Chương 479 Rời Đi
Các vị, hết sức xin lỗi, hôm nay đến đây là kết thúc.
Đỗ Địch An quay người nhìn qua đám người trên quảng trường nói:
- Về trụ cột tri thức 'Khí' hệ Thần Thuật, ta sẽ đăng ở hối đoái Thần Điện, có hứng thú có thể tự tiến hành hối đoái quan sát, mặt khác, lúc trước đã từng nói qua, lên lớp chấm dứt sẽ thu vài tên học sinh để lan truyền 'Khí' hệ Thần Thuật, ở đây có ai nguyện ý thì có thể đến chỗ ta ở."
Nói xong, Đỗ Địch An hơi cúi đầu.
Tạ lỗi đã xong, Đỗ Địch An cũng bất kể bạo động dưới đài, trực tiếp quay người xuống đài đi tới trước mặt Jinny, thấy khóe miệng nàng có một vệt máu dài, hắn nói:
- Còn kiên trì được không?
- Có thể.
Jinny cúi đầu nói.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, theo hành lang gấp khúc bên cạnh quay người rời đi, Jinny theo sát phía sau.
Edward giật mình, do dự một chút rồi chậm rãi đuổi theo.
Sau khi rời khỏi quảng trường, Đỗ Địch An thấy chung quanh không có người, hắn mới quay người ôm lấy thân thể Jinny, quay lại nói với Edward đằng sau:
- Mau đuổi kịp.
Jinny không nghĩ tới Đỗ Địch An sẽ đột nhiên ôm lấy nàng, theo bản năng đưa tay ngăn cản, nhưng cánh tay mềm nhũn không có chút sức lực nào, bị Đỗ Địch An tùy tiện đẩy ra, trong mắt nàng xẹt qua một tia kháng cự, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, ta có thể đi.
- Sương sườn của ngươi đã bị chặt đứt, khí quan chảy máu, tiếp tục đi đường sẽ làm thương thế càng thêm nghiêm trọng.
Ngữ khí Đỗ Địch An lạnh lùng, không chút khách khí nói:
- Sống chết trước mắt, ngươi còn có thể thẹn thùng hay sao?
Jinny giật mình một cái, không biết Đỗ Địch An sao có thể biết được sương sườn mình bị đứt, nàng hơi cắn môi, không nói thêm lời nào, mặc cho hắn ôm, Đỗ Địch An nhanh chóng vượt qua dốc núi uốn lượn dưới chân dưới chân, Jinny lại cảm giác như đang giẫm trên đất bằng, thân thể cực kỳ vững vàng không lắc lư chút nào. Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An một mắt, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt.
Vèo!
Khẽ đảo mắt, Đỗ Địch An đã xuống dưới chân núi, nhìn thấy xe ngựa đỗ ở ven đường.
Hắn đặt Jinny tới mặt ghế trong thùng xe, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh học sinh mà mình mới thu đang ở phía sau chạy tới, đầu đầy mồ hôi nóng, mệt không thở ra hơi.
Thân ảnh hắn khẽ động, chạy đến trước mặt Edward kẹp lấy thân thể của hắn, quay người xuống núi.
Edward chỉ cảm thấy cảnh sắc quanh mình như gió bay điện chớp gào thét xẹt qua, dọa hắn sắc mặt trắng bệch. Áp suất cao khiến hắn có chút khó thở, nhưng chỉ một lúc tiếng gió rít đã im bặt, trước mắt hắn là một cỗ xe ngựa.
Đỗ Địch An thả hắn xuống đất nói:
- Lên xe.
Edward kịp phản ứng, vội vàng chui vào thùng xe.
Đỗ Địch An nhảy lên xe ngựa, tự mình làm xa phu, kéo cương ngựa chạy về nơi ở.
Vừa mới vừa về tới tòa thành, Đỗ Địch An liền xuống xe ôm Jinny xuống dưới, nói với Nicotine đang trông ở cửa ra vào:
- Tới quân bộ gọi bác sĩ tốt nhất tới đây ngay lập tức!
Nicotine nhìn thấy khí sắc Jinny không tốt khiến hắn bị sợ nhảy lên, vội vàng quay người vào chuồng ngựa dắt một con ngựa ra, leo lên lưng chạy đi.
Đỗ Địch An đến đại sảnh đặt Jinny trên ghế sa lon, nhìn thoáng qua vị trí miệng vết thương của nàng, thấy thương thế tạm thời không có dấu hiệu khuếch tán mới hơi nhẹ nhàng thở ra, phân phó:
- Ngươi ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt, chớ lộn xộn.
Nói xong hắn nhìn Kuren đang đứng bên cạnh rồi nói:
- Gọi tất cả người tới, chuẩn bị họp.
Kuren nhìn thấy Đỗ Địch An vô cùng lo lắng trở về, ý thức được tình huống không ổn, nghe vậy lập tức gật đầu, chạy tới thông báo cho mọi người.
Đỗ Địch An nhìn thấy Edward đang rụt rè chạy tới, nói ra:
- Ngươi trước tiên tới sân huấn luyện phía sau đi.
Edward cảm giác được tâm tình của vị lão sư không lớn hơn mình bao nhiêu này không được tốt lắm nên không dám do dự, trung thực gật đầu quay người rời đi.
Mấy phút đồng hồ sau, tất cả mọi người bên trong lâu đài cổ đều đã đến đại sảnh.
Ánh mắt Đỗ Địch An đảo qua từng người một, trầm giọng nói:
- Hôm nay đã xảy ra một sự kiện.
Kacheek cùng Nicotine nhìn thấy Jinny nằm trên ghế salon bên cạnh đã ý thức được tình huống không đúng, nghe được lời Đỗ Địch An, Kacheek nhịn không được hỏi:
- Không phải các ngươi đi lên lớp sao, chẳng lẽ trên đường có người hành thích?
