← Quay lại trang sách

Chương 478 Thân Chi Lĩnh Vực

Khó trách lão già này lần này cái gì cũng chưa nói, khinh địch như vậy liền để cho ta dẫn người."

Thanh niên tóc vàng nghĩ đến phản ứng của Điện Chủ ngày hôm qua, trong mắt hiện lên sự giận dữ. Đối phương hơn phân nửa đã sớm biết rõ chuyện này liên lụy thật lớn. Nếu hắn không có lý do cưỡng ép mang người đi, tất nhiên sẽ khiến kỵ sĩ Điện Đường cùng Thần Điện bất mãn, thậm chí sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu ở khu Ngoại Bích.

Nhưng muốn cho một lý do hợp lý, hắn cũng không biết nên nói cái gì. Nắm giữ tin tức chính là người ra mặt, hắn chỉ là người chấp hành, chỉ biết là dùng danh nghĩa cấu kết Ma Quỷ xâm phạm thần quyền truy nã Đỗ Địch An, chuyện khác cùng hắn không liên quan, cũng không thuộc về phạm vi mà hắn nên biết.

Bọn Scar nhìn qua thanh niên tóc vàng trầm mặc từ nãy đến giờ, hai mặt nhìn nhau, tiếp tục tận tình khuyên bảo, cục diện có chút giằng co. Trầm mặc thật lâu, thanh niên tóc vàng chậm rãi mở miệng nói:

- Chư vị, thân là thần sứ, các ngươi đã quên giáo điều bên trên Thánh kinh sao, Quang Minh thần chưởng quản Thái Dương cùng bầu trời, đây là Lĩnh Vực của thần, mà người này lại mưu toan muốn bay lên không trung. Đây là xâm phạm thần quyền, tội không thể chuộc, chỉ bằng điểm này chẳng lẽ còn không thể chứng minh hắn cấu kếtMa Quỷ, lòng có phản loạn sao?

Nghe vậy, bọn Scar khẽ giật mình.

Đỗ Địch An nghe như thế, mắt hơi híp, đáy lòng lại thoáng thở ra, hắn lạnh lùng nói:

- Xin hỏi Thánh đồ đại nhân, ngài vì cái gì có thể chắc chắn bay lên không trung là xâm phạm thần quyền mà không phải là quyền lợi mà Quang Minh Thần cố ý giao phó cho chúng ta đây? Chẳng lẽ trong lòng của ngài, Quang Minh Thần là vì tư lợi sao. Ngươi nói lời này mới thật sự là khinh nhờn!

Thanh niên tóc vàng trừng hai mắt, cả giận nói:

- Bầu trời là Thần chi lĩnh vực, há là nhân loại chúng ta có thể chạm đến? Từ xưa đến nay, không ai có thể bay lên bầu trời, chỉ có Ma Quỷ với ý đồ xâm phạm thần quyền. Ngươi cũng đã biết lời này của ngươi là đại bất kính đối với Quang Minh Thần?

Đỗ Địch An hơi cười lạnh, nói:

- Quang Minh Thần có thể không hề vì tư lợi giống trong suy nghĩ của Thánh đồ đại nhân, Quang Minh Thần giao phó cho con người chúng ta quyền chế tạo Thần Thuật, lại cho ta lĩnh hội hệ Thần Thuật 'Khí'. Đây hết thảy đều là Quang Minh thần ban cho, ngươi dựa vào cái gì nói là cấu kết Ma Quỷ? Ngươi đây mới là vu tội, là bất kính!

- Ngươi!

Thanh niên tóc vàng trợn mắt nhìn, tức giận đến mức nắm chặt côn gỗ. Đám người Scar thấy hai người tranh chấp, liền khuyên can, Scar hướng thanh niên tóc vàng nói:

- Thánh đồ đại nhân, Đỗ đại sư nói cũng đúng. Nếu chúng ta có thể chế tạo ra Thần Thuật bay lên không trung, tương lai dễ dàng đánh chết ma vật ngoài vách tường, hơn nữa có thể triệt để diệt trừ cứ điểm của dã nhân bên ngoài. Đó là chuyện tốt, sao lại là việc mà Ma Quỷ có thể làm được đây?

