bài khác?

Nhưng ngoại trừ hai điểm này còn có một khả năng khác, chính là thủ đoạn của dã nhân khiến khu vực Nội Bích không có phái người ra tiếp viện.

Nhưng nếu như nói như vậy có nghĩa là dã nhân có thể liên lạc được với khu vực trong Nội Bích, sau lưng hẳn là có lai lịch lớn.

Nhưng dã nhân sinh hoạt tại phóng xạ, chính giữa còn ngăn cách nhau bởi một vách tường, muốn liên lạc với người bên trong Nội Bích, phải nói là khó hơn lên trời!

Có lẽ, cũng có thể là khu vực bên trong Nội Bích đã chủ động cấu kết với dã nhân, nhưng bởi vì như vậy, vấn đề mới càng nhiều.

Đỗ Địch An cau mày, hắn cảm giác rằng lúc này vấn đề có chút phức tạp khó mà giải quyết được, hắn suy nghĩ một hồi, đột nhiên, hắn nhớ ra mình đã sơ sót bỏ quên mất một người tên là Yvette đang bị giam giữ tại quân bộ!

Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn thoáng qua thiếu niên đang đi ở phía xa kia, hắn nghĩ hay là thôi không theo dõi nữa, giờ phút này mặt trời cũng đã dần lên cao, cũng không còn sớm nữa, hắn cũng nên trở về, huống hồ với năng lực của hắn bây giờ muốn leo lên vách tường kia cũng không phải là việc khó.

...

...

Jinny chờ chỗ trạm dịch, nàng nghiêng người dựa vào cửa sổ trên xe ngựa, mũ rơm được kéo thấp xuống che đi một phần khuôn mặt, một đêm trôi qua, nàng vẫn đợi Đỗ Địch An về, trong lòng không khỏi nghi hoặc, tuy bây giờ nàng đã là thị nữ của Đỗ Địch An nhưng đối với thiếu niên này vẫn có một cảm giác khó mà có thể hiểu thấu được.

Đột nhiên, một mùi hương bay tới.

Jinny nhấc mũ rơm lên nhìn lại, lại thấy Đỗ Địch An từ một góc phố nhẹ nhàng đi tới, nàng khẽ nhíu mày đội mũ rơm lên, hờ hững nói:

- Bây giờ trở về sao?

- Không vội, ăn ít đồ trước đã.

Đỗ Địch An mở bọc vải trên tay ra, bên trong là lương khô, hắn lấy một miếng ngậm vào mồm, phần còn lại đưa cho Jinny, hàm hồ mà nói:

- Ăn đi.

Jinny liền giật mình, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt đột nhiên hơi trì hoãn, nàng tiện tay tiếp lấy một miếng nói:

- Ta cũng không ăn hết nhiều như vậy đâu.

- Không cần giảm béo, ngươi vốn đã rất đẹp rồi.

Đỗ Địch An thuận miệng nói ra, rồi quay người chui vào trong xe.

Jinny nghe thấy lời mà Đỗ Địch An nói liền giật mình, yên lặng mà cầm lấy mấy miếng bánh, rung rung cương ngựa, ngựa liền chấn kinh, lập tức kêu lên mà chạy.

Vừa tới đến trước lâu đài cổ, Đỗ Địch An đã nhìn thấy phóng viên của tất cả các tòa soạn báo vây quanh trước cửa, thanh âm vô cùng ầm ĩ, hắn không khỏi nhíu mày, đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, suy tính một hồi, hắn chợt nhận ra còn thừa ba ngày, đoán chừng những ngày này toàn bộ giới quý tộc của khu buôn bán đều chú ý nhất cử nhất động tại đây.

Xe ngựa chạy tới, cờ phần phật tung bay, không ít người chú ý tới, lập tức rút khỏi cửa lớn như đàn kiến con, hỗn loạn chạy lướt qua xe ngựa.

Vẻ mặt Jinny lạnh lùng, vẫn không có ý muốn giảm tốc độ, nàng rung rung cương ngựa hùng hổ phóng đi với tốc độ càng nhanh. Đám người đang vây xem kia thấy vậy thì sợ tới mức vội vàng tránh sang một bên, bọn họ tuy muốn phỏng vấn kiếm tiền, nhưng mạng sống mới là quan trọng nhất, hơn nữa nếu bị móng ngựa của Đỗ Địch An đụng trọng thương hoặc đâm chết, bọn hắn cũng sẽ không nhận được tiền bồi thường tai nạn lao động hay phí bồi thường tử vong.

Noyes canh giữ ở cửa lớn nhìn thấy xe ngựa, thì lập tức kéo cửa ra, xe ngựa nhảy vào trong trang viên, đứng trước lâu đài cổ.

Đỗ Địch An xuống xe, nghe được tiếng gọi ầm ĩ bên ngoài trang viên, hắn khẽ lắc đầu đi vào trong thành bảo.

- Thiếu gia, ngài trở lại rồi.

Kuren chạy ra đón chào.

Trong đại sảnh Dennis cùng Gladly đang ăn bữa sáng, nhìn thấy Đỗ Địch An trở lại, bọn họ lập tức đứng dậy chào hỏi.

