← Quay lại trang sách

Chương 473 Edward

Ibiza cười xấu hổ nói:

- Đều là lời nói vui đùa, sao có thể coi là thật, các ngươi đều nói ít một câu đi.

Lão giả mặt vuông hừ lạnh một tiếng nói:

- Nói ít đi một câu? Đây cũng không phải là chuyện ta trước thêu dệt, có một số người chính mình không bằng còn ghen ghét người khác, cả ngày không cố gắng mà chỉ biết đố kị, còn châm ngòi ta? Không biết là loại người gì!

Ginsheng tức giận nói:

- Ngươi nói ai? Ta đố kỵ hắn? Lúc ta thành danh hắn vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ!

Lão giả mặt vuông xùy cười một tiếng nói:

- Tranh giành cung một tiểu hài tử, ngươi cũng biết lúc ngươi thành danh người ta còn chưa sinh ra? Nhưng bây giờ ngươi sắp xuống lỗ lại bị vượt qua!

- Ngươi!

Ginsheng tức giận đến thân thể phát run.

Lão giả mặt vuông liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu tràn đầy mỉa mai.

- Hai người các ngươi, ở đây tranh cái gì?

Thanh âm bên cạnh truyền đến, đã thấy một lão giả đi tới, đúng là Scar.

Ibiza nhìn thấy hắn, vội vàng nói:

- Ngươi tới khuyên bọn họ đi.

Scar đi tới nhìn hai người một chút rồi cười nói:

- Hôm nay là ngày Đỗ Địch An lên lớp, chúng ta không nên nháo sự ở chỗ này, đều là lão già khọm rồi, có cái gì tức giận. Có hạt giống tốt chúng ta nên cao hứng mới phải, trong thần điện chúng ta có Truyền Kỳ thiên tài như vậy, sau này thần điện chúng ta chắc chắn sẽ phát dương quang đại, triệt để cải biến sinh hoạt Ngoại Bích.

Lão giả hình vuông chứng kiến hắn, trên mặt lộ ra nụ cười nói:

- Ta cũng cho rằng như vậy, chỉ là con người ta thống hận nhất chính là kẻ nói xấu sau lưng người khác, còn châm ngòi ly gián? Thật xấu xa! Hừ, lớn tuổi rồi, cả ngày Thần Thuật gì cũng không làm, cũng không biết đang suy nghĩ gì, lúc tuổi còn trẻ làm được cái gì, đến khi về già chỉ biết gặm nhấm phong quang quá khứ, không có việc gì liền thích ức hiếp vãn bối. Lúc tuổi còn trẻ sáng tạo ra được cái gì thì đến già lại hủy hoại hết.

- Ngươi!

Ginsheng trợn mắt nhìn.

Scar cười, nói:

- Tốt rồi, đều bớt tranh cãi đi, cũng đừng làm cho bọn nhỏ phía dưới chế giễu, đại sư nên có bộ dạng đại sư.

Lão giả mặt hình vuông lườm Ginsheng một chút, khẽ cười cười quay đầu đi, duỗi cái lưng mệt mỏi. Ngoài Dega sơn có một chiếc xe ngựa đang tới, xa phu là một thiếu nữ ăn mặc giống người hầu, bộ dáng tú lệ, chỉ là cổ có một vết sẹo khâu lại giống như răng nanh khiến người khác kiêng kị.

Thiếu nữ ghìm chặt ngựa dây cương đỗ xe ngựa trước cửa ra ngoài, xoay người nhảy xuống xe mở cửa ra, thanh âm không vui không buồn nói:

- Đã đến.

Đỗ Địch An từ trong xe đi ra, gió rét lạnh tạt lên người hắn, hắn nắm thật chặt áo choàng đại sư trên người, nhìn Jinny nói:

- Xe ngựa để nơi này đi, ngươi theo ta đi lên.

Jinny gật đầu, chạy đến bên cạnh cài chặt cương ngựa, quay người đi theo sau lưng Đỗ Địch.

- Hôm nay thật là náo nhiệt...

Đỗ Địch An dẫm từng bước thang đi lên, Hắc Tuyết tích lũy trên mặt đất, hoa cỏ màu xanh hoang vu héo rũ, hắn có thể nghe thấy được tiếng người ầm ĩ từ trên đỉnh núi truyền xuống, khóe miệng lộ ra một vệt mỉm cười.

Chờ khi đi lên Dega Sơn, ven đường đi qua một số Thần Bảo, bên trong thoáng đãng không có một bóng người.