Thanh niên tóc vàng nghe như thế, tức giận nói:

- Các ngươi già mà hồ đồ, đây đều là giả ý của Ma Quỷ. Một khi chúng ta xâm phạm thần quyền, không nói trước có thể diệt trừ dã nhân hay không, chỉ cần chúng ta bay lên bầu trời sẽ kinh sợ đến Thần linh, tai nạn cùng trách phạt đánh xuống không phải các ngươi có thể gánh chịu!

Nghe vậy, đám người Scar giật mình, hơi do dự.

- Thần chi lĩnh vực không dung bất luận kẻ nào chà đạp lên. Đây là nhiễu loạn thần quyền, các ngươi tiếp tục khuyên bảo chính là bao che!

Thanh niên tóc vàng tiếp tục nói. Bọn Scar biến sắc, hai mặt nhìn nhau không biết nên làm thế nào cho phải. Đỗ Địch An thấy biểu lộ của mọi người, đột nhiên ý thức được sự kính sợ đối với thần ở đáy lòng bọn hắn cắm rễ sâu đến bao nhiêu. Hắn cân nhắc một chút ngôn từ rồi nói:

- Thánh đồ đại nhân, ngươi muốn truy nã, ta không phản đối, nhưng ngươi phải xuất ra được chứng cớ. Đỗ Địch An ta từ khi bước vào Thần Điện, mỗi ngày đều cẩn trọng nghiên cứu Thần Thuật, tập đọc giáo điển, bằng cố gắng của mình tạo ra tân truyền kỳ Thần Thuật. Ngươi chứng cớ gì cũng không có lại nói ta cấu kết Ma Quỷ, thứ cho ta khó có thể tiếp nhận!

Thanh niên tóc vàng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi mưu toan đụng vào Thần chi lĩnh vực chính là chứng cứ lớn nhất!

Đỗ Địch An chờ đúng là những lời này, nghe xong liền cười nhạt một tiếng, nói:

- Nếu là nắm giữ năng lực phi hành tức là xâm phạm thần quyền, vậy xin hỏi Thánh đồ đại nhân, Cung Tiễn Thủ có xâm phạm thần quyền hay không? Bọn hắn nắm giữ năng lực làm cho mũi tên bay đi! Lại xin hỏi, chúng ta nhảy trên mặt đất có tính là xâm phạm thần quyền hay không? Nhảy cao đến dưới bao nhiêu mét mới tính là không phải? Nếu những đều này không có quy định, chỉ dựa vào Thần Thuật của ta liền suy đoán nói ta cấu kết Ma Quỷ, không khỏi quá khiên cưỡng?

Sắc mặt thanh niên tóc vàng biến đổi, vừa muốn mở miệng. Đỗ Địch An lại đoạt trước một bước, tiếp tục nói:

- Hơn nữa, ta là vinh dự kỵ sĩ, chắc hẳn Thánh đồ đại nhân cũng biết được kỵ sĩ Điện Đường khảo nghiệm nghiêm khắc đến cỡ nào. Nếu ngài muốn truy nã ta, xin ngài trước hết để cho kỵ sĩ Điện Đường định ra tội danh cho ta.

- Đương nhiên trước đó còn cần sở thẩm phán tiến hành điều tra ra chứng cứ ta cấu kết Ma Quỷ, nếu không chỉ bằng một câu của ngươi liền hàm oan cho ta, có phải là làm cho trái tim băng giá hay không? Sau này thần sứ chúng ta còn dám đi nghiên cứu Thần Thuật sao? Nếu không lỡ nghiên cứu ra Thần Thuật mới gì đó lại bị các ngươi chỉ trích nói là cấu kết Ma Quỷ, ai còn dám làm thần sứ?

