← Quay lại trang sách

Chương 474 Đá Ngã

Đi theo ta.

Đỗ Địch An nói một câu, cũng không nhìn hắn mà men theo hành lang gấp khúc tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Edward cảm giác mình giống như đang trên mây, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, hắn dùng sức đánh mình một cái, rất đau, đây không phải mộng, hắn sửng sốt một chút, nhìn qua bóng lưng Đỗ Địch An đang đi xa, vội vàng đuổi theo.

Jinny như bóng với hình đi theo đằng sau Đỗ Địch An.

Mấy thiếu niên tóc vàng đứng tại chỗ hai mắt nhìn nhau không biết làm sao.

Thân ảnh Đỗ Địch An xuất hiện trên hành lang lập tức bị chú ý, tất cả mọi người chen chúc trước giáo đường lập tức nhìn sang, lớn tiếng hoan hô.

Cảm nhận được không khí nhiệt tình cùng tiếng hoan hô xung quanh, Edward đi theo sau lưng Đỗ Địch An hơi khẩn trương gấp rút, không dám thân cận quá với Đỗ Địch An cũng không dám cách quá xa, chân tay luống cuống, trái tim phanh phanh đập mạnh, sắc mặt đỏ lên.

Mặc dù Đỗ Địch An không quay đầu lại nhưng cũng chú ý tới vẻ bối rối của học sinh mình mới thu nhận này, hắn mỉm cười nói:

- Từ giờ trở đi ngươi là đệ tử của ta, sau này sẽ đi xa hơn tất cả bọn hắn, không cần khẩn trương.

Edward nghe thấy Đỗ Địch An nói bị dọa sợ nhảy lên, dập đầu nói lắp ba mà nói:

- Đúng đại sư, a không, lão sư.

- Biết vì sao ta lại thu ngươi làm học sinh không?

Đỗ Địch An vừa đi vừa nói.

Edward mờ mịt lắc đầu, hắn chỉ là một Sơ cấp thần sứ nho nhỏ, thiên phú như vậy và gia đình lại càng không cần phải nói, tuy trong lớp bình dân xem như không phải lo cơm áo, thậm chí có chút dư dả, cũng quen biết với nhiều quý tộc, nhưng điều kiện như vậy ở Thần Điện mà nói tuyệt đối là tầng dưới chót nhất, hắn khẩn trương đáp:

- Ta không biết, lão sư...

- Nhớ kỹ tất cả sỉ nhục ngươi gặp phải từ nhỏ đến lớn, có biết không?

Đỗ Địch An nói khẽ.

Sắc mặt Edward biến hóa, nghĩ lại chuyện vừa rồi, cúi đầu nói:

- Ta, ta sẽ không ghi hận bọn hắn, lão sư.

- Là không, hay là không dám?

-... Không dám.

Edward do dự một chút nhưng vẫn cắn răng nói.

- Nguyên nhân?

Edward cố lấy dũng khí đáp:

- Chúng ta đều là phần tử Thần Điện, nên đoàn kết hữu ái, bọn hắn lại là quý tộc, huyết thống cao thượng, ta, ta không thể ghi hận bọn hắn.

Đỗ Địch An dừng bước chân, quay đầu nhìn qua hắn nói tiếp:

- Là không thể, hay là không dám?

Edward nhìn ánh mắt Đỗ Địch An, chợt phát hiện đôi mắt của vị thiên tài này đại sư này rất thâm thúy, giống như sâu không thấy đáy, nhưng bên trong lại có một đoàn lục ý, trái tim của hắn kinh hoàng, cắn răng nói:

- Không dám!

Đỗ Địch An chậm rãi nói:

- Với tư cách là học sinh của ta, tuyệt không có thể có chuyện không dám làm, hiểu không?

Edward ngơ ngẩn.

Đỗ Địch An nhắm mắt lại, xoay người. Hắn biết rõ tư duy đã cố định trong một thời gian dài muốn hắn thay đổi lập tức thì rất khó. Bất quá hắn không nóng nảy, hận là hạt giống phản nghịch, chỉ cần tài bồi tốt, sớm muộn hắn cũng sẽ trở thành một cây đại thụ che trời.

Hắn nhìn về phía hành lang gấp khúc ngoài xa xa, lờ mờ có thể nhìn thấy được Sylvia Cự Bích cao ngạo, khóe miệng hắn hơi kéo ra một vệt đường cong.

...

- Đến rồi?

Scar nhìn thấy Đỗ Địch An từ hành lang gấp khúc đi tới, cười nói:

- Ngươi đến thật đúng lúc, vừa vặn bắt đầu.

Lão giả mặt vuông bên cạnh nhìn thấy hai người đằng sau Đỗ Địch An, kinh ngạc hỏi:

- Hai vị này là?