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, không trả lời, chậm rãi nói:
- Người nội bích tới vu tội ta cấu kết Ma Quỷ, muốn để ta tới nội bích tiếp nhận điều tra.
- Cái gì?!
Bọn người Kacheek cùng Gladly, Dennis cùng với Migcan đều sắc mặt đại biến, khiếp sợ không thôi.
Heka tuổi còn nhỏ vẻ mặt mờ mịt không rõ, Yvette một bên khác thì vẻ mặt lạnh nhạt, nàng không học tập ngôn ngữ trong bức tường, hoàn toàn nghe không hiểu lời Đỗ Địch An nói, cũng không có hứng thú, bất quá lúc nhìn thấy phản ứng của bọn người Kacheek, mí mắt của nàng chau lên, trong mắt hiện lên một ít ngưng đọng.
Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn biểu lộ của mọi người, chậm rãi nói:
- Bọn hắn không có chứng cớ, chuyện này bị ta bác bỏ rồi, bất quá đây chỉ là tạm thời, đoán chừng rất nhanh bọn hắn sẽ tới lần nữa, có lẽ đến lúc đó ta sẽ không thể không theo chân bọn họ đi vào khu nội bích rồi.
Kacheek cùng Gladly hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới cuộc sống yên tĩnh đột nhiên lại xuất hiện chuyển hướng như vậy.
Đỗ Địch An tiếp tục nói:
- Lần này ta đắc tội người trong nội bích, rất có thể bọn hắn sẽ tìm lý do đối phó ta, các vị đi theo ta, tương lai cũng sẽ phải chịu liên đới, cho nên thừa dịp hiện tại muốn rời khỏi liền đi đi, ta tuyệt đối sẽ không làm khó.
Nghe vậy, mọi người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt chớp động, suy nghĩ không chắc.
- Chúng ta tin tưởng ngươi!
Lúc này, Kacheek đứng bên cạnh Migcan nói:
- Bọn hắn tùy ý vu tội người tốt, quá hèn hạ, đừng nói ngươi chưa cấu kết cùng Ma Quỷ, liền coi như cấu kết thì thế nào? Ngươi đã giúp chúng ta đánh lui dã nhân, sao bọn hắn có thể đối ngươi như vậy?
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, nói:
- Ngươi không cần nhiều lời, ta không muốn liên lụy tới các ngươi.
- Ta sẽ không đi!
Migcan kiên quyết nói.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu.
Trong đại sảnh một mảnh trầm mặc, một lát sau, Dennis chậm rãi nói:
-Thiếu gia, thực xin lỗi, ta không muốn cuốn vào chuyện như vậy.
Đỗ Địch An bình tĩnh nói:
- Ta có thể hiểu được.
Dennis do dự một cái, nói:
- Nếu như ngài có thể vượt qua kiếp nạn lần này, tương lai tới ta sẽ nguyện ý trở lại, hi vọng ngài thứ lỗi.
- Không có vấn đề.
Đỗ Địch An nói.
Dennis nhìn thoáng qua những người khác, thở dài, quay người rời khỏi.
Gladly nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là thở dài.
- Vẫn chưa có người nào đi tiếp sao?
Đỗ Địch An nhìn mọi người chung quanh nói:
- Nếu như hiện tại không lùi ra, tương lai sẽ không còn cơ hội.
Mọi người một mảnh im lặng.
Đỗ Địch An thấy mọi người chậm chạp không mở miệng, trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra, hắn sớm đã có chuẩn bị chuyện Dennis rời khỏi, dù sao cả hai người không có giao tình gì, chỉ là dựa vào hợp đồng, đối phương không đáng bán mạng vì hắn.
- Địch, Địch An, ta, ta, thực xin lỗi...
Ngay tại lúc Đỗ Địch An chuẩn bị mở miệng lần nữa, đột nhiên một thanh âm yếu ớt vang lên.
Nghe được thanh âm này, biểu lộ Đỗ Địch An lập tức ngơ ngẩn, trong lòng thoáng cái chìm xuống, nhìn về phía người nói chuyện, Sam.
Migcan đứng ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng Sam ấp a ấp úng liền ngạc nhiên, không khỏi cả giận nói:
- Sam, ngươi muốn nói cái gì? Chẳng lẽ ngươi cũng phải ly khai?!
Sam bị hắn rống lên, thân thể khẽ run một cái, hơi cúi đầu xuống.
- Sam, ngươi không thể như vậy.
Rage ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua Sam thật sâu, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, người lựa chọn rời khỏi thứ hai sẽ là một trong ba người bọn hắn, mặc dù là Nicotine, Kacheek rời khỏi thì hắn cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, nhưng Sam lại là người trải qua sinh tử cùng một chỗ với hắn từ nhỏ, cũng là người hắn tín nhiệm nhất!
Thất vọng? Đau lòng?
Đỗ Địch An nhìn qua Sam cúi đầu xuống, đột nhiên có chút hiểu được, thời gian có thể thay đổi tất cả, có thể lau đi đau xót cùng thù hận, cũng có thể lau đi tình yêu cùng tình bạn vĩ đại trong thơ ca. Chỉ là tất cả đều có thể lau đi, vậy thì cái gì mới là Vĩnh Hằng Bất Hủ đây?
- Không có chuyện gì đâu.
Đỗ Địch An chậm rãi thở hắt ra, thấp giọng nói:
- Sam, ngươi không nên tự trách, rời khỏi ta là chính xác, ta cũng không muốn hại các ngươi.
Nói xong hắn nhìn Kuren bên cạnh khẽ phân phó:
- Vào trong tủ bảo hiểm lấy một vạn kim tệ tới đây.