Nghe nói như thế, Scar cùng lão giả mặt vuông khẽ gật đầu đồng cảm. Mặc dù biết lời này của Đỗ Địch An là cố ý động đến bọn hắn, nhưng trong lời nói xác thực không có điểm nào sai.

Nếu Thánh đồ xuất ra chứng cớ, bọn hắn không còn lời nào để nói, nhưng không có chứng cớ liền trực tiếp truy nã một vị đại sư, thật sự là khinh người!

Người ở dưới đài nghe Đỗ Địch An nói xuôi tai, hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ rối loạn.

Cảm nhận được biến hóa xung quanh, trong mắt thanh niên tóc vàng tuôn ra vài phần nộ khí, oán hận nhìn Đỗ Địch An. Tình huống hôm nay xác thực giống như lời của thiếu niên này, kỵ sĩ Điện Đường cùng sở thẩm phán, kể cả Quang Minh Giáo Đình đều sẽ không đứng khoanh tay mà nhìn. Sự tình trở nên phức tạp, mấu chốt nhất chính là mình không cách nào cưỡng ép truy nã hắn, chỉ có thể dựa vào đàm phán! Hắn đã bao giờ phải đàm phán cơ chứ? Suy tư một lát, thanh niên tóc vàng nhìn qua Đỗ Địch An, nói:

- Nếu ngươi chưa cùng Ma Quỷ cấu kết, vì sao lại không dám cùng ta đi tiếp nhận điều tra?

Đỗ Địch An nói:

- Ta không dám tiếp nhận điều tra lúc nào? Thứ nhất, ngươi trước hết dùng danh nghĩa cấu kết Ma Quỷ truy nã ta, ta rõ ràng vô tội, tại sao phải ngoan ngoãn lĩnh cái tội danh này? Thứ hai, ngươi nói tiếp nhận điều tra? Nói như vậy trong tay ngươi không hề có chứng cớ. Nếu là không có chứng cớ, ở trong mắt các ngươi, ta cũng chỉ là bị 'Hiềm nghi' mà thôi, đã như vậy, ta sẽ vui vẻ phối hợp điều tra. Nhưng giờ phút này ta đang lên lớp, ngươi mạo muội đi lên đánh gãy không nói, còn đả thương người hầu của ta, muốn cưỡng ép truy nã ta. Đây không phải cách để đối đãi một người bị hiềm nghi.

Thanh niên tóc vàng nghẹn lời, đè nén tức giận, nói:

- Nếu ngươi vui vẻ phối hợp, bây giờ hãy đi cùng ta!

Đỗ Địch An thấy hắn nói vậy, khóe miệng lộ ra cười nhạo cùng lãnh ý nói:

- Ngài là Thánh đồ tôn quý, đả thương người hầu của ta, cưỡng ép truy nã ta, chẳng lẽ không nên nói một lời nào? Chẳng lẽ những đại sư tận sức cho Thần Thuật như chúng ta ở trong mắt của ngươi không là gì cả?

Thanh niên tóc vàng tức giận đến suýt nữa phun ra một búng máu, còn muốn xin lỗi sao? Người hầu kia vướng bận chân tay, chính mình không đánh gục tại chỗ đã là hạ thủ lưu tình rồi. Hơn nữa đến bây giờ cánh tay của mình vẫn còn đau nhức, mình cũng không đòi hỏi gì, đối phương lại còn dõng dạc đòi hỏi?

- Ngươi muốn cái gì chứ? Nếu ngươi phối hợp, người hầu của ngươi sao lại bị thương được?

Thanh niên tóc vàng giận dỗi nói:

- Chỉ là người hầu mà cũng dám mạo phạm ta, ta không trách ngươi, ngươi còn muốn ta xin lỗi sao?

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:

- Người hầu của ta chỉ là trung tâm tận tụy, ai bảo ngươi không tự báo thân phận đã trực tiếp xông lên, ta còn tưởng rằng là Hắc Ám Giáo Đình muốn tới ám sát ta!