- Nàng là người hầu của ta, hắn là học sinh ta vừa mới thu, về sau còn mong được các vị chiếu cố nhiều.

Đỗ Địch An mỉm cười giới thiệu.

Ibiza kinh ngạc nhìn thoáng qua Edward nói:

- Hắn chỉ là một Sơ cấp thần sứ, ở đây có rất nhiều cao cấp thần sứ đều muốn trở thành học sinh của ngươi, ngươi lại thu một Sơ cấp thần sứ hay sao?

Đỗ Địch An cười nói:

- Khiến những Cao cấp này thần sứ này đổi nghề rất khó khăn, còn không bằng thu một người không có căn cơ gì.

Scar gật đầu nói:

- Đạo lý như thế cũng không sai.

Ginsheng bên cạnh cười lạnh nói:

- Sợ là Đỗ đại sư lo lắng thu Cao cấp thần sứ sẽ không dạy được bọn họ, chính mình dựa vào thiên phú nghiên cứu Thần Thuật, dạy người lại chỉ có thể dựa vào tích lũy tri thức, đỗ đại sư còn trẻ mà dạy những Sơ cấp thần sứ này đúng là không thể tốt hơn.

Nghe vậy, hào khí hiện trường lập tức cứng ngắc.

Đỗ Địch An quay đầu nhìn qua hắn, nhẹ giọng nói:

- Nghe ý tứ những lời này của ngươi, chẳng lẽ là tự nhận chính mình không có thiên phú Thần Thuật?

Sắc mặt Ginsheng biến hóa, hừ lạnh nói:

- Ngươi là đang vũ nhục tất cả đại sư chúng ta sao, đừng tưởng rằng ngươi chế tạo ra Truyền Kỳ Thần Thuật, có chút thiên phú liền có thể tự cho là đúng!

Đỗ Địch An nói khẽ:

- Ngươi dùng thủ đoạn như vậy để kéo thù hận cho ta, có phải quá ti tiện hay không? Ta khuyên ngươi từ nay về sau không nên làm chuyện khiêu khích ngu xuẩn, nếu không ta không ngại bây giờ trước mặt tất cả mọi người đá ngươi xuống dưới, ta tin tưởng, nếu như ta muốn động thủ, ở đây còn không người nào có thể ngăn được!

Sắc mặt Ginsheng biến hóa, kinh sợ nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Ngươi, ngươi dám!

Scar cùng Ibiza bên cạnh liên tục mở lời khuyên bảo, Scar nhìn Đỗ Địch An nói:

- Hôm nay là lễ trưởng thành lên lớp của ngươi, không nên chấp nhặt cùng hắn, tính tình của hắn chính là như vậy.

Đỗ Địch An không để ý tới hai người, quay lại Ginsheng đằng sau, mỉm cười nói:

- Nếu như ngươi hỏi ta có dám hay không, tất nhiên ta muốn cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.

Nói xong hắn hơi lắc lắc tay áo.

Trong đôi mắt Jinny bên cạnh hơi chút chần chờ, nhưng thân thể vẫn bắt đầu chuyển động, giống như thuấn di xuất hiện ở sau lưng Ginsheng, nâng lên một cước đá vào cái mông của hắn, bành một tiếng, thân thể Ginsheng đã bay ra ngoài, té ngã vào đám người phía dưới, lập tức gợi ra một mảng kinh hô, đám người dày đặc giống như thủy triều tràn ra, lại tụ tới, tiếp lấy hắn.

Scar cùng Ibiza biến sắc, vội vàng sai người xuống nâng.

- Xin lỗi các vị, thủ hạ của ta không hiểu chuyện.

Đỗ Địch An lắc lắc tay áo nói với chúng nhân:

- Đã đến giờ lên lớp rồi, ta đi trước.

Nói xong quay người đạp vào đài cao, Jinny Như bóng với hình luôn đi sau lưng hắn.

- Người này, có tính khí!

Lão giả Mặt vuông nhìn qua bóng lưng Đỗ Địch An rời đi, vuốt râu ria trầm ngâm nói ra một câu.

Scar tức giận trừng mắt liếc hắn một cái:

- Ngươi còn hả hê.

Lão giả mặt vuông cười nói:

- Ác nhân sẽ có ác nhân trị.

Edward bên cạnh ngây người tại chỗ, đại sư cao cao tại thượng trong mắt hắn, giờ phút này lại bị tùy tùng của sư phụ của mình đá cho lăn xuống đài, chỉ vì va chạm ngôn ngữ liền dám làm việc như thế, quả thực quá táo bạo rồi!

Đột nhiên hắn nghĩ đến lời Đỗ Địch An nói lúc trước, trong lòng có một loại cảm xúc khó tả, vừa kích động vừa kính sợ, lại vừa khẩn trương, còn có vẻ chờ mong.