Khẽ đảo mắt, Đỗ Địch An đi tới bên ngoài St. Peter giáo đường, chỉ thấy trên quảng trường bao la tụ đầy thân ảnh, hắn nhìn thoáng qua, sau đó quay người đi lên hành lang gấp khúc bằng đá đằng sau.

- Cút ngay, chỉ bằng một tên dân đen như ngươi cũng muốn lách vào?

- Đúng đấy, mau cút, coi như ngươi đứng trước mặt đỗ đại sư, hắn cũng sẽ không tuyển ngươi làm học sinh của hắn.

- Dân đen cút xa một chút, mùi hôi thối trên người ngươi làm ta buồn nôn!

Mới vừa đi lên hành lang gấp khúc, Đỗ Địch An đã nghe thấy phía trước hành lang gấp khúc truyền đến thanh âm cãi lộn, thấy bốn năm người có mái tóc Kim sắc, khí chất nho nhã tụ cùng một chỗ, ý đồ chen đến một vị trí thích hợp, ở bên cạnh hắn có hai thiếu niên tóc đen, một người bộ dáng tuấn tú, một người khác tướng mạo bình thường, trên mặt có điểm một chút tàn nhang, giờ phút này hai người đang co cụm lạ một chỗ, sợ hãi rụt rè nhìn xem mấy người khác, không dám lên tiếng.

Đỗ Địch An nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt, đột nhiên nhìn thấy trong tay áo thiếu niên mái tóc xù tuấn tú kia nắm chặt tay, cánh tay khẽ run, ánh mắt của hắn ngưng lại, bước chân đột nhiên chuyển động đi tới.

- Mau cút, cho phép các ngươi những dân đen này tới học tập đã là ban ân rồi, còn dám tranh đoạt với chúng ta!

- Dân đen, ngươi không phục?

Mấy thiếu niên tóc vàng mặt mũi tràn đầy chán ghét nhìn hai người, sắc mặt dường như rất khó xem giống như là gặp hai người chính là nhục nhã vậy, tràn ngập phẫn nộ.

Vèo!

Đột nhiên, một đạo thân ảnh linh xảo xuất hiện trước mặt bọn hắn, khuôn mặt tú lệ, đúng là Jinny.

Mấy người thấy Jinny đột nhiên xuất hiện dọa cho sợ nhảy lên, lúc ánh mắt nhìn tới Jinny lúc lập tức bị Đỗ Địch An đằng sau hấp dẫn, một thân quần áo đại sưu đỉnh cấp thật sự quá dễ để cho người khác chú ý.

- Đại, đại sư?

- Đỗ, đỗ đại sư?

Mấy người trở nên lắp bắp.

Đỗ Địch An không để ý đến mấy người, vẫy tay về phía thiếu niên tóc xù kia, nói:

- Tới đây.

Thiếu niên mái tóc xù tuấn tú có chút sững sờ, nhìn nhìn, hoài nghi mình hiểu sai ý, hắn giơ tay lên chỉ vào cái mũi của mình, sững sờ nói:

- Ta, ta?

- Chính là ngươi.

Đỗ Địch An mỉm cười, nói:

- Nguyện ý làm học sinh của ta không?

Nghe vậy, tất cả người ngạc nhiên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc mà nhìn Đỗ Địch An, lại nhìn thiếu niên tuấn tú này một chút.

Thiếu niên Tuấn tú cảm thấy đầu óc như "Oanh" một tiếng, nữa ngày mới kịp phản ứng, ấp úng nói:

- Ta, ta, ta có thể chứ?

- Không muốn sao?

Đỗ Địch An mỉm cười.

Thiếu niên tuấn tú thế mới biết là mình không phải đang nằm mơ, liên tục không ngừng nói:

- Ta nguyện ý, ta nguyện ý, đỗ đại sư, ngài để cho ta làm cái gì ta đều nguyện ý!

- Tới.

Đỗ Địch An ngoắc tay.

Thiếu niên tuấn tú vội vàng chạy tới, nhưng lại bị vòng bảo hộ cột đá cản ở bên ngoài.

- Ngươi tên gì?

- Ta, ta gọi Edward.

Đỗ Địch An gật đầu, khẽ vung tay áo.

Jinny xoay người nhảy ra ngoài vòng bảo hộ, nhấc Edward lên bả vai, xoay người nhảy vào trong vòng bảo hộ.