Thanh niên tóc vàng tức giận trợn tròn hai mắt, không muốn tiếp tục đôi co cùng Đỗ Địch An, nói:

- Chuyện bây giờ cũng nói rõ rồi, ngươi lập tức đi tiếp nhận điều tra cùng ta. Nếu là trong sạch,tự nhiên sẽ đưa ngươi trở lại.

- Mời người bày ra đúng bộ dáng nên có của đi mời người.

Đỗ Địch An nói:

- Trước tiêm, các ngươi hoài nghi ta, ta còn chưa thấy được chứng cứ để các ngươi hoài nghi ta. Dựa theo luật pháp sở thẩm phán, lúc hiềm nghi một người thì trong vụ án phải có vật chứng hoặc nhân chứng liên lụy đến hắn. Ta muốn hỏi, chứng cứ để ngươi hoài nghi ta đâu? Nếu không có chứng cớ đã hoài nghi ta, sau đó đem ta mang về tiếp nhận điều tra, chậm trễ thời gian quý giá của ta, có quá đáng hay không?

- Ngươi!

Nộ khí trong mắt thanh niên tóc vàng lóe lên, hắn đã hiểu rõ, thiếu niên này căn bản không có ý định trở về cùng hắn, nói càng nhiều thì ưu thế đối phương lại càng lớn, nhược điểm của mình đã bị đối phương bắt được, chính là chứng cớ.

Trong tay hắn xác thực không có chứng cớ. Nhưng nội bích bắt người đã bao giờ cần chứng cớ? Nhưng lần này người cần bắt không phải hắn dựa vào bạo lực là có thể mang đi, chỉ có thể dựa vào chứng cớ, mà điểm này hắn không có, chỉ biết càng nói càng gượng ép!

Hít một hơi thật sâu, thanh niên tóc vàng khắc chế nộ khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, sát ý lập loè trong mắt, nói:

- Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn cùng ta về tiếp nhận điều tra cho thỏa đáng, bằng không đợi ta mang chứng cớ tới, cũng không phải là 'Mời' nữa!

- Đây có phải là uy hiếp hay không?

Đỗ Địch An khẽ cười nói:

- Ta cũng khuyên ngươi, bắt người cần chứng cớ, không được bày ra bộ dạng như thổ phỉ như vậy.

- Được, được lắm!

Thanh niên tóc vàng nhìn hắn một cái thật sâu:

- Ngươi sẽ phải hối hận!

Nói xong liền quay người, mũi chân đạp đấtmột cái, nhanh chóng bay đi, nháy mắt biến mất.

Đám người Scar nhìn về hướng hắn rời đi, lại quay đầu nhìn nhìn Đỗ Địch An, không khỏi cười khổ, trận khôi hài này là chuyện gì xảy ra đây?

Đỗ Địch An híp mắt nhìn qua bóng lưng thanh niên tóc vàng rời đi, vui vẻ trên mặt chậm rãi thu liễm, một vệt sát ý ở đáy mắt lóe lên rồi biến mất. Hắn xoay đầu lại, thần sắc đã khôi phục lại bình tĩnh, chắp tay nói với đám người Scar:

- Đa tạ các vị đại sư đã mở miệng tương trợ, ta vô cùng cảm kích, lên lớp hôm nay bị cắt đứt, ta cũng không còn tâm trạng nói cái gì nữa, cáo từ trước.

Scar cùng lão giả mặt vuông an ủi:

- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, chúng ta đều tin tưởng ngươi, chuyện này nếu chỉ là hiểu lầm, chắc chắn sẽ được cởi bỏ.

Đối với cái này loại an ủi không đến nơi đến chốn Đỗ Địch An chỉ gật đầu, hắn biết rõ mặc dù nói như vậy, nhưng trải qua chuyện lần này, danh dự của hắn chắc hẳn bị hao tổn, đáy lòng những đại sư này hơn phân nửa cũng đều có tính toán nhỏ nhặt của riêng mình.