Đỗ Địch An tỏ ý bảo hai người họ tiếp tục dùng bữa sáng, hắn lên lầu thay đổi quần áo trước, sau khi mặc áo lông tơ giữ ấm mềm mại vào, hắn trở lại dưới lầu nói với Gladly:

- Đợi lát nữa ngươi đi đến quân bộ giúp ta dẫn một người ra, kẻ đó tên là Yvette, nàng chính là dã nhân Vương tộc, lúc trước quân bộ đã đồng ý là sau khi thẩm vấn xong sẽ giao cho ta, đây là huân chương của ta.

Nói xong, hắn giao huân chương kị sĩ của mình cho nàng.

Gladly có phần hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng quyền hạn của Đỗ Địch An lại lớn như vậy, có thể cùng quân bộ tới thẩm vấn dã nhân bên trong Vương tộc, nhưng nghĩ đến chuyện Đỗ Địch An quyên tặng miễn phí Truyền Kỳ Thần Thuật, trong lòng nàng thầm thoải mái, gật đầu nói:

- Ta sẽ đi ngay bây giờ.

Đỗ Địch An gật gật đầu, ngồi vào bàn ăn, gọi Kuren lên phòng ăn.

Hơn 10 phút sau, một bữa ăn phong phú đã được bày ra trước mặt hắn. Dennis nhìn thấy thức ăn trên bàn thì âm thầm líu lưỡi, không ngờ rằng Đỗ Địch An trông có vẻ đơn giản như vậy mà ăn ở lại xa xỉ đến như thế.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Đỗ Địch An cảm giác thân thể ấm lên không ít, cái cảm giác rét thấu xương cũng đã tan biến, tâm tình của hắn cũng hơi khá hơn một chút, hắn trở lại thư phòng vừa nghiên cứu siêu cấp Chip trong y học, vừa rèn luyện tốc độ linh hoạt của tay trái, chớp mắt đã đến buổi trưa, hắn đột nhiên nghĩ đến thiếu niên lúc sáng nhìn thấy bên trong vách tường, trong lòng hắn khẽ động, liền gọi Kuren tới.

- Ngươi đi đưa tin cho lão gia tử bảo hắn mua sắm ký sinh hồn trùng ở Thần Điện hoặc chợ đêm.

Đỗ Địch An phân phó, bây giờ hắn có quyền có tài, căn bản không cần phải tự mình đi săn giết bên ngoài vách tường nữa, chỉ cần dùng tiền thu mua là được, chẳng những có thể tùy ý chọn lựa loại ký sinh hồn trùng mà mình thích, hiệu suất còn cao, ở bên ngoài vách tường muốn đụng với một con Ma Vật Tứ Danh hoàn toàn dựa vào vận khí, có khi cả mấy tháng cũng chưa hẳn có thể gặp được một con, còn việc đụng phải Ma Vật Tứ Danh quý hiếm, tỷ lệ là vô cùng thấp.

- Được, thiếu gia.

Ánh mắt Kuren chuyển động, đồng ý một tiếng rồi chuẩn bị rời khỏi.

- Đợi một chút.

Đỗ Địch An gọi hắn lại, nói:

- Tiện thể nói với lão gia tử, có thể tản tin tức ta cần ký sinh hồn trùng ra bên ngoài, biết đâu sẽ có cơ hội tìm được ký sinh hồn trùng quý hiếm từ chỗ các quý tộc.

Kuren ngơ ngác một chút, ánh mắt hơi chớp động, cũng đồng ý đáp:

- Ta biết rồi.

Buổi chiều.

Dennis quay trở lại dẫn một nữ tử cao gầy làn da bánh mật cùng đi về.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa nữ tử này với những nữ tử khác trong vách tường chính là, dã nhân trong khu phóng xạ đa số là có dáng người khôi ngô cao lớn, ngay cả nữ nhân cũng không ngoại lệ, có thể thấy Yvette cao không thua kém gì đa số kị sĩ chính quy, vào khoảng 1m75, chiều cao như vậy so với nữ tử trong vách tường dường như là hạc giữa bầy gà, thậm chí một số nam nhân trong vách tường cũng không có cao như vậy.

Ngoại trừ dáng người ngoài, màu da cũng rất khác lạ, cho dù có là nữ nhân trong khu dân nghèo quanh năm không tắm rửa cũng không có màu da như thế, thân thể cho dù vô cùng bẩn, nhưng khuôn mặt ít nhất cũng còn có thể gặp người, còn màu da của nàng rõ ràng có vấn đề.

Nhìn thấy Yvette, Đỗ Địch An nhìn qua một lần đã đoán được cách thẩm vấn của quân bộ, nữ dã nhân kiêu ngạo này tóc tai bù xù, quần áo khắp nơi đều là vết rách, để lộ ra da thịt không một tấc là hoàn hảo, khắp nơi đều là vết roi cùng vết đao, khuôn mặt đã từng bừng bừng tư thế oai hùng, thanh tú xinh đẹp chằn chịt những vết sẹo, màu sắc vẫn còn đỏ chói, hiển nhiên là vừa mới lưu lại không lâu.