← Quay lại trang sách

Chương 471 Người Ở Nội Bích Tới

Cát Liệt Giả là ma vật cực hạn công kích, chỉ thị giác đã biến hóa lớn như vậy, chắc hẳn phương diện chiến đấu càng mạnh hơn nữa.

Đỗ Địch An không khỏi chờ mong, hắn theo trình tự thí nghiệm trước đây, kiểm tra khứu giác cùng thính giác.

Thông qua thí nghiệm, Đỗ Địch An phát hiện mình nghe, ngửi vẫn lẫn lộn, lúc hắn bóp mũi có thể thông qua thính giác phân biệt ra được mùi ngọt bùi cay đắng, lúc bịt lỗ tai có thể nghe thấy được thanh âm hương vị tản ra, so với lúc trước cũng không biến hóa bao nhiêu, chỉ là cường độ gia tăng thêm một chút, phạm vi gần gấp đôi so với lúc trước, có thể tinh tường nghe thấy được hỗn hợp rất nhiều mùi trong không khí cùng thanh âm rất nhỏ các nơi trên dưới tòa thành, kể cả âm thanh một con chuột đang gặm thức ăn ở một ngóc ngách trong phòng bếp nào đó.

Nghe, ngửi không biến hóa làm Đỗ Địch An hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại cũng bình thường, Cát Liệt Giả là loại hình cực hạn công kích, tốc độ di chuyển nhanh cùng công kích cần thị giác nhạy cảm, nhưng đối với khứu giác cùng thính giác không cần quá mạnh.

Đỗ Địch An hoạt động thân thể, qua kiểm tra phát hiện thể lực của mình so lúc trước mạnh hơn không chỉ một lần, bắp thịt cùng sức nắm lớn đến thần kỳ, có thể dễ dàng làm biến dạng khí cụ kim loại cứng rắn.

Ma Ngân Trung cấp Thú Liệp Giả tấn thăng đến Cao cấp, thể chất tăng gấp đôi, dựa theo Long tộc thiếu nữ kia nói, Trung cấp Thú Liệp giả có thể săn giết ma vật đẳng cấp vào khoảng 11 đến 19, Trung cấp Thú Liệp Giả tương đối cường hãn có thể săn giết ma vật đẳng cấp ngoài 20, Cao cấp Thú Liệp Giả đạt đến mức tận cùng có thể săn bắn ma vật đi săn đẳng cấp 20 trở lên.

- Lúc trước ta là Trung cấp Thú Liệp Giả đã có thể dễ dàng đánh chết ma vật vào khoảng đẳng cấp 27, còn không dựa vào nhiều hoặc ít cận chiến kỹ xảo, chứng tỏ thể chất của ta có thể ứng phó với ma vật đẳng cấp 30. Đến hiện tại, cực hạn Cao cấp Thú Liệp Giả mới có thể săn giết ma vật trong vòng đẳng cấp bốn mươi, nếu đề cao kỹ nghệ chiến đấu, đoán chừng ma vật trong vòng đẳng cấp 45 đều có thể săn giết.

Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp động, nơi đây không có đồ vật loại quyền anh hiện đại hóa, chỉ có thể dùng ma vật ngoài vách tường làm vật tham chiếu để ước định thể chất. Như vậy cũng thuận tiện, dù sao ý nghĩa tồn tại của Thú Liệp Giả chính là săn giết ma vật, mình có thể săn giết ma vật đẳng cấp nhiều hoặc ít còn giá trị hơn nhiều so với việc biết được sức lực cụ thể của chính mình.

- Ma Ngân của ta còn ở giai đoạn Cao cấp Thú Liệp Giả, cho dù mạnh hơn Cao cấp Thú Liệp Giả bình thường nhưng so với thiếu nữ Long tộc lúc trước săn giết Cát Liệt Giả đẳng cấp sáu mươi tám thành thục còn kém rất nhiều.

- Nhưng chỉ cần Ma Ngân tiến hóa lần nữa, có lẽ có thể miễn cưỡng đuổi kịp nàng, tiềm lực của thần hóa Truyền Kỳ Ma Ngân so với nàng còn mạnh hơn, trừ khi nàng cũng là thần hóa Truyền Kỳ Ma Ngân...

Nghĩ đến đây, kinh hỉ vừa mới tấn chức trong lòng Đỗ Địch An từng bước hạ xuống, hắn cúi đầu nhìn bụng của mình, đôi mắt ngưng lại, đồng tử hơi điều tiết. Ngay lập tức hắn nhìn thấy xương cùng nội tạng trong bụng mình, thấy cả Hàn Băng màu trắng ở phần bụng. Nhưng trong phạm vi thị giác 270 độ, hắn phát hiện ngoài phần bụng, cánh tay trái của mình cũng có mảng lớn Hàn Băng màu trắng, kể cả xương cánh tay trái dường như cũng có chút trong suốt, như một khối băng.

Nhìn đến đây, Đỗ Địch An chấn kinh. Đột nhiên, hắn có vài phần thông suốt. Có lẽ tình trạng dị thường ở phần bụng của mình là do cánh tay trái mà ra. Do phần bụng lây nhiễm máu của ma vật khác trở nên như một dây dẫn nổ. Nếu không, không cách nào giải thích tại sao cánh tay trái lại biến thành Hàn Băng mà cánh tay phải không cóchút nào khác thường.

- Tay trái lúc trước trực tiếp hấp thụ Hàn Tinh, bị hàn khí ăn mòn, hàn khí này lan tràn đến bụng. Như vậy, “Chứng đóng băng” này hẳn là do trực tiếp hấp thụ Hàn Tinh mà nên...

Đỗ Địch An lâm vào suy tư. Sau một hồi, suy nghĩ của hắn chậm rãi thu hồi, cúi đầu đánh giá thân thể mình, lúc trước đột nhiên thấy thân thể mình toàn là hài cốt nên hắn không nhìn kỹ, lúc này nhìn kỹ lại liền phát hiện cơ thể của mình có biến hóa cực kỳ quái dị, đầu tiên là vị trí xương có chút khác lạ.

- Trên cánh tay hình như nhiều hơn hai cái xương cánh tay, xương ngón tay nhỏ lại, bên cạnh còn nhiều thêm một xương ngón tay nhỏ...

Đỗ Địch An vừa nhìn, vừa thử hoạt động ngón tay, nắm khí cụ kim loại bên cạnh bẻ cong, phát hiện lúc ngón tay dùng sức, xương ngón tay nho nhỏ bên cạnh như một cái giá, khiến cho xương ngón tay dễ dàng tạo ra sức lực mạnh mẽ.

Đỗ Địch An giật mình, tỉnh ngộ.

- Khó trách ta tuy chỉ là cao cấp Thú Liệp giả nhưng sức lực cùng tốc độ lại có thể hơn nhiều Cao cấp Thú Liệp giả, ở phương diện gien thì ta vẫn là cấp bậc Cao cấp Thú Liệp giả, nhưng cấu tạo dị thường trong cơ thể lại làm cho ta có thể phát huy ra sức lực cùng tốc độ siêu việt.

Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng. Đồng dạng tài liệu lại có bất đồng cấu tạo, hiệu dụng phát huy ra cũng bất đồng, mà cấu tạo cơ thể hắn đối với người bình thường hoàn mỹ hơn rất nhiều.

- Nhưng mà những biến hóa này chỉ là tăng cường thể chất, dường như không có năng lực chiến đấu khác xuất hiện.

Đỗ Địch An đánh giá toàn thân, hơi nghi hoặc, Cát Liệt Giả với tư cách ma vật cực hạn công kích, ngoại trừ mang đến biến hóa thị giác rõ ràng, trên phương diện chiến đấu dường như cũng không biến hóa gì, cảm giác này hơi quái dị. Theo năng lực mà nói, phương diện giác quan của mình tăng lên thật lớn, so về phương diện cảm giác với cácCao cấp Thú Liệp giả không chút thua kém, thậm chí còn mạnh hơn.

Nhưng cảm giác đối với Cát Liệt Giả mà nói chỉ là thứ yếu. Như các loại Thú Liệp Giả chiến đấu khác có loại có thể điều khiển máu, như Gladly có Ma Ngân Hắc Chức Giả có thể độn thổ, co lỗ chân lông lại để giấu kín khí tức; thậm chí như Cụ Nhiễm Giả, tăng lên khứu giác cùng sức miễn dịch, cùng với năng lực hấp thu Hàn Tinh, mắt còn nhìn được trong bóng tối.

Nhưng trước mắt mà nói, năng lực mà Ma Ngân Cát Liệt Giả mang đến cho mình cũng không nhiều. Thậm chí so với hi hữu Ma Ngân còn không bằng.

- Chẳng lẽ là năng lực đã tiến hóa ra, chỉ là ta không có phát giác được? Chỉ dựa vào kiểm nghiệm bình thường, không cách nào bộc phát năng lực?

Đỗ Địch An suy tư, nếu nói như vậy, lúc chiến đấu gặp gỡ kỳ phùng địch thủ có lẽ có thể làm cho bản thân kích phát ra đến. Dù sao, có những năng lực có sẵn sẽ như bản năng, ở thời khắc nguy cơ bộc phát.

......

Nguyên tố Thần Điện. Núi Dega, rừng rậm chúc phúc.

Từ lâu đài cổ đến trước rừng rậm núi Dega, thần sứ thực tập cùng Sơ cấp thần sứ ở lại Thần Bảo theo đẳng cấp nối nhau đến trước rừng rậm. Tòa Thần Bảo bên ngoài rừng rậm là Thần Bảo của Phó điện chủ, cực kì rộng rãi, trang viên bao la, có lượng lớn nhân viên Thần Điện chăm sóc trang viên hoa cỏ kỳ lạ bên trong, cùng với các loại cây cối quỷ dị.

Bên hồ, chỗ sâu trong rừng rậm, lẻ loi trơ trọi một tòa lâu đài cổ, kích thước không lớn, trong trang viên chỉ có một ít rau quả dưa leo thông thường, không có có viên chức thần điện chăm sóc. Lúc này chỉ có một ông lão mặc áo gai bình thường cầm bình tưới, chăm sóc rau quả ở trong trang viên, trong tay cầm một cái cuốc nhỏ, diệt trừ cỏ dại bên cạnh rau quả như một lão nhà vườn thực thụ.

- Ô!

Đột nhiên từ sau trang viên nhảy ra một thân ảnh màu đen phóng nhanh tới lão nhà vườn. Đây là một con chó đưa tin to lớn, thân cao gần ba mét, tứ chi cường tráng, toàn thân có tông sắc điểm lấm tấm, đỉnh đầu có một chỉ cơ giác bén nhọn, đôi mắt Ám Kim màu hổ phách, tràn ngập sát ý lạnh như băng, di chuyển nhanh như điện quang, chớp mắt liền tới trước mặt lão nhà vườn.

Nó mở miệng lớn dính máu ra, không cắn lão nhà vườn mà ngược lại nhảy trước mặt ông lão, như một con chó giữ nhà, hướng về phía bên ngoài trang viên mà sủa. Lão nhà vườn đang nhổ cỏ thấy vậy thì hơi ngừng, nâng lên hai mắt mờ mờ nhìn về phía bên ngoài trang viên.

- Chậc chậc, Ma Vật Tứ Danh hi hữu lại bị thuần phục đến biết điều như vậy, Điện Chủ thật bản lĩnh!

Sâu trong rừng rậm chúc phúc, một hồi vỗ tay vang lên, một thân ảnh cao to chậm rãi đi ra từ trong sương mờ.

- Rống!

Cự Thú màu đen gầm nhẹ một tiếng, tràn ngập thị uy.

Lão nhà vườn buông ấm nước, thân thể đứng thẳng vài phần, hai mắt lúc trước còn mờ mờ trong khoảnh khắc đã bắn ra hai đạo hàn quang, hơi híp lại, bình tĩnh nói:

- Đại chiến đã kết thúc, người trong nội bích các ngươi tới có chuyện gì sao?

Giờ phút này, thân ảnh trong âm u đã hoàn toàn hiện rõ, là một người trẻ tuổi anh tuấn, cầm trong tay lại một cái côn gỗ dài hai mét, mặc trên người một bộ áo choàng màu trắng cực kỳ mộc mạc, áo choàng này tựa như một cái ga giường lớn quấn quanh thân thể của hắn, bả vai tay cầm côn lộ ra bên ngoài như tăng lữ, nhưng lại có một đầu tóc dài Kim sắc phiêu dật.

- Ta lần này tới là đại biểu cho tu đạo viện mang một người đi nội bích.

Thanh niên anh tuấn hồn nhiên không thèm để ý quái vật màu đen gào thét, mỉm cười mà bước đến cửa ra vào trang viên, nói với lão